Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 97 - 10: Cô dâu của Tư Cảnh Hàn.




Lạc Tư Vũ giơ tay đẩy mặt anh ấy sang một bên, trong lòng có chút phiền muộn, cảm giác như đã bị người tình bỏ rơi không còn xem trọng mình nữa: "Trước đây cũng không phải chưa từng nói, hắn có nổi điên như lần này đâu."

"Chẳng lẽ Tiểu Duật Hy lấy người khác hắn bị đả kích đến như vậy?"

Mặc Lạc Phàm khoác tay lên thành ghế, gần như là bao phủ Lạc Tư Vũ trong phạm vi của mình, đối với Lạc Tư Vũ thì Tư Cảnh Hàn lúc này thật khó đoán, hắn khẽ lắc đầu đầy suy tư: "Không đâu, hắn không dễ bị động đến như vậy."

"Cái nào cũng không phải vậy rốt cuộc cái nào mới đúng, tự dưng thấy tên Tiểu Bạch đó thật đáng ghét, làm anh em với hắn còn vất vả hơn đi đánh trận ngoài tiền tuyến." Mặc Lạc Phàm không nhịn được than thở, muốn dựa hẳn người vào Lạc Tư Vũ nhưng hắn không cho anh dễ dàng đạt được ý đồ mà né sang một bên. Anh chẳng thèm đeo đuổi nữa, hỏi bừa: "Mạc Doanh và Mao Lập Tát đến Canada hết rồi đúng là chán quá, cơ mà Tề gia đã về chưa nhỉ, cũng mấy ngày rồi."

Lạc Tư Vũ vắt chân lên bàn, khá lười biếng đáp: "Chắc cũng sắp về tới rồi, hay tin Tiểu Hy bị Tư Cảnh Hàn giữ lại thì sao chịu đứng yên được."

"Vậy Hoắc Duật Thiên thì sao, thằng nhóc đó không phải dạng vừa, lần trước nhìn thấy đúng là mở rộng tầm mắt, xinh trai thật."

"Hai chuyện đó có liên quan à?" Lạc Tư Vũ nâng mắt nhìn Mặc Lạc Phàm: "Cậu không phải bị Nam Nam bẻ cong giới tính rồi chứ, con nhóc lợi hại thật."

Mặc Lạc Phàm dĩ nhiên không hài lòng lời nói vừa rồi của Lạc Tư Vũ, anh tru tréo: "Cậu mới bị bẻ cong giới tính, có đàn ông nào suốt ngày không có phụ nữ ở bên cạnh hay không, cậu mới yêu Tiểu Bạch rồi!"

Tính đanh đá này của Mặc Lạc Phàm hắn đã quá quen, không hơi sức đôi co, chỉ nói: "Hẳn rằng Tiểu Bạch của cậu đã có chiến lược đối phó mới dám điên như vậy, trước mắt chúng ta xem vẫn là chuyện hay của Tề gia và hắn kìa."

"Vậy Tề gia theo cậu thì cậu ấy sẽ làm gì, chẳng lẽ trơ mắt để vợ mình bị cướp cạn đi như thế, còn mặt mũi nào nữa?"

Lạc Tư Vũ im lặng một hồi lâu, không trả lời Mặc Lạc Phàm mà quay ngược lai hỏi: "Cậu quen Hoàng Tịch liên bao lâu rồi, cô ấy là người như thế nào?"

"Sao thế, Tịch Tịch thì có liên quan gì đến chuyện này?"

"Cậu không cảm thấy chuyện Cảnh Hàn đưa Tiểu Hy đi từ chỗ Tề gia dễ dàng như vậy một phần là do Hoàng Nam gia đột nhiên rút vốn ngán chân Tề gia sao?" Lạc Tư Vũ tường tận phân tích, nếu như Tề Thiếu Khanh không phải về tổng bộ thì làm sao Hoắc Duật hy bị đưa đi mà Tư Cảnh Hàn vẫn thảnh thơi như vậy.

Bây giờ thì Mặc Lạc Phàm phần nào đã hiểu được ý của Lạc Tư Vũ, anh kêu lên đầy thích thú: "Trời ơi, thì ra là dương đông kích tây, kích thích thật đó. Thảo nào Tịch Tịch đột nhiên chuyển sang bỏ vốn vào Tề thị, thật là có đầu tư đấy, tên Tiểu Bạch không biết sinh nhầm ngôi sao gì mà lại được phụ nữ ưu ái như vậy nhỉ?"

Lạc Tư Vũ không hùa theo, hắn đứng lên, cầm lấy tây trang nhìn Mặc Lạc Phàm còn đang chễm trệ ngồi trên thành ghế bảo: "Bây giờ mình đi họp đây, nhân cơ hội hắn ở công ty cậu thử đột kích đến chỗ Tiểu Hy xem sao."

Nghe thế Mặc Lạc Phàm lập tức nhảy xuống ghế, đưa tay ra hiệu ok.

Hôm sau Tề Thiếu Khanh thật sự đã trở về, để chu toàn giải thích cho người ở tổng bộ đã khiến anh tốn không ít sức lực, gần như là bị bức sắp phát điên mới có thể quay lại Trung Quốc.

Hoắc Duật Hy bị đưa đi anh hay tin thật sự rất giận dữ nhưng không thể phủ nhận rằng ngoài sự tức giận đó anh không hề lo lắng, bởi vì anh biết Tư Cảnh Hàn nhất định không tổn thương đến cô.

Trở lại Tề thị việc đầu tiên anh làm chính là bắt thông tin với Lạc Tư Vũ, khi xác nhận Tư Cảnh Hàn muốn tổ chức hôn lễ anh hận không thể đến đấm cho hắn một đấm.

Ngỗ ngược!

Rõ ràng mọi chuyện đã đâu vào đấy nhưng tên kia lại vô cớ phá rào, hắn cho anh là cái gì có thể tự nhiên mạo phạm?

Dù sao thì cô và anh chỉ mới tổ chức lễ cưới chưa đầy một tuần, hắn lại ngang nhiên lợi dụng thân phận ở hắc đạo cướp người của anh!

Tề Thiếu Khanh giận đến nổi gân xanh trên trán cũng nổi lên, dập điện thoại xuống như sắp nghiền nát nó, Trí Quân chưa từng thấy anh như vậy, cả cà vạt cũng đã ném lên bàn, trông anh hung hăng y hệt một người chuẩn bị đánh nhau.

Nhưng cô cũng có phần thông cảm cho cảm xúc của anh, cô gái mà mình yêu, à không, là vợ của mình nhưng kẻ khác ngang nhiên cướp đi để làm vợ hắn, thật chất mang tính sỉ nhục vô cùng.

"Người tôi căn dặn đã chuẩn bị sẵn sàng?" Rất lâu sau Tề Thiếu Khanh mới thốt ra câu này, anh chống trán gõ gõ ngón tay lên mặt bàn một cách sắc lạnh.

Trí Quân hoàn hồn, rồi rõ ràng đáp: "Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh dặn dò."

"Được rồi, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."

Trí Quân hiểu ý lẳng lặng rời đi, Tề Thiếu Khanh ở trong phòng làm việc đối diện với chính bản thân mình đang không ngừng đấu tranh.

Nếu Tư Cảnh Hàn thật sự không chấp nhận được việc Hoắc Duật Hy lấy người khác thì cái đêm hắn đến Thần Tuế đã đưa cô đi rồi chứ không chờ anh đến.

Nếu đã dứt khoát để cô hận mình triệt để thì chứng tỏ hắn đã có lựa chọn rõ ràng, làm sao có thể từ Canada trở lại thì đột nhiên đổi ý.

Bảo Bối đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bất lựa quyết định nào của hắn cũng đặt Bảo Bối lên đầu tiên, cho đến cả Hoắc Duật Hy còn phải đứng sau một Bảo Bối đã đủ cho thấy tình cảm của Tư Cảnh Hàn dành cho Bảo Bối sâu đậm đến mức nào, là sống chết không rời.

Một khi Mục Đương còn tồn tại thì Bảo Bối sẽ mãi là bí mật mà thượng nhân của Vong trong phương nghìn kế giấu kín. Phương thức làm việc của hắn rất rõ ràng, để bảo vệ thứ mình yêu quý khỏi kẻ thù, hoặc là hắn biến thứ đó trở thành bí mật không ai biết như Bảo Bối, hoặc là để thứ đó rời xa mình, cắt đứt mọi quan hệ thì ít ra vào lúc nguy hiểm nhất thứ hắn yêu quý mới không bị liên lụy.

Vậy mà bây giờ Hoắc Duật Hy đã trở lại thế giới của mình, Tư Cảnh Hàn đã hoàn thành một bước tiến dài mà mấy năm qua hắn hằng xây dựng thì tại sao, đã gần đến bước cuối cùng rồi hắn lại kéo cô trở về, còn ngang nhiên công khai mối quan hệ chứ?

Càng nghĩ Tề Thiếu Khanh càng không hiểu được Tư Cảnh Hàn muốn cái gì?

Người ta nói người thánh thiết với chưa chắc đã là người hiểu bạn nhất, mà đối thủ của bạn mới là người hiểu bạn muốn gì.

Trước nay vẫn là như thế, anh vẫn luôn cho là như thế, chỉ có lần này Tư Cảnh Hàn đã đi một nước cờ cứ như không có mục đích mà đánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.