Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 92




Chương 85: Một chuyến đi.

Tư Cảnh Hàn sau khi nghe điện thoại thông báo từ chỗ Lạc Tư Vũ thì trở lại giường, bên cạnh Hoắc Duật Hy vẫn say sưa ngủ. Hắn nửa nằm dựa vào gối, hơi nghiêng đầu về phía của cô, quan sát từng nhịp thở lên xuống từ lồng ngực nhỏ bé đó, chăm chú.

Dự án xảy ra chút sự cố nên hắn và cô buộc phải ở lại thành Tây thêm một hôm nữa, vì để tiện cho công việc hắn không đưa cô đến biệt thự riêng mà ở hẳn lại khách sạn, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát sớm rồi trở lại thành phố K vào buổi chiều.

Hoắc Duật Hy khẽ trở mình, chăn trên người của cô tụt xuống dưới bụng, Tư Cảnh Hàn lập tức đưa tay kéo lên đắp ngay ngắn lại cho cô. Dù ngủ trên giường lạ cô vẫn vô ưu, vô lo như vậy thoái mái chìm vào giấc mộng không để người khác phiền lòng làm hắn chợt nghĩ đến một chuyến khác, cô dễ thích ứng như vậy, chắc là dễ dàng làm quen với những ngày không có sự xuất hiện của hắn và sẽ lãng quên những thói quen lúc hai người ở chung một chỗ khi đã tách ra.

Và có lẽ sẽ rất nhanh cô không còn nhớ đến vòng tay của hắn, sẽ không phụ thuộc vào hơi thở của hắn mỗi lúc về đêm, không có hắn cô vẫn sống tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn bây giờ. Tề Thiếu Khanh sẽ đưa Mộc Tích đi, và điều này sẽ sớm xảy ra, bằng một cách thức nào đó, ngày phán quyết cũng đã đến.

Tư Cảnh Hàn sẽ không còn một 'sủng vật' nhỏ để dành ở trong nhà và hay làm mình. làm mẩy - Hoắc Duật Hy.

"Sột sột." Có lẽ mất hơi ấm nên Hoắc Duật Hy thấy lạnh, cô đưa tay trong vô thức lần mò vị trí bên cạnh, không dễ gì mới sờ trúng được Tư Cảnh Hàn, theo nguồn nhiệt trên người hắn cô hơi thu mình lại gần, bàn tay như rắn không xương mò vào trong áo của hắn, sờ lên bụng.

Cảm giác những cơ thịt gồ ghề rất tốt lại vô cùng ấm áp làm cho giấc mơ của cô càng thêm thú vị, cô di chuyển lên phía trên vuốt ve chiếc lò sưởi mịn màng, nhấp nhô đầy kích thích ấy, nhưng cảm giác tốt thế này chắc không phải là lò sưởi đâu nhỉ, giống như cái túi chườm ấm mà Hàn thúc đã đưa nhưng thuộc vào size khổng lồ hơn. Cô nghiêng mình về cái túi đó thêm chút nữa, lực trên tay thử gia tăng xem xem tính đàn hồi của nó thế nào.

"Ừm..." Cô rù rì trong miệng mấy tiếng không rõ ràng, ngay cả cái miệng cũng khẽ hé ra thở đêu đều thoải mái.

Tư Cảnh Hàn nhìn bàn tay của Hoắc Duật Hy không nhìn đường của cứ tới lui trên cơ thể mình một cách thưởng thức, mi tâm của hắn nhíu lại, rồi càng ngày mặt mày thêm một tối tâm.

"Bộp." Hắn tóm chặt bàn tay đang muốn chui qua thắt lưng của mình xuống phía dưới, trong giây phút đó còn không chịu thôi, bàn tay kia hơi giãy giụa ngược đường vẫn muốn xuống phía dưới. Tư Cảnh Hàn hơi tăng sức lực đẩy người cô ra.

Hoắc Duật Hy 'ơ' một tiếng cũng giật mình tỉnh giấc. Theo bản năng muốn ngọ ngậy nhưng Tư Cảnh Hàn không cho, lạnh giọng: "Em làm gì vậy?"

Ánh mắt của hắn đánh xuống phía dưới thu hút tầm nhìn của cô, cho đến khi rơi vào đúng trong tôi thì mới hốt hoảng giẫy nảy, dù nằm mơ cô cũng không dám liên tưởng vào lúc ngủ mình sẽ cả gan như vậy, cư nhiên muốn ăn đậu hủ của Tư Cảnh Hàn.

Trong nhất thời có chút khó chấp nhận a một tiếng không nói nên lời.

Không quan tâm đến thái độ của cô, hắn mặt lạnh hất tay của cô ra, nghiêng mặt nằm xuống, nhắm mắt, tỏ vẻ rất không hài lòng.

Hoắc Duật Hy há hốc nhìn thái độ của hắn, cái gì thế này, cứ như con gái nhà lành bị giở trò sàm sỡ, cũng chẳng phải thứ quý giá gì cô chưa thấy qua, tỏ thái độ như vậy là sao?

Nhưng mặc kệ hắn, cô nhún vai rồi nằm xuống ngủ tiếp, không đủ hơi sức để nghĩ ngợi hay bào chữa quá nhiều, ngày mai còn phải thức sớm theo hắn bôn ba, nên chưa mất bao lâu co đã ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng thở đều đều ở phía sau Tư Cảnh Hàn lúc này nhẹ nhàng xoay người lại, trong bất chợt cười một tiếng, nhìn cô thật giống một con heo con, hám ăn, hám ngủ, cũng ngủ đến đến mức sắp nhỏ cả nước dãi luôn rồi mà còn không hay biết. Bàn tay của hắn bây giờ không tự chủ đưa lên chạm vào mũi của cô, ấn ấn mấy cái. Mặt của cô vì thế trong ngố ra.

Đúng là xấu muốn chết! Nào có đẹp bằng hắn, càng không đẹp bằng Bảo Bối của hắn, thảo nào hắn không thương vào được.

Làm sao mà thương vào được, cô xấu đến mức này cơ mà...

Đôi mắt của Tư Cảnh Hàn nhìn cố cô thêm lần nữa, cánh mi dày cũng đã nặng xuống, không tự chủ được thiếp đi, trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm ấy hắn đã hình dung xong rồi một hình ảnh nữa chỉ thuộc cô.

______________

Trí Quân đi theo Tề Thiếu Khanh cũng không phải ngày một ngày hai nhưng lần đầu cô thấy anh trầm mặc như thế này, kể từ sau hôm tìm được Mộc Tích anh luôn như vậy, tâm trạng nặng nề đến ngột ngạt và cũng vì thế anh lại tìm đến thuốc lá, tìm đến hơi men.

Cũng giống như bây giờ anh đang uống rượu thay cơm, trên đôi mày kiếm đen rậm rạp hung hăng nhíu chặt lại là một sự đấu tranh.

"Tổng tài, đừng uống nữa, qua đây ăn chút điểm tâm đi."

Trí Quân đặt lên bàn mấy đĩa thức ăn mà khách sạn chuẩn bị, gọi anh đã là lần thứ hai nhưng anh vẫn im lặng, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cái ly trong tay. Trên bàn đã có vỏ rỗng của một chai rượu, chai anh đang uống cũng vơi hơn nữa phần, tuy vậy anh vẫn chưa say, anh có tửu lượng rất tốt, tốt đến nổi trên môi đã không ngửi được vị cay của thứ chất lỏng này rồi, cứ như nước lã trôi vào bụng. Nhưng lòng ngực của anh lại quặn đau.

Anh chợt nghĩ, rồi chợt hiểu ra: "Thế thì tôi còn tranh giành với người ta thế nào nữa, tôi còn cơ hội gì để tranh giành nữa đây?" Anh vừa nói xong, lại ngửa cổ uống cạn phần rượu còn lại trong ly, khổ sở nuốt xuống rồi gục mặt nhìn xuống đất.

Trí Quân tò mò nhìn anh, anh không nhìn cô, đưa tay tự rót cho mình thêm một ly nữa, càng không giải thích lời vừa rồi là có ý gì. Chỉ mình anh hiểu mà thôi, một cuộc diện rối bời.

Anh có nên đưa Mộc Tích đi không? Chỉ cần cô ấy tự do, Hoắc Duật Hy liền có cơ hội thoát khỏi bàn tay của Tư Cảnh Hàn, trở về với Hoắc gia, về với cuộc sống trước kia, và trở về với anh nữa.

Nhưng bây giờ anh lại chần chừ, không thể giống như trước kia mà quyết đoán hành động của mình. Chính điều này làm anh khó chịu, từng chút một trong tâm trí đều đang thét gào đấu tranh, nếu anh đưa Mộc Tích đi thì Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đừng mong có ngày trở lại, nhưng nếu không đưa cô ấy đi thì anh và Hoắc Duật Hy cũng chẳng còn cơ hội gì rồi.

Và bấy nhiêu lâu anh đợi chờ sẽ hóa thấy công cốc, nhìn người mình yêu, mình luôn hướng tới bên cạnh một kẻ khác anh sẽ cam tâm sao? Vốn dĩ lúc còn thơ ấu cho tới tiêu thiếu thời, cô đã là của anh, không một kẻ nào có tư cách tranh giành, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ vì ai khác mà động lòng. Một đợt tập huấn kéo dài mấy năm đối với anh mà nói mòn mỏi hơn bất cứ khi nào, nhưng anh không quá lo lắng, vì mỗi lần trở về thăm, cô vẫn giống như khi còn bé, xem anh là trung tâm, ríu rít nói cười, quấn quít với anh trong mấy ngày đó nữa bước không rời.

Chỉ là tai biến nhà họ Hoắc đột ngột xảy ra, từ ngày cô rời Trung Quốc định cư ở Mỹ, hai người bắt đầu ít liên lạc, sau đó thì vắng tin mấy năm gần như không còn liên lạc, đến khi anh quay trở lại tìm cô thì cục diện đẫ đi đến nông nỗi không thể vãn hồi. Nhưng còn đớn đau hơn, lúc đó trong mắt cô đã không còn vị trí của anh Thiếu Khanh khi xưa nữa, mấy năm thôi, cô dường như đã quên hết tất cả, kỷ niệm trong quá khứ, và xóa sổ luôn rồi những hình bóng thuộc về anh.

Bây giờ thì cục diện đều đã thay đổi, có lẽ lúc trước cô còn quá nhỏ để nhớ được tất cả những ký ức trong quá khứ, hơn hết Tiểu Hy của anh đã trở nhận ra thực giả của tình yêu, những rung động đầu đời của cô đối với anh mà nói không phải là gánh nặng, càng không phải là mối giày vò mỗi khi nghĩ đến. Chỉ cần cô yêu anh và anh cũng yêu cô thì tất cả quá khứ chẳng có gì gọi là trở ngại.

Chỉ là, anh không biết, đối với cô Tư Cảnh Hàn rốt cuộc có vị trí như thế nào? Nếu cô không yêu mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, nhưng nếu cô nhớ mãi không quên Tử Mặc thì phải làm thế nào?

"Trí Quân, từ bỏ một người mình yêu có khó không?" Đột ngột anh cất giọng hỏi.

Trí Quân bất ngờ, ngẩn nhìn anh, chất giọng khàn khàn của anh khiến cô thoáng bối rồi, vì cớ gì anh lại hỏi một câu như vậy, cô nhanh chóng nhìn về hướng khác, đáp: "Từ bỏ rất dễ, nhưng quên thì rất khó."

"Ừ." Ra là vậy, lúc từ bỏ có lẽ sẽ thấy đau, nhưng còn từ bỏ rồi mà nhớ mãi không quên đó mới là một dạng giày vò thống khổ nhất.

Thấy anh có phản ứng với mình, Trí Quân lập tức nói: "Anh không ăn chút gì sao? Đã mấy hôm nay anh không chăm lo cho mình tử tế rồi, sức khỏe của anh ảnh hưởng đến rất nhiều nhân viên khác, anh biết mà." Cô luôn lấy góc nhìn của đại cuộc làm trọng, không cần biết có phải cấp trên hay không, vì chuyện công hay chuyện tư thì điều cần làm chính là hướng về đại cuộc.

Tề Thiếu Khanh không trả lời, anh dừng một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận lấy đôi đũa, thức tan trong miệng anh còn không biết đã ăn phải thứ gì, một bữa ăn vô nghĩa cứ thế trôi qua, Trí Quân dọn dẹp rồi cho phục vụ mang đi.

"Anh uống cà phê chứ?" Cô đứng lên, đợi anh đáp.

"Soạt." Tề Thiếu Khanh từ ghế bất ngờ đứng lên.

"Trí Quân, chúng ta về nước đi, bây giờ."

"..."

Sự đường đột của Tề Thiếu Khanh nằm ngoài dự liệu của Trí Quân, cô còn chưa phản ứng anh đã mặc xong áo khoác, một cách khẩn trương gọi điện thoại đi bảo người đặt vé máy bay.

Anh đã nghĩ kỹ rồi, không thể cứ như thế mà kéo dài thời gian, dù anh không dẫn Mộc Tích đi thì chuyện của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cũng chẳng trở nên tốt đẹp hơn, một một quyết định này cứ coi như anh vào vai phản diện, ích kỷ một chút cũng không vấn đề gì, anh càng không phải thánh nhân để nhường người mình yêu thương cho một kẻ khác, đằng này cô dù cô yêu hay không cũng chẳng thể hạnh phúc thì anh càng không có lý do gì để nhường.

"Tổng tài, thật sự phải gấp như vậy?"

"Đúng, về nước thôi."

"Vậy có dẫn Mộc Tích về không?"

"Không, chờ đôi mắt cô ấy bình phục, chúng ta về nước trước, tôi muốn gặp Tiểu Hy."

Dường như có tâm tư tương thông, Hoắc Duật Hy bên này đại dương chợt nhớ đến Tề Thiếu Khanh, cô gõ đại vào bàn phím, nhấp chuột vào phần thông tin dày đặc liên quan đến anh, nhưng hình thì chẳng thấy đâu cả, cả số ảnh lần trước anh bị chụp cùng Tư Cảnh Hàn cũng đã gỡ bỏ, một cách thiếu thốn trầm trọng về dung mạo khiến người khác phải phiền lòng mỗi khi muốn nhìn thấy anh.

Tư Cảnh Hàn nhìn thấy cô lơ đãng, hắn không hài lòng gõ lên bàn một cái nhắc nhở: "Làm gì đó?"

"Em qua đây."

Cô ngẩn đầu nhìn qua hắn, tỏ ý thắc mắc có chuyện gì sao, cô đang bận đọc tin tức rất lười di chuyển. Tư Cảnh Hàn thấy ý chống đối trong mắt của cô thì bổ sung: "Chẳng phải lần trước nói muốn đến Phượng Hoàng cổ trấn sao? Đến đây sắp xếp lịch trình cho tôi, nếu như em xếp tốt một chút thì thưởng cho em một kỳ nghỉ ba ngày."

"Thật?"

"Ừ." Tư Cảnh Hàn nhìn vào lịch làm việc dày đặt trước mặt, chẳng chút do dự hủy đi một lượng lớn các cuộc gặp mặt với đối tác.

"Mau, mau chuyển lịch trình qua đây, tôi giúp anh xếp." Đừng nghĩ cô ngốc, nếu muốn xếp lịch làm việc thôi cần gì phải qua bàn của hắn, ngồi một chỗ không làm được chắc?

Tư Cảnh Hàn thấy thế cũng không làm khó, nhấp chuột chuyển qua, nhưng không quên nói: "Thư ký riêng của tôi lại không nắm lịch trình làm việc của tôi, có phải nên bị sa thải hay không?"

Nhận được thông tin mình cần, Hoắc Duật Hy bắt đầu công việc một cách khẩn trương, tắt bỏ tag thông tin của Tề Thiếu Khanh cũng cất luôn mạng xã hội, trở về màn hình soạn thảo, nhưng đầu óc vẫn hoạt động rất lanh lẹ: "Ồ, thế thì sa thải đi, hợp đồng lao động tôi đã ký với công ty, anh bỗng vô pháp sa thải tôi thì phải đền tiền, hơn nữa lúc trước cũng là anh ép buộc tôi làm công việc này mà."

"..." Tư Cảnh Hàn không nói gì, cô cũng chẳng nói thêm.

Lạ, sao tuần này công việc của hắn lại ít thế nhỉ, cô rõ ràng thấy Mao Lập Tát tăng ca sắp phát khóc luôn rồi mà?

"Click click."

"Tuần này thế nào mà lượng công việc của anh lại giảm xuống thế?"

Tư Cảnh Hàn nhìn màn hình trước mặt, trầm giọng: "Em thích tôi bận bịu lắm sao?"

"Chỉ là thắc mắc mới hỏi vậy thôi." Công việc cô đang làm chẳng mất bao lâu đã gần hoàn thành xong rồi, đúng là dễ dàng ngoài dự đoán. "Chúng ta đi vào ba ngày cuối tuần nhé?"

"Ừ."

"Tôi về mua đồ chuẩn bị được rồi phải không?"

"Ừ, chuẩn bị tốt một chút, đừng để ra ngoài khiến tôi mất mặt." Lời của Tư Cảnh Hàn vô tâm vô phế chọc trúng Hoắc Duật Hy, cô nhìn hắn trừng trừng: "Ý anh là gì, có phải là dẫn tôi đi công khai với thiên hạ đâu mà sợ mất mặt, hơn nữa tôi có xấu đến nổi để anh lo sợ thế sao?"

Tư Cảnh Hàn không nói gì, trong lòng có những ý nghĩ riêng.

Nếu như có thể công khai, thì từ lâu đã không phải lao tâm khổ tứ thế này.

Không được hồi âm, Hoắc Duật Hy lại ngẩn nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen ngồi ở đó, cách cô không xa, nhưng vì sao cô lại có cảm giác chuyến đi lần này lại mang một ý nghĩa nào khác mà cô không thể tưởng tượng ra được.

Sau bao lâu nay, cảm giác bất an đột ngột quay lại xâm lấn, chiếm lấy lòng cô.

"Hoắc Duật Hy."

"Thế nào?" Tiếng gọi của hắn đem cô rời xa dòng tâm trạng, băng quơ đáp một câu.

Tư Cảnh Hàn vẫn ngồi trên ghế không động đậy, chỉ nhìn cô thật chặt rồi nhàn nhạt: "Chuyến đi lần này dù thế nào em cũng không được thất hẹn."

Tưởng chuyện gì to tát, chứ là chuyện vừa được đi chơi vừa được ăn ngon thế này cô mới là người sợ hắn đổi ý ấy chứ. "Anh yên tâm đi, đã là quân tử thì nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy."

"Đang tiếc em không phải là nam nhân, càng không phả là quân tử." Giọng của người đàn ông không lạnh không nhạt như chậu nước tạt vào mặt khiến Hoắc Duật y bẻ mặt, cô quyết tâm xụ mặt không trả lời hắn nữa mà bắt đầu cắm cúi vào việc lên lịch trình cho mình sẽ đi đến những đâu và ăn những món gì cần phải ăn, thế này còn có ý nghĩa hơn đôi co với tên độc miệng, bụng dạ xấu xa như hắn.

Tư Cảnh Hàn cười nhẹ nhìn cô, nhưng trong đôi mắt màu lam có một nỗi lặng lẽ, rất lâu nữa hắn mới cất giọng không biết là buồn hay vui: "Tôi nói rồi đó, nếu em dám thất hẹn thì tôi nhất định... không tha cho em."

Câu này của hắn nói ra làm Hoắc Duật Hy nhếch mày một cái không mấy quan tâm, dù sao thì cô cũng chẳng còn sợ mấy cái trò hù dọa hay trừng phạt của hắn nữa, huống hồ chuyến đi lần này chắc rằng cô sẽ không bỏ qua.

Nhưng cho dù cuộc sống này có biến đổi đến đâu thì cát vẫn chảy, mây vẫn bay và Trái Đất sẽ phải quay mình quanh trục, không vì bất cứ kẻ nào đau buồn mà dừng lại, hay vì lỗi lầm của một ai đó sẽ đứng lại đợi chờ. Cuộc đời luôn không diễn ra như cách mà chúng ta mong muốn, dù cho đó có là sở thích của ai đi chăng nữa thì đôi lúc cũng vì một lý do nào đó buộc phải đi ngược đường, đường vòng, đường tắc, hay ngắn nhất là đường chim bay. Để cuối cùng là đến đích.

Hoắc Duật Hy cô bấy năm đợi chờ một đích đến, kết thúc chuỗi ngày sống không thấy tự do, mờ mịt và không có khái niệm chính xác về hạn định thời gian. Nhưng đột ngột sau bao nhiêu lâu ngỡ như đã đi vào quỹ đạo, cuộc đợi chờ mòn mỏi kéo dài chỉ trong một ngày bất chợt chính cô không ngờ đến nhất thì cánh cửa trở về với thế giới của mình lại mở ra.

"Qua đây."

Nghe Hoắc Duật Hy gọi, Tư Cảnh Hàn tháo kính râm đi qua,để bắt đầu cho chuyến đi nên hôm nay hắn và cô đặc biệt dành ra một buổi tối để đi sắm sửa. Thật ra là nói thế thôi, chuyện này chủ đích là Hoắc Duật Hy muốn làm cho quan trọng thêm, đường đến đó tuy có xa thật nhưng đều đã về mùa đông, ở đó đang có tuyết rơi, cái lạnh không khá hơn ở đây là bao nên cho dù mặc đẹp thế nào cũng phải khoác áo bên ngoài giữ nhiệt.

"Đừng chọn nữa, em mặc đẹp thế nào cũng chỉ có tôi nhìn thấy mà thôi." Dù không muốn làm cô mất hứng nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn không thể không nói sự thật, một chuyến đi hơn hai nghìn km đối với Hoắc Duật Hy không phải là lạ lẫm, cô không cần háo hức đến nổi bắt hắn đứng đây hai giờ liền để chọn quần áo, mà cô chọn thứ nào hắn cũng chẳng vừa mắt.

(*Xác nhận lại: Từ chỗ của Hoắc Duật Hy đến Phượng Hoàng cổ trấn là hơn 2000km chứ không phải 200km như đã đề cập trước đó.)

Không tán đông với quan điểm của hắn, cô cầm thêm một cái quần bò lên ngấm nghía: "Chẳng phải anh bảo tôi chuẩn bị cho tử tế một chút sao, thế nào bây giờ lại không kiên nhẫn?"

"Là tôi nói, nhưng không có nghĩa là sẽ thực hiện theo cách này."

"Anh thật chẳng thú vị gì cả, tâm hồn đã bị lão hóa hết rồi sao, có phụ nữ nào ra đường mà không muốn mình đẹp, anh phải tâm lý một chút chứ. Hơn cả tôi nào chỉ chọn cho mình, không phải tôi một cái thì anh một cái sao? Anh mỗi chân thì qua ghế ngồi đợi cũng được mà, ai bảo cùng tôi đi loanh quanh đâu chứ?" Cô bày ra thật nhiều lý lẽ hùng hồn để chọn tiếp món đồ mình thích, mặc kệ thái độ buồn vui của Tư Cảnh Hàn, cô vẫn chọn.

Hắn thoáng im lặng hình như đang suy nghĩ đến lời cô nói, một hồi mới đáp: "Chỉ ba ngày không thể mặc nhiều như vậy, hơn nữa cũng có những lúc sẽ không cần mặc mà."

"..." Hoắc Duật Hy ngây ngốc vài giây mới kịp tiêu hóa lời của hắn, cô quay phắt lại: "Bại hoại! Chẳng lẽ anh không nghĩ được chuyện nào cho đàng hoàng sao?"

"Tôi nói thì có chỗ nào không đàng hoàng? Em đi tắm sẽ mặc luôn quần áo sao?"

"Anh... anh..." Cô nghẹn lời không nói được, Tư Cảnh Hàn liền tiến thêm một bước, hai tay chống lên giá treo quần áo, vây lấy cô: "Sao, độc miệng như vậy cũng có lúc không nói được gì à? Tôi đã dặn em rồi, đôi lúc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mặc dù tôi biết... khi nhìn tôi trong phòng tắm, tâm tư em có bao nhiêu chuyện xấu xa muốn làm."

"Tôi không có!" Cô lập tức chối.

Nhưng Tư Cảnh Hàn không vội, rất thưởng thức biểu cảm của cô: "Không có? Vậy nói xem vừa rồi bại hoại mà em nói mang ý nghĩa gì?"

Cô biết mình không nên trả lời hắn nữa vì như vậy chỉ thêm thiệt mà thôi, cô khom người chui qua cánh tay của hắn chạy xa ra vài mét rồi mới chỉ vào hắn rống: "Bại hoại chính là bại hoại! Anh là đồ hư hỏng, đồ ngựa giống nên ý tứ nào của anh cũng không đứng đắn!"

Bị mắng một cách thẳng thừng như vậy đương nhiên Tư Cảnh Hàn cảm thấy không hài lòng, đặc biệt cụm từ "ngựa giống" nghe rất chói tai, mặt hắn lạnh đi, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía người phụ nữ to gan ở đằng kia. Hoắc Duật Hy thoáng cái đã nom nớp lo sợ nhìn hắn tiến đến phía mình, thấy nguy hiểm cô muốn quay đầu bỏ chạy nhưng có một nguồn động lực ép cô phải đứng thẳng như tượng tạc.

"Nếu em dám chạy thì đừng để tôi bắt được, nếu không em sẽ không yên với tôi." Không biết lời hắn đe dọa là thật hay giả nhưng vẫn đủ làm cô sợ không cử động được bước nào, để hắn tóm lấy dễ dàng. Tư Cảnh Hàn đem cô ra trước mặt nhìn, còn cô nào dám nhìn lại hắn, đánh mắt đi nơi khác lãng tránh.

"Nói lại lần nữa nghe xem câu em vừa mới nói."

"Không nói." Cô vẫn còn đủ can đảm để thốt ra lời phản kháng.

"Nói lại nghe xem."

"Không."

"Nói."

"Đã bảo là không nói mà. Có cần hung dữ thế không, chỉ là lỡ lời có một chút thôi." Cô hùng hồn biện minh cho mình, rất cứng đầu không chịu ngẩn lên. Hắn biết là cô đang sợ nên muốn trốn tránh, nên càng nghiêm khắc: "Lá gan vừa rôi đâu rồi, bây giờ lại không dám lập lại lời mình đã nói?"

"Người xưa có câu: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Cô vẫn đanh thép cho lý lẽ, nhưng trên thực tế vẫn thầm mắng một vạn lần tên ngựa giống như hắn chỉ biết dùng cường thế ức hiếp người, loại đàn ông như hắn toàn là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nữa thân dưới nào hiểu được yêu thương là gì, hoạ chăng chỉ muốn thõa mãn những nhu cầu về quyền lực, tiền tài, danh vọng, thể xác và sự chiếm hữu tuyêt đối.

"Vậy rốt cuộc có cần chọn nữa không, anh nhìn tôi mãi thế này thà rằng ăn thịt tôi luôn cho xong còn hơn đứng mãi miết chỗ này, dù sao cũng không phải chỗ vắng người qua lại, nhỡ thấy được khuôn mặt của anh họ lại giật mình." Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào lòng ngực của hắn ra ám thị.

Tư Cảnh Hàn nhìn một cái xuống tầng thấp hơn mới buông cô ra, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh: "Em đừng vội đắc ý, trở về biệt thự xem tôi dạy dỗ em thế nào." Hắn mạnh tay bấu lấy má của cô kéo ra. Đương nhiên là đau đến cô phải la lên oai oái: "Tư Cảnh Hàn, anh không được làm như vậy a, sẽ xệ má đấy, anh đền được sao?"

Hắn nhếch đôi mày đen nhánh một cái, khinh thường: "Trông em bình thường cũng xấu muốn chết, má có xệ hay không vẫn thế thôi."

"Anh... anh..." Cô giậm chân bình bịch, nếu là kẻ bình thường dám năm lần bảy lượt chê cô xấu như vậy cô nhất định liều mạng với hắn, nhưng đây là Tư Cảnh Hàn, đến vai của hắn vất vả lắm đầu của cô mới chạm tới huống hồ lại phải yếu sức hơn, nói tóm lại cô thua hắn triệt để.

"Đi về! Tôi muốn đi về!" Cô gào lên, y hệt một đứa trẻ hay giận lẫy, bất phân thị phi làm cho được điều mình muốn. Người kia thấy vậy bèn hỏi: "Mất hứng?"

Cô không trả lời quay đi, hắn rất kiên nhẫn, cũng có rất nhiều thời gian để chơi cùng cô: "Chỉ chê một câu, em không có là được rồi."

"Hừ." Cô lại khoanh tay nhìn đi hướng khác, hắn đi theo tầm nhìn của cô. "Tôi không thích dỗ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ không hiểu chuyện. Không nghe lời."

Hình như hơi tức tức, cô cắn răng lên tiếng: "Ai thèm anh dỗ?!?" Phải lắm, anh chỉ thích dỗ loại phụ nữ nghe lời như Na Mộc Lệ, Tiểu Tinh Linh hay Bảo Bối gì gì để của anh thôi phải không?

Tư Cảnh Hàn ồ một tiếng, nét mày cũng duỗi ra: "Hóa ra em cũng biết bản thân không hiểu chuyện và không biết nghe lời à, đúng là có tiến bộ." Hắn tán thưởng bằng cách đưa tay lên xoa xoa đầu của cô, sắc mặt của cô vì thế càng khó coi hơn: "Gian thương!"

Cô đấm đấm lên người hắn nhưng chẳng làm hắn đau, ngược lại người vất vả là cô. Tư Cảnh Hàn cười nhạt, giữ lại cánh tay của cô, đem cô kéo về phía mình: "Được rồi, không cần giận dỗi, muốn chọn thứ gì cũng cần tâm trạng tốt mà. Không trêu em nữa, qua đó lấy thêm ít quần áo rồi còn đi mua thêm mấy thứ cần thiết, lát nữa mới kịp giờ hẹn bữa tối đã đặt trên tầng thượng."

Hoắc Duật Hy nghe đến bữa tối trên sân thượng tòa nhà thì Hoắc Duật Hy hơi khựng lại, hí mắt ra nhìn hắn: "Từ lúc nào chỗ này lại có thêm dịch vụ đó mà tôi không biết thế?"

"Quan trọng sao?"

"Không quan trọng."

"Vậy sao em còn hỏi?"

"Hỏi để có đường mà leo xuống đấy Tư Hàn ca." Cô vừa nói vừa xoay người vỗ lên vai của hắn, dáng vẻ quý tộc biểu diễn một đường calkwalk chuyên nghiệp đi về phía trưng bày khăn choàng mùa đông, vung tay cầm đại một choàng cho Tư Cảnh Hàn vừa đi đến, nhìn một lượt, cô bèn tán thưởng: "Đẹp thật."

Được khen nên Tư Cảnh Hàn rất hài lòng hỏi lại: "Thật sao"

"Ừ, đúng vậy." Vừa nói, cô vừa nâng cằm của hắn lên, ngắm nghía đủ chiều. Tư Cảnh Hàn thoải mái để cô muốn làm gì thì làm, cho đến khi cô tặc lưỡi bảo: "Cái khăn choàng này quả là đẹp thật, xem này, lại còn ấm nữa."

"..."

"Tư Cảnh Hàn, anh thấy không, anh mặc nó vào thì càng tôn vinh vẻ đẹp của nó, chậc chậc..."

"Hoắc Duật Hy!"

"Ơ, cái gì nào... Á..."

Bị hắn tóm lấy tét vào mông cô không nhịn được nữa cười ra tiếng tránh né, sau này để xem hắn còn tự luyến được không? Càng nghĩ cô càng thấy thoải mái: "Ha ha ha..."

"Không được cười!" Cư nhiên cô còn chê hắn xấu hơn cái khăn chết tiệt này sao? Qúa quắc!

"Bộp bộp bộp."

"A ui, sao anh tét mông tôi mãi thế, tôi lớn rồi nha!"

"Chả người nào trưởng thành tự nhận mình là người lớn đâu." Hắn cũng cười nhẹ véo mũi của cô kéo lên, cưng chiều hôn lên má, cảm giác y hệt năm xưa, vẫn mềm, vẫn thơm như vậy.

Sắp tới sẽ là một chuyến đi trong mong đợi của cô. NhưngHoắc Duật Hy không biết, chính hắn cũng rất nóng lòng, háo hức đợi đến ngày khởi hành, rất đợi chờ, rất đợi chờ...

__________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.