Chương 87 - 1: Cái giá của sự bội ước. (1)
Tư Cảnh Hàn mất thăng bằng lùi ra phía sau mấy bước, đến khi thân người va vào góc giường thì mới khựng lại.
Sau đó, giữa hai người là một khoảng cách và một sự im lặng đến đáng sợ.
Hoắc Duật Hy nhìn hắn, chỉ thấy hắn cúi nhìn mũi giày của chính bản thân. Cô xoay mặt đi hướng ra cửa sổ.
Người đàn ông bất động, tầm mắt hướng về đôi giày da của mình, cả giày hắn còn chưa kịp thay đã vội lên đây tìm cô, nhưng hình như cô không hề giống hắn, một điểm nóng lòng cũng bằng không. Cô muốn nói với hắn cô không đi với hắn nữa, tâm tư của hắn sắp sửa hoài công.
Nhưng không vì vậy mà hắn tức giận, ngoài sự tưởng tượng của cô hắn lại nhẫn nại vô cùng, xem như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí mang theo cả ý nuông chiều cất giọng:
"Được rồi, tôi không kéo là được chứ gì. Đừng giận dỗi, nếu em không muốn đi bây giờ thì sáng ngày mai hãy đi cũng được." Nói đến đây hắn xoay người, dừng mấy giây rồi hướng phía phòng thay quần áo đi vào: "Tôi thay đồ trước, em nghỉ trước đi."
Rõ ràng hắn cố tình làm lơ thái độ này của Hoắc Duật Hy, nhưng cho dù là vậy cô tuyệt nhiên không muốn bỏ qua: "Tư Cảnh Hàn, chẳng lẽ anh không hiểu, ý của tôi không phải là không muốn xuất phát vào lúc này, mà tôi sẽ không đi cổ trấn nữa! Sẽ không đi chuyến này nữa!" Gần như cô phải hét lên để hắn hiểu cho bằng được quyết định của mình, cũng khẳng định cô không muốn đi với hắn nữa.
Bóng lưng của Tư Cảnh Hàn dừng lại, nhưng hắn không nhìn cô, qua một thoáng mới cất giọng nhàn nhạt: "Rút lại lời vừa nói đi. Vừa rồi xem như là em đang bốc đồng, tôi chưa nghe thấy gì cả."
Khác hẳn với thái độ của hắn thì cô không đủ kiên nhẫn: "Tôi không hề bốc đồng, lời nào tôi nói cũng là sự thật. Tư Cảnh Hàn, nếu anh Thiếu Khanh đã giành lại được Tiểu Tích từ tay anh thì chẳng còn lý do gì để tôi ở bên cạnh anh nữa, anh biết mà!"
Đúng! Hắn biết rõ điều này chứ, vậy nên khi cứu được cô từ tay Mục Đương hắn luôn tranh thủ thời gian để ở cạnh cô nhiều hơn, nuông chiều, dung túng cho cô, chưa lần nào dám cáu giận, chỉ sợ làm mất đi mối quan hệ hòa hợp giữa hai người.
Lần trước ở chợ đêm hắn nghĩ là bản thân có thể buông tha rồi, đem đó trở thành kỷ niệm vui cuối cùng của hai người.
Nhưng không, Hoắc Duật Hy lại bắt hắn hứa hẹn, bắt hắn hứa cùng cô đến cổ trấn một chuyến nữa làm hắn một lần nữa tham luyến những giây phút bình yên khi ở gần cô, mà trăm phương nghìn kế, gượng ép để dành ra một chuyến đi nữa. Rồi hết chuyến đi này, khi đã có được tận cùng của những niềm vui hắn mới cam tâm từ bỏ.
Hắn hy vọng như vậy, mong chờ như vậy, chỉ muốn kết thúc hết thật sớm những công việc để trở về nhà cùng cô kéo vali đi ngay, đến cổ trấn, nơi đó hắn không cần bận lòng vì một lý do nào nữa, có thể cùng cùng cô thoải mái đi bộ đến khi mệt nhoài, cô đi không nổi nữa hắn sẽ cõng cô.
Chốn đó hắn không cần để tâm tiểu tiết, không cần phải lạnh lùng, hay tàn nhẫn với bất cứ một ai, hắn có tự do để cưng chiều cô hơn những gì cô muốn. Và những nụ cười của cô, hắn để dành cất lại... ở trong lòng, để sau này mỗi lúc hắn một mình chợt nghĩ, tâm hồn hắn không phải cô đơn.
Chỉ vậy thôi, một chuyến đi, hắn thừa nhận... là cuối cùng.
Cho nên, hắn không thể để cô như vậy mà đi, mà khước từ hắn. Không vào phòng thay đồ nữa, mà lần nữa hắn tiến về phía cô, nâng bàn tay trái lên vuốt ve làn da mịn màng như da em bé của cô: "Bé Duật ngoan, đừng vội nói như vậy được không, chúng ta có thể từ từ thương lượng mà." Thật nực cười, khi một người luôn độc đoán như hắn phải hạ giọng nói một câu gần như là khẩn cầu.
Nhưng nực cười đến đâu hắn cũng đã làm, và không hề hối hận.
Hoắc Duật Hy lạnh lùng gạt tay của hắn ra, cô bạo gan hơn so với ngày thường rất nhiều, đôi mắt màu hổ phách như thiêu rụi tất cả những hoa tuyết ngoài cửa sổ: "Chúng ta còn có gì để mà thương lượng, chẳng phải đã rất rõ ràng sao, bao nhiêu lâu nay cũng đã đến lúc tôi phải rời đi rồi. Chỗ này của anh, tôi không ở được nữa, từ lâu cũng không còn muốn ở."
Bên ngoài trời vẫn mặc tình đỗ tuyết, cũng giống như không khí trong chính căn phòng ngủ này, lạnh lẽo đến thấu xương. Tư Cảnh Hàn dịch mũi giày, giọng hắn nghe ra chút bất đắc dĩ: "Cho dù thật sự là vậy đi chăng nữa em vẫn không thể theo tôi đi một chuyến này sao? Chỉ ba ngày thôi."
"Thế thì có ý nghĩa gì không? Tư Cảnh Hàn, anh nói cho tôi biết đi! Một chuyến đi chơi vô nghĩa thì có ích gì cho anh, giữa chúng ta không yêu đương, không quyến luyến. Anh có Bảo Bối của riêng mình, một kỷ niệm với tôi, có lẽ anh cũng không cần thì tại sao nhất định phải đi?!"
"Em đã hứa sẽ không thất hẹn, dù giá nào." Tư Cảnh Hàn lần nữa nhắc nhở, lời hứa hẹn của cô.
Hoắc Duật Hy không phủ nhận: "Phải, tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng cho đến bây giờ thì anh không còn lý do gì để ràng buộc tôi nữa, tôi đã là con người có tự do thì lời hứa này còn có ý nghĩa gì? Tôi thật sự không còn đủ nhẫn nại để cùng anh chơi trò mèo vờn chuột nữa rồi, tôi mệt rồi, cho nên Tư Cảnh Hàn, tôi sẽ rời đi."
Cô muốn vùng ra khỏi đôi tay của hắn nhưng trong vô thức Tư Cảnh Hàn càng gia tăng sức lực, kéo cô về phía mình:
"Bây giờ em chưa thể đi." Cố gắng nhẫn nại hết mức có thể, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm cô chặt trong lòng, chỉ có như vậy cô mới không giãy giụa được. Hắn có cảm giác chỉ cần mình sơ hở một chút thì cô cứ như cánh hoa trong tay bị gió cuốn bay đi mất, không trở lại đời hắn bao giờ.
Đừng như vậy, đột ngột như vậy hắn không muốn.
Trong hơi thở của Hoắc Duật Hy bắt đầu thấm nhuần mùi hương thuộc về người đàn ông, má cô áp vào vòng ngực rộng lớn kia có thể tường tận nghe được từng nhịp đập vững vàng của trái tim hắn, tiếng đập ấy làm tai của cô đau rát.
Hắn cúi người tựa cằm trên vai cô, một chút bất lực thoáng qua đôi vai rộng lớn: "Xem như niệm tình những ngày tốt đẹp vừa qua, cùng tôi đi hết ba ngày này, sau đó tôi không bao giờ ép buộc em thêm điều gì nữa."
Không phải Hoắc Duật Hy không nghe ra ưu tư trong giọng nói của hắn, nhưng là... cô không hề đau lòng mà trên đôi môi lúc này hắn không thấy được một nét hững hờ đến vô cảm.
Tư Cảnh Hàn, anh đây là động lòng tôi sao? Hay anh đang diễn cho tôi xem màn một đáng rung động và tin rằng tôi sẽ động lòng?
Đường đường là chủ nhân của 'Vong', là đại tổng tài của Tư thị tài phiệt cũng biết dụng chiêu lạc mềm buộc chặt lên người cô? Chỉ là cô không còn ngốc nghếch để tin vào những cái bẫy chết người này nữa đâu.
"Anh thừa nhận rồi sao? Tư Cảnh Hàn..." Cô đẩy vai của hắn, để hai người đứng cách nhau một khoảng: "Anh thừa nhận Tiểu Tích không còn trong tay anh nữa, anh cũng không còn lý do để ép tôi lệ thuộc vào anh, tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào?"
Hắn nhìn cô, không nói gì, không khẳng định cũng không phủ nhận.
Hoắc Duật Hy cười khẽ: "Không ngờ, cũng có một lúc như vậy..." Nghĩ đến lời Tề Thiếu Khanh đã nói, lòng của cô càng thêm chua chát, thì ra hắn sắp không thể quản cô nữa rồi cho nên mới vội vàng bán đi, dễ dàng như vậy trả cô cho Tề Thiếu Khanh, còn hắn cũng thu được một món lợi với cái giá rẻ bèo.
"Hoắc Duật Hy, em nghe tôi nói..." Tư Cảnh Hàn không biết được những suy nghĩ trong lòng của cô, có một lúc muốn phân trần nhưng cô cắt ngang.
"Không cần!" Cô đay nghiến tất cả những thứ thuộc về hắn, bao gồm giọng nói đầy từ tính kia. "Tư Cảnh Hàn, tôi hận anh!"
Bất chợt vừa dứt một lời này, cô liền chạy một mạch vụt ra ngoài, xuống cầu thang, bỏ trốn. Tư Cảnh Hàn không ngờ đến sự tình đột ngột nảy sinh, lúc định thần lập tức gấp gáp đuổi theo.
"Hoắc Duật Hy, em đứng lại!"
Nhưng cô nào nghe lời hắn, cứ như một cái mũi khoan lao đầu về phía trước hết bậc thang này lại đến bậc thang kia.
Trong phòng khách không có Hàn thúc, không ai ngăn được nên đôi chân của cô chạy càng nhanh. Tuy vậy, dù cô có chạy thế nào cũng không bằng bước chân của người đàn ông, vừa đến chỗ bàn trà hắn đã vươn tay bắt được cô.
Bộ dạng ghét bỏ này của cô khiến lòng ngực của Tư Cảnh Hàn tê buốt, hắn ôm lấy cô, trấn an: "Bé Duật ngoan, đừng nháo, đừng nháo."
Nhưng cô vùng bước đi, đôi tay của Tư Cảnh Hàn như một gọng kìm giữ cô lại, sự kiên nhẫn của hắn đều dùng hết cho cô: "Bé Duật... xem như tôi xin em, đừng chạy nữa. Một lần duy nhất, trong cuộc đời này tôi hạ mình xin em, cùng tôi qua hết ba ngày này, được không?"
"Không đời nào!" Lời này của Hoắc Duật Hy nhẹ tênh, nhưng đầy kiên định: "Anh thì có tư cách gì để cầu xin tôi, vốn dĩ giữa chúng ta không tồn tại một ân tình nào hết. Cơ hồ trong mấy năm qua, anh đối với tôi từng tàn nhẫn, từng vô tình thế nào chẳng lẽ anh đã quên? Đã thế thì anh lấy tư cách gì để bắt tôi cho anh cơ hội, trong khi anh có từng cho tôi một hy vọng nào hay không?!"
Tư Cảnh Hàn gật đầu: "Được, là do tôi sai, chỉ cần em cùng tôi đến cổ trấn, sau ba ngày này em muốn tôi đền bù thế nào cũng được."
"Anh nói thật chứ?"
Ở phía sau, hắn vẫn đang ôm lấy cô, trong phút xúc động nhất thời, hoàn toàn bị cảm xúc chi phối, hắn không hề do dự gật đầu.
"Nếu tôi muốn lấy mạng của anh thì sao?"
Tư Cảnh Hàn khẽ cười, hôn lên tóc của cô, mơn trớn vành tai của cô thích thú, hắn trong giây phút này hắn như Chu U Vương từng mê muội Bao Tự, vì một nụ cười của hồng nhan mà không tiếc giang sơn: "Đều cho em."
Hoắc Duật Hy bất động, đôi mắt của nhắm nghiền để xem lời nói của hắn có bao nhiêu là chân thật. Hắn cúi đầu thấy đôi môi của cô mỉm cười nên nghĩ là cô đã hài lòng, khóe môi của hắn cũng rướn lên, "Được rồi, không nháo nữa, bây giờ tôi cùng em lên tầng chuẩn bị lại vài vật dụng cần thiết rồi xuất phát."
Hắn chủ động xoay người, vội vàng kéo tay cô đi, chỉ sợ thêm chút nữa cô sẽ đổi ý. Một người như hắn lại phải lo được lo mất chỉ vì một cô công chúa tính tình bướng bĩnh Hoắc Duật Hy. Tuy nghĩ vậy nhưng đôi môi mỏng xinh đẹp không giấu được một nụ cười thõa mãn.
Chỉ là nụ cười đó của hắn không duy trì được bao lâu thì Hoắc Duật Hy đã giật phắt bàn tay ra khỏi hắn, ở phía sau cô hướng về bóng lưng dài lững thững kia, vô tâm vô phế, dùng chính bộ dạng lúc trước hắn đối với mình:
"Sống với người mình không yêu, không thương dù một phút, hay một giây thì cũng đầy đau khổ, huống hồ là lãng phí ba ngày cho loại người như anh. Cho dù có là bố thí thì tôi cũng thấy tiếc!"
Thân thể cao lớn của Tư Cảnh Hàn thoáng run lên, hắn nhìn về phía trước không tiêu cự, bàn tay còn duy trì động tác nắm lấy tay của cô dừng trên không trung thật lâu, cuối cùng cũng đành hạ xuống, vì hơi ấm đã không còn nắm bắt được nữa.
Hắn không thể làm ngơ như không nghe, không biết gì nữa. Cô là muốn ép hai người đi đến chân tường, ép hắn phải cháy hết sự kiên nhẫn. Tàn nhẫn bắt hắn rạch bỏ lớp vỏ ôn nhu. Và vì vậy, giọng nói lúc này của hắn không còn mang theo hơi ấm hay bất cứ nuông chiều nào nữa, thay vào đó là chút lạnh không thể diễn tả rõ bằng lời:
"Cho nên cứ như vậy Tề Thiếu Khanh vừa đến thì em liền rời đi, không cần bận tâm suy nghĩ?"
"Không được sao?"
Nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi đã lấp kính những cột đèn khiến ánh sáng phai mờ như hy vọng sắp vụt tắt, hắn xoay người đứng đối diện với cô, một lần nữa hỏi:
"Hoắc Duật Hy, chẳng lẽ những vui vẻ đã qua giữa chúng ta một chút em cũng không nhớ? Một chút cũng không động lòng, cứ thế bỏ đi như chưa từng tồn tại?"
"Động lòng?" Cô trào phúng lập lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam của hắn, vô tâm: "Anh xứng để tôi động lòng sao?"
Khuôn cằm của Tư Cảnh Hàn cứng lại, răng nanh đánh vào nhau ken két, hắn không dằn được cảm xúc sấn tới một bước dài nắm chặt bả vai của cô. Lực của hắn khiến cô đau cứ ngỡ như vỡ vụn, nhưng cô không kêu, cũng không khóc, quật cường nhìn hắn chống trả.
"Tôi hỏi em lần cuối, rốt cuộc em có chịu theo tôi đi cổ trấn hay không?"
"Dù có chết tôi cũng không theo anh." Đôi mắt của Hoắc Duật Hy cũng y hệt ngọn lửa cháy, làm bỏng màu lam đại dương trong mắt Tư Cảnh Hàn.
"Em biết cái giá của việc thất hẹn với tôi là gì không? Đừng quên lúc trước tôi nói đã nói gì với em."
Lời hắn nói thì hắn sẽ làm được, câu nói lúc còn ở văn phòng vẫn vang văng vẳng bên tai cô: Nếu em dám thất hẹn, tôi sẽ không tha cho em.
Nhưng lúc này Hoắc Duật Hy không còn thấy sợ, "Thà rằng bị anh đánh chết còn hơn để anh bán tôi thêm một lần nào nữa!"
"Em nói gì?"
"Ha... Không hiểu?" Cô cười, nhưng nụ cười ấy khô khốc không chứa đựng vui buồn: "Tư Cảnh Hàn, chính tôi mới là người cần hỏi, hôm nay anh bán được tôi với cái giá nào rồi?"
"Em lập lại lần nữa. Rốt cục em muốn nói cái gì?"
"Không nghe rõ sao? Tôi hỏi anh, tôi hôm nay đã được anh bán với cái giá nào rồi?!"
Đôi đồng tử của Tư Cảnh Hàn thoáng qua chấn động, "Hoắc Duật Hy, em nói bậy gì đó, tôi khi nào bán em đi?"
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, tiếng cười của cô mang theo chút đau đớn: "Còn không phải? Tư Cảnh Hàn, hôm nay dự án ở thành Tây anh thất bại, anh là muốn dùng tôi để đối lấy nó! Đổi lấy công trình anh đang đầu tư với Tề Thiếu Khanh!"
Gân xanh trên trán của Tư Cảnh Hàn nổi lên, giọng nói của hắn lạnh tanh, chất vấn: "Là Tề Thiếu Khanh nói với em? Nên em liền tin cậu ta?"
Hoắc Duật Hy không nhìn vào mắt của hắn, giọng của cô bỗng vặn nhỏ lại, mỏi mệt và bất lực: "Anh Thiếu Khanh sẽ không bao giờ gạt tôi. Người luôn lừa gạt tôi bằng những ôn nhu, ngọt ngào giả dối chỉ có anh mà thôi Tư Cảnh Hàn."
Bàn tay của Tư Cảnh Hàn đặt trên vai của cô xiết lại, hắn vẫn nhìn chằm chằm khóa lấy cô. Không biết từ đâu cô lại có thêm được dũng khí, khi lần nữa nhìn đến hắn thì chỉ còn quyết tuyệt:
"Cho nên vở diễn dịu dàng trước giờ của anh đến đây kết thúc được rồi, vì có thêm nửa cũng chỉ làm tôi thấy buồn nôn mà thôi!"
"Hoắc Duật Hy, đủ rồi! Em ngậm miệng lại cho tôi!" Cuối cùng thì Tư Cảnh Hàn cũng giận dữ quát lớn ra lệnh, hắn không hay như vậy, nhưng mỗi lần như vậy thì bão lớn nhất định đổ bộ.
Chỉ là Hoắc Duật Hy không phải người hay ngoan ngoãn, hắn càng như vậy cô càng muốn chống đối. Mặc kệ đau đớn trên bả vai cô cười đầy chế nhạo, nụ cười ấy đủ rạch đứt da mặt của một kẻ nào: "Bị tôi nói đúng nên anh tức giận sao? Tư Cảnh Hàn, anh diễn cũng hay thật, vai nào cũng được, lạnh lùng được thì cũng ôn nhu được, tàn nhẫn được nhưng vẫn có thể dối trá bằng dịu dàng. Anh nói đi, anh khoảng thời gian qua đột ngột tốt với tôi là vì cái gì, chẳng phải là để sử dụng vào lúc anh cần thiết, để anh đối phó nhà họ Hoắc hay sao? Tôi và Na Mộc Lệ có khác gì nhau, họa chăng là vì tôi được giá hơn cô ta thôi!"
"Tôi nói em im miệng em không có tai sao?" Mâu quang của người đàn ông hung hăng nhíu lại, tâm tình đã cực kỳ xuống dốc.
"Tôi không im! Tôi phải nói, anh đã bán tôi cho người khác rồi thì anh còn tư cách gì để quản thúc tôi!" Cô hét lên, y hệt một con cọp nhỏ cố mình chống trội với tử thần. Lòng cô cũng vụn ra từng mãnh, cảm giác đau đớn lan tràn khi biết được Na Mộc Lệ không hề lừa mình, cô một ngày nào đó cũng bị hắn bán đi!
Dĩ nhiên Tư Cảnh Hàn vô cùng không hài lòng, có chút thô lỗ: "Em dựa vào đâu mà nói tôi làm, cho tôi minh chứng? Còn nói không được thì đừng trách tôi!"
Đôi mắt của Hoắc Duật Hy bây giờ trở nên trong suốt, long lanh và không còn sợ sệt, thậm chí là chất vấn thái độ của người đàn ông quyền uy trước mặt: "Vậy anh giải thích thế nào chuyện đấu thầu ở thành Tây? Anh đã giải quyết thế nào, anh nói cho tôi biết đi, anh cùng các cổ đông trong tập đoàn họp đến giờ này là dùng cách gì để giải quyết?"
Vậy mà lúc này Tư Cảnh Hàn lại im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Không giải thích được?" Cô hừ một tiếng, cười chua chát nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là màu tuyết đổ, vô hồn.
Lực đạo của người đàn ông thoáng nhẹ đi nhưng vẫn giữ chặt vai cô không rời: "Từ lúc nào em để ý đến việc làm của tôi ở công ty đến vậy, tôi giải quyết thế nào em có tư cách gì để chất vấn?"
"Đúng, tôi không có tư cách hỏi, còn anh thì không thể trả lời. Cũng như nhau thôi, phải không?"
Đôi giày của Tư Cảnh Hàn thu lại một bước, để cô đến gần mình hơn, gần như là má kề má, và cho đến lúc này cô mới nhìn thấy vực sâu bao phủ trong đôi mắt màu lam kia, bây giờ thì hắn không quát, tiếng nói đủ từ tính và nhẹ nhàng để nhấn chìm cảm xúc của đối phương: "Hoắc Duật Hy, nếu tôi nói mình không có thì sao? Em có thể tin tôi một lần không?"
Cô nhìn hắn, không nói nhưng dường như qua ánh mắt đã nói hết thành lời.
Cô không tin!
Hơi thở của hắn nhè nhẹ đập lên má của cô, phải dừng mấy giây nhìn cô mới lựa chọn hỏi một câu khác: "Em tin tưởng Tề Thiếu Khanh đến như vậy?" Phải, cô tin Tề Thiếu Khanh đến như vậy sao? Cô và hắn cùng nhau biết nhau năm năm, hắn chiều cô, dung túng cô không phải ngày một ngày hai, cô cũng từng ở trong lòng hắn dựa dẫm đủ điều, vậy bây giờ trong một thoáng, vì một câu nói của một người đàn ông khác, cô buộc tội hắn dối trá. Buộc tội những ngày tháng tốt đẹp đã qua là kết quả của một màn kịch ưu tú.
Trong mắt cô, hắn là một kẻ đáng kinh tởm thế sao?
Trong mắt cô, rốt cuộc hắn là cái gì? Hắn còn rẻ đến nổi không bằng một câu nói của kẻ khác!
Quả thật, không có một sự ngoại lệ nào cả, Hoắc Duật Hy còn tuyệt tình hơn hắn nghĩ, dường như cô chỉ muốn mỗi lời thốt ra đều khiến hắn tổn thương đến cực cùng: "Tôi thà bị anh ấy lừa dối còn hơn tin tưởng vào một kẻ đê tiện như anh!"
Lực đạo trên tay của Tư Cảnh Hàn lập tức di chuyển, tay trái của hắn bóp chặt lấy cầm của cô, khiến nhất thời giọng nói của cô vì đau mà không phát ra được nữa, có cảm giác chỉ cần hắn dùng thêm chút sức nữa thì chỗ xương hàm bị hắn bóp lấy ấy sẽ vụn ra. Lúc này thì không gian trong căn phòng yên tĩnh thoáng cái đã yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở âm hàn của hắn quẩn quanh và làn hơi dốc của cô đang khó khăn phát ra vì đau đớn.
"Hoắc Duật Hy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, em đừng cố tình chọc vào, biết không?" Lời cảnh cáo đó được rít qua từng kẻ răng và tuyệt nhiên không cho trái ý, đó gần như là giới hạn cuối cùng của hắn rồi và thực sự hắn đang phải kiềm chế bản thân rất nhiều lần để còn giữ đủ bình tĩnh.
Trái hẳn với sự nhẫn nhịn của hắn, Hoắc Duật Hy cố tình chọn một điểm đau của đối phương mà liên tục nhắm vào, không hề kiêng dè, thậm chí là thách thức bảo:
"Nếu tôi vẫn muốn phạm vào thì anh sẽ làm gì tôi? Đánh tôi hay giết tôi? Nhưng dẫu thế nào thì tùy anh! Chỉ là tôi nói cho anh biết, bây giờ và sau này dù bất cứ giá nào tôi cũng không tin anh!"
Hai cánh tay của Tư Cảnh Hàn lập tức nâng lên, gần như là dùng hết sức lực lao về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, cô nhắm chặt mắt lại chờ một cơn đau thấu ruột gan từ đôi bàn tay to lớn, đầy sức mạnh ấy.
"Phịch."
Nhưng chờ mãi chỉ thấy lồng ngực và trái tim của cô đánh vào đau đớn khi va phải một bức tường bằng thịt người rắn chắc.
"Hoắc Duật Hy, đừng như vậy. Rút lại những câu nói đó đi, tôi sẽ xem như chưa nghe gì cả, chúng ta lại sẽ giống như những ngày qua, cùng nhau vui vẻ đến cổ trấn với tôi đi, tôi sẽ thương em, sẽ không làm em đau, chỉ cần em đồng ý với tôi... Tôi nhất định không làm em đau mà! Em ngoan được mà."
Tư Cảnh Hàn thu chặt vòng tay, ôm cô trong ngực, cô nhỏ bé đến mức làm người ta đau lòng. Hắn không muốn làm cô phải đau, vì vậy hắn đành cầu xin. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cầu xin ông trời, hãy ban cho hắn một kỳ tích, hãy làm cho cô gái trong lòng hắn đổi ý, dù chỉ một chút nhưng cô ngoan ngoãn hơn, để hắn không phải làm cô đau đớn.
Hắn không muốn tận tay mình phải thô lỗ với cô, hắn không muốn!
Đột ngột thái độ của hắn thay đổi như vậy chính Hoắc Duật Hy cũng thấy bất ngờ, thân thể cô không cử động nhìn về phía khung cảnh sau lưng hắn. Nếu như cô chưa từng biết đến câu chuyện của ba mươi năm về trước, chưa từng có buổi chuyện trò với Tề Thiếu Khanh hôm nay thì có lẽ cô giờ khắc này cô đã động lòng, có lẽ cô sẽ không đẩy hắn ra, lòng cô cũng sẽ sống dậy chứ không phải nguội lạnh thế này.
"Anh thôi đi, Tư Cảnh Hàn, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh không cần diễn ôn nhu với tôi, tôi tuyệt đối không để anh lợi dụng để đối phó Hoắc gia đâu! Cho đừng tốn thời gian nữa, hoặc bây giờ anh thả thôi đi, hoặc là anh giết chết tôi như anh muốn!"
Hơi thở của người đang đè trên vai của Hoắc Duật Hy dừng lại, nhưng hắn tuyệt nhiên không buông cô ra: "Không phải như vậy, bé Duật ngoan... đừng nói dối, em đang giận dỗi mà thôi, chỉ cần ngủ một giấc ngày mai thức dậy em sẽ bình tĩnh, thì sẽ không nói vậy nữa..."
Lần này thì cô dùng sức đẩy mạnh lòng ngực của hắn ra, "Tư Cảnh Hàn, anh biết không, giữa chúng ta chưa từng có bắt đầu, nên có kết thúc hay không đối với tôi đều như nhau mà thôi. Dù anh có dịu dàng hơn thì cũng thế, anh có khuôn mặt giống với Tử Mặc thế nào thì cũng thế, trong mắt tôi anh mãi mãi cũng không bằng một Tề Thiếu Khanh! Mà sự dơ bẩn của linh hồn anh chỉ làm ô uế khuôn mặt thánh khiết, lương thiện thuộc về Tử Mặc anh hiểu chưa?!"
Tư Cảnh Hàn bị đẩy ra, bước chân lùi lại hai bước, một lần nữa cả thân thể cao lớn cứ thế tùy tiện đập vào một cạnh ghế nào đó hắn cũng không biết. Trong yên lặng hai cánh tay buông thõng bên hai bên đùi, sau đó hắn mới nâng tay lên sờ khóe môi, hơi nghiêng đầu để nhìn về phía cô.
Cô nhận ra, trong đôi mắt của hắn không còn là sự nhẫn nại khi nãy, không còn là nét ôn nhu dùng để dỗ dành, đôi mắt hắn lúc này đượm sương mù và đầy chết chốc, giống như đây mới là con người thật của hắn, và hắn đã tháo xuống lớp vỏ thiên thần vừa rồi.
Vở kịch đã kết thúc, hắn không thuyết phục được cô nên đành trở về với con người thật của mình, tàn nhẫn, máu lạnh. Giọng nói cũng vì thế xa cách mười phần, thay đổi đến nổi cô không còn kịp nhìn thấy bóng dáng thật bi thương vừa mới lướt qua, nhưng chỉ khi như vậy, như chính bây giờ thì cô mới tin đây là Tư Cảnh Hàn thật sự.
"Chỉ có một buổi chiều mà xem ra thay đổi không ít nhỉ? Coi bộ có Tề Thiếu Khanh chống lưng nên em rất yên tâm." Lời này của hắn mang theo chăm biếm, xoáy sâu lấy cơ thể nhỏ nhắn đứng tiêu điều ở đó của cô.
"Đừng dài dòng, tôi không còn thừa hơi sức cho anh đâu."
"Nên là Bé Duật của tôi không thích chơi trò ôn nhu với tôi nữa sao?" Hắn vừa hỏi vừa tiến về phía cô, giọng nói vô cùng êm tai và mị hoặc, đến nỗi có thể độc chết con mồi ngay khoảnh khắc ấy. "Nói xem, Tề Thiếu Khanh vừa đến, em vui đến mức độ nào?"
Hoắc Duật Hy nhìn hắn, ánh mắt khinh thường: "So với ở cạnh anh trước kia thì vui hơn gấp trăm, gấp nghìn lần!"
Bàn tay phải của Tư Cảnh Hàn ở trên không trung dừng lại mấy giây rồi hạ xuống nâng cằm cô lên, "Muốn thoát khỏi tôi như vậy là để trở về với anh ta? Hay em yêu luôn anh ta rồi?"
Câu hỏi này của hắn dường như đã hỏi đúng trọng tâm, đôi mày thanh tú của Hoắc Duật Hy lập tức nhếch lên: "Không phải tôi từng nói rồi sao, tất cả tình yêu của tôi dành cho Tử Mặc đều sẽ thu hồi, tình yêu sau này của tôi chỉ dành cho một người đó là anh Thiếu Khanh, dù không yêu, cũng phải yêu!"
"Phụ nữ, vậy lúc em ở dưới thân tôi rên xiết, gọi tên tôi bằng hơi thở dốc cũng là yêu Tề Thiếu Khanh à?" Hắn cuộn tròn cô trong hơi thở của mình, tàn nhẫn gợi nhắc, nhưng... so với hắn cô còn tàn nhẫn hơn:
"Vậy anh có biết, so với việc ngoài miệng gọi tên anh thì trong mặc niệm tôi đang nhớ ai hay không? Là Tề Thiếu Khanh đó. Trong tâm trí của tôi lúc đó là vóc dáng của anh ấy, mùi hương thuộc về anh ấy, giọng nói, nhịp thở tất cả đều của Tề Thiếu Khanh, nếu không nghĩ như vậy... nếu không nghĩ người ở phía trên tôi là anh ấy thì có lẽ tôi đã không chịu được kinh tởm mà nôn ra rồi!"
Lời của cô vừa dứt thì bức tường thành cuối cùng của Tư Cảnh Hàn cũng đỗ ngã, mặt hắn tái xanh, đôi môi vì tức giận mà mím lại thành một đường thẳng tắp. Sức lực trên bàn tay cũng không khống chế được, nắm tóc của cô về phía sau, gần như muốn đem cô nghiền nát dưới sức mạnh của mình.
Hoắc Duật Hy vì đau đớn trên đỉnh đầu mà nhỏ nước mắt, nhưng cô không kêu thành tiếng, rất quật cường.
Tư Cảnh Hàn cúi đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt của hắn đầy tơ máu, tưởng như chỉ thêm chút nữa hắn sẽ đem cô ra lăng trì. Nhưng tất cả những thứ đó đều không đáng sợ bằng lời nói kế tiếp của hắn, hắn cười, hắn đã cười như vậy vào lúc này. Nụ cười ấy phải làm kẻ khác không rét mà run, mỗi chân tơ kẽ tóc của cô đều phải căng thẳng hết mức để đón chờ.
"Hừ, quả nhiên đàn bà của Hoắc gia đều là 'điếm' cao cấp, có thể nằm dưới thân đàn ông khác để tơ tưởng về người tình. Có phải hay không Hoắc Duật Hy..." Hắn tiến gần thêm một bước, nghiêng người gần như sắp hôn lên cánh mũi của cô, lạnh buốt thì thầm: "Cô cũng muốn dùng thân thể dơ bẩn đã bị tôi chơi qua vô số lần này để trở về với Tề Thiếu Khanh, để cùng anh ta yêu đương say đắm. Nhưng mà... nếu anh ta không ngại bẩn, thì tôi cũng sẵn sàng tặng đi."
______________