Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 91




Chương 84: Đột ngột xuất kích!

Tháng 11 mùa đông, thành phố K dường như đón đón các trận tuyết với tầng xuất ngày càng nhiều hơn, mấy hôm nay ra khỏi nhà ai cũng mang khăn choàng và mặc áo khoác dày để giữ ấm.

Biệt thự Hàn Nguyệt trên các cành cây không còn bóng lá đã phủ đầy những bãi tuyết trắng xóa của đêm qua, đôi khi nặng trĩu phải nghiêng cành rơi xuống rồi nằm lại trên những lớp tuyết khác.

Mặt trời bây giờ cũng đã chói chang sau mấy ngày bão tuyết đột ngột kéo về, tuy vậy trong nhất thời tuyết phủ cũng không làm sao được hết.

Tư Cảnh Hàn đeo găng tay vào nữa là chuẩn bị xong, mấy ngày nay thời tiết có chút khắc nghiệt nên công trình bên phía thành Tây bị chậm trễ, hôm nay hắn phải đến đó một chuyến để dàn xếp.

Hoắc Duật Hy cũng đã đem ca-tap từ tầng trên đi xuống, cả người cô quấn lại như một con chim cánh cụt chỉ chừa hai mắt trong rất buồn cười, nhưng đối với Tư Cảnh Hàn thì không mấy thuận mắt, hắn đưa tay kéo mảnh khăn che mũi của cô xuống, lạnh nhạt: "Bảo em thức sớm tập thể dục một chút sẽ bớt lạnh, em lại không chịu."

Bị hơi lạnh đập vào mặt, cơ thể của cô thoáng run lên giật lại tấm khăn choàng: "Tôi không phải là người làm bằng sắt như anh đâu." Lúc trước cô ở Mỹ thời tiết cũng sẽ có lúc lạnh như vậy nhưng không hiểu sao lúc đó cô chẳng cảm thấy quá khắc nghiệt, có lẽ là do đã quen rồi. Nhưng từ lúc mấy năm về đây lại sinh ra chứng bệnh sợ lạnh, đặc biệt là vào buổi sáng khi trong chăn còn có hơi người ấm áp và bên ngoài chỉ cách một lớp vải là nhiệt độ có thể làm đóng băng người ta và cô phải thức dậy đi làm thì cô lập tức thấy khủng khiếp.

Tư Cảnh Hàn thấy cô run lẩy bẩy thì đành thôi không nói nữa mà kéo cô ra ngoài, xe đã chuẩn bị xong, Hàn thúc đang đứng bên ngoài đợi thấy hai người bước ra thì mỉm cười: "Tiểu thư con đem túi chườm ấm này theo sưởi sẽ tốt hơn đó." Ông vừa nói vừa đưa cho Hoắc Duật Hy, cô đỡ lấy vô cùng biết ơn. "Hàn thúc, người thật tốt."

"Được rồi, đi thôi, bên thành Tây mấy hôm nay bão tuyết không lớn, nhiệt độ sẽ tốt hơn ở đây." Tư Cảnh Hàn cắt ngang, dẫn đầu bước ra ngoài, ở đây Hoắc Duật Hy chào Hàn thúc thêm một lần nữa rồi chạy theo phía sau.

Dường như thái độ của người đàn ông bên cạnh cô thay đổi theo mùa, mùa xuân thì vắng bóng không thấy ở nhà, mùa hạ trở về thường xuyên nổi cáu, thu đến dịu dàng, nhẹ nhàng, phặng lặng như nước. Bây giờ thì lạnh cóng thái độ như tiết trời mùa đông, tất cả đều lạnh lẽo, vô cảm, bất cần.

Trên xe Tiểu Vương chăm chú nhìn về phía trước, anh ấy lái khá chậm vì đường trơn, quảng đường đến Thành Tây với tốc độ này thì mất khoảng ba tiếng, trong lúc này thì phía sau Tư Cảnh Hàn đang chăm chú giải quyết thêm ít tài liệu. Hoắc Duật Hy ngồi bên cạnh được một lúc thì chán, lên tiếng hỏi hắn: "Sao không để Mao Lập Tát với Mạc Doanh đi mà đích thân anh phải đến đó?"

"Tôi còn phải gặp một người."

"Người nào? Quan trọng lắm sao?"

"Ừ, là một đối tác quan trọng." Hắn chỉ trả lời như thế rồi im lặng, tập trung tuyệt đối vào công văn trên tay không cho người khác có cơ hội chen vào lần nào nữa, Hoắc Duật Hy cũng sợ thái độ này của hắn nên không hỏi thêm câu n,ào đành mở điện thoại lên weibo, ai ngờ đầu trang mạng là tin Kha Triển Vương giải nghệ rút khỏi ngành giải trí, trở về tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Kha đang khiến người hâm mộ trên dưới sửng sốt và nuối tiếc, đặc biệt là lượng fan nữ đông đảo của anh vô cùng suy sụp, đứng ngồi không yên vì sự vắng bóng mãi mãi của thần tượng trong giới nghệ thuật.

Tin này đối với cô mà nói cũng hết sức bàng hoàng, học trưởng của cô là một viên ngọc tài năng như vậy lại phải gạt bỏ tất cả hào quang mình đang có để trở về chốn thương trường đầy sóng gió và cạm bẫy, thực hiện nghĩa vụ mà trước đây anh nói mình không có chút hứng thú nào. Thế mà bây giờ anh đã phải làm, chắc anh ấy phải đấu tranh nhiều lắm? Chính cô chỉ là người ngoài cuộc cũng phải nuối tiếc giúp, huống hồ anh lại là người trong cuộc, đang đứng trên đỉnh thành công, tất cả sự nghiệp đều đang nở rộ thì phải ép chết nó rồi.

Đóng vai trò là một người bạn, cũng là một fan hâm mộ của anh, cô có nên nhắn một tin hỏi thăm hay không? Chỉ một tin cũng được.

Hoắc Duật Hy đưa mắt nhìn sang phía Tư Cảnh Hàn, lại nhìn vào điện thoại, trong lòng thoáng qua sự buồn bã và đau lòng, Kha Triển Vương với cô mà nói như người anh trai, tình cảm thân thuộc này khó mà giải thích cho rõ ràng được, cứ như là khi người thân nào đó của mình gặp chuyện không vui thì tâm trạng của mình cũng bị ảnh hưởng, bồn chồn và bức rức.

Cô nhìn hắn thêm lần nữa, bằng dư quang khóe mắt hắn có thể cảm nhận cô đang hướng về phía mình nên nghiêng đầu sang nhìn, chỉ cần một khắc liền biết cô muốn làm gì, vì tin tức của Kha Triển Vương đã truyền khắp giới truyền thông rồi, đối lập với giới nghệ sĩ đầy tiếc nuối thì nhà họ Kha đang chuẩn bị mở tiệc ăn mừng cho Kha Triển Vương chuẩn bị nhậm chức.

Đối với bên ngoài có lẽ sẽ là đột ngột, nhưng đối với thương giới thì chuyện này đã phong phanh có từ lâu, cho nên đối với hắn không có gì gọi là kinh ngạc, bởi vì Hoắc Duật Hy còn quá non trẻ, cũng không tiếp xúc nhiều với các buổi tiệc xã giao, hắn càng không nhắc với cô, dẫn đến việc cô tuy ở bên cạnh hắn nhưng đối với những chuyện này hoàn toàn mù tịt.

Hoắc Duật Hy thấy Tư Cảnh Hàn không nói gì thì chỉ chỉ vào màn hình ám thị, ai ngờ hắn quay mặt ngó lơ cô, trở lại công việc của mình. Bởi vì là thế cho nên cô liền hiểu hắn đang ngầm thừa nhận cho cô thực hiện ý định của mình, chẳng cần do dự, cô cầm điện thoại, nhanh như chớp gửi tin nhắn đi.

Bình thường, chỉ cần là tin nhắn của cô thì Kha Triển Vương sẽ rất nhanh chóng hồi âm, nhưng lần này đã mất hơn mười lăm phút vẫn chưa cô động tĩnh gì khiến cô thấy lạ, liên tục nhấc điện thoại lên kiểm tra kỹ bản thân đã thao tác đúng chưa. Nhưng rõ ràng tin nhắn đã thông báo gửi đi, đâu có sai ở chỗ nào đâu.

"Cậu ta sẽ không trả lời tin nhắn của em được đâu." Lúc này Tư Cảnh Hàn có chút lạnh lùng lên tiếng, cầm lấy điện thoại của cô tắt máy. Cô nhìn hắn hỏi tại sao?

"Số điện thoại cậu ta cho em có thể bây giờ đã không dùng nữa rồi. Lễ nhậm chức của cậu ta ở tập đoàn sắp tới đây sẽ diễn, trong thời gian này việc cậu ta phải quây quần thích ứng công việc mới còn bận hơn cả khi làm minh tinh, huống hồ từ lâu Kha lão chỉ muốn con trai cắt hết liên quan với giới nghệ thuật. Bây giờ một lần thuận tiện, triệt luôn đường lui của cậu ta."

Nghe Tư Cảnh Hàn giải thích lòng của Hoắc Duật Hy đã hiểu được ít nhiều, tuy hắn nói vậy nhưng cô biết còn có lắm lý do để học trưởng không thể trả lời tin nhắn của mình, nhưng cô không trách anh, cũng không có lý do để trách, chỉ thấy buồn và thương cho anh thôi.

Tư Cảnh Hàn thấy người phụ nữ của mình đang vì một người đàn ông khác mà bị ảnh hưởng tâm tình, mi tâm của hắn thoáng nhíu lại, trong lòng từng chút khó chịu lướt qua, nhưng hắn không nói thêm gì cả, dời đôi mắt lạnh tanh nhìn vào những thứ giấy tờ vô hồn trước mặt, sự lạnh lẽo lan tràn bờ môi vào tận trong ngực.

Đúng lúc Toronto vào thời gian này nhiệt độ cũng hạ thấp xuống cực kỳ, Lạc Tư Vũ vừa bước xuống xe, Lục Nguyên và Ngự Khinh đã đứng đợi sẵn, hai người mặc đồ thường phục, không phải là tây trang, giày da như lúc ra ngoài làm việc nhằm tránh sự chú ý, phía sau họ là một căn biệt thự tầm trung nhưng vô cùng sạch sẽ và sáng sủa, bên ngoài thì trông nó không có gì đặc biệt, xung quang cũng có rất nhiều nhà dân bậc trung khác chung sống, đương nhiên không ai nghĩ một nơi bình thường như ở ngoại thành này là nơi để giữ một người vô cùng quan trọng.

Lạc Tư Vũ hôm nay cũng mặc một bộ quần áo thông thường, bên khoác áo lông cừu, chân đi boot cổ cao, mà mỗi lần hắn đến đây đều mặc quần áo bình thường như vậy.

Vào phía bên trong biệt thự đầu tiên hắn thấy chính là Mặc Lạc Phàm ngồi chóng vó trên sô-fa, không ngừng vuốt ve khuôn mặt điển trai của mình. Thấy Lạc Tư Vũ bước vào lập tức anh kêu ca: "Cậu có thấy ai như lão ba nhà mình không? Vừa mò tới cửa chưa được mấy câu đã đánh mình ra nông nỗi này rồi."

Biết tính anh nên Lạc Tư Vũ không quá quan tâm, chỉ hỏi: "Tống Ly Khắc đâu?"

"Không đến."

"Mộc Tích đâu?"

"Ở trên tầng."

Lạc Tư Vũ ngồi xuống ghế, Ngự Khinh và Lục Nguyên cũng tìm chỗ ngồi, tuy nhiên chẳng ai dám ngồi gần Mặc Lạc Phàm bởi vì sợ anh bám lên người mình. Thấy bản thân bị cô lập, anh tức tối bảo: "Thái độ bất hợp tác gì đây, thế nào các người đều xa lánh tôi?"

So với Mao Lập Tát là trợ lý của Tư Cảnh Hàn thì Ngự Khinh chính là người còn lại trong hai trợ lý của hắn, con người và tính cách Ngự Khinh khá giống với Tư Cảnh Hàn, nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là rất độc miệng với Mặc Lạc Phàm: "Chúng tôi không xa lánh anh, chỉ vì mặt của anh bị đánh trông rất đáng đời, nên ngồi thế này mới dễ quan sát một chút."

Lập tức Lục Nguyên và Lạc Tư Vũ cùng nhau cười hùa thêm, chọc cho Mặc Lạc Phàm tức điên lên chỉ vào Ngự Khinh: "Cậu... giỏi lắm!"

"Cảm ơn đã quá khen."

Trong khi Mặc Lạc Phàm và Ngự Khinh còn phân bua với nhau thì Lạc Tư Vũ lên tiếng can giải: "Được rồi, không phải cùng nhau đến đây là để họp mặt sau, mỗi người nhịn một câu đi. Mặc Lạc Phàm cậu có lần nào về là không bị đánh đâu, nên quen rồi còn than thở làm gì?"

Mặc Lạc Phàm không nói nhưng vẫn lườm nguýt Ngự Khinh, rốt cuộc anh cũng chịu thõa hiệp, hắng giọng: "Thế nào, chẳng lẽ mình vừa đến thì Tề gia cũng định chào mình bằng cách tặng cái ề rắc rối này sao?" Anh chỉ chỉ vào màn hình, bốn chấm đỏ từ các phía trên bản đồ đang liên tục di chuyển gần về phía biệt thự chỗ này bọn anh tập tụ.

Lạc Tư Vũ tựa lưng vào ghế, cũng nhìn vào màn hình: "Không phải là 'chẳng lẽ' mà là thật sự như thế, nhìn đi, cậu ta điều động hết người đi rồi, mục đích chính là hôm nay quyết tìm cho bằng được Mộc Tích."

"Phịch" Mặc Lạc Phàm ném cái gối tựa trong lòng đi, chống tay, "Chậc chậc, sao ác quá vậy, lỡ như hôm nay bị cậu ta tìm được thật, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của mình hao gầy thế này không biết có đau lòng không nữa?"

Lục Nguyên cười: "Không phải đau lòng mà sẽ bị dọa cho hết hồn."

Thật sự là vô cùng tụt hứng, trợ lý của Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ đều cùng một giuộc muốn trêu tức Mặc Lạc Phàm anh, anh phải nhịn! Phải nhịn! Tất cả vì đại cuộc!

Đúng lúc Lạc Tư Vũ lên tiếng: "Không cần lo lắng, "hắn" bảo việc này không phải để giải quyết vào hôm nay."

"Hắn" mà Lạc Tư Vũ nói đương nhiên là Tư Cảnh Hàn, nhưng ý định này của hắn khiến anh trong giây lát trầm ngâm, đã là giờ phút nào rồi mà còn không giải quyết, hắn cứ kéo dài thời gian một cách vô nghĩa thế để làm gì?

"Vậy là muốn đưa Mộc Tích đi sao?"

"Ừ." Lạc Tư Vũ ngắn gọn đáp, nhìn vào màn hình trước mặt, người của Tề Thiếu Khanh đến đây từ bốn cánh, nếu bây giờ đưa Mộc Tích ra ngoài thì hướng nào hai bên cũng sẽ gặp nhau, nhưng chỉ cần đến ngã tư kế tiếp trên màn hình người của hắn sẽ chặn đoàn xe có Tề Thiếu Khanh lại, khi lực lượng chủ chốt bị chặn không thể đến kịp lúc thì ba cánh người còn lại nữa sẽ không còn đủ sức vây hãm nữa, lúc này ở đây cứ chọn thẳng một hướng mà ngang ngược công phá rồi đưa người rời đi. Trên lý thuyết sẽ là thế.

"Nhưng A Tư này, sao mình có cảm giác trận lần này Tề gia sẽ đạt được mục đích vậy?" Mặc Lạc Phàm nghiền ngẫm nhìn các chấm xanh - người của Lạc Tư Vũ trên màn hình cũng đang chuyển động, rồi nói.

Lạc Tư Vũ chỉ cười, không nói gì, chẳng khẳng định cũng không phủ nhận. Rất lâu sau mới nhàn nhạt: "Cứ chờ xem."

Ở bên này, đến ngã tư, xe của Tề Thiếu Khanh chưa kịp vượt qua đã có hai làn xe từ cánh trái và cánh phải chặn lại, tài xế lập tức nhấn ga cho chạy về phía trước nhưng số lượng xe bám theo sau khá đông, tách xe của anh và xe của những người yểm trợ phía sau ra xa nhau.

Không còn cách nào khác, tài xế đành để họ ở lại, một mình tìm đường thoát. Trí Quân nhìn về kính chiếu hậu, có hai xe đuổi theo, khoảng cách càng ngày càng gần, e là vừa ra khỏi nội thành họ sẽ trực tiếp ép lại.

"Tổng tài, tiếp theo phải thế nào?"

[Duy trì khoảng cách an toàn, còn bâu lâu sẽ đến ngoại ô?]

Trí Quân nhìn bản đồ trên xe: "Khoảng mười phút nữa."

[Tốt lắm, cứ theo kế hoạch ban đầu, cho xe tăng tốc đi.]

"Vâng."

Tài xế tiếp tục tăng tốc, nhấn chân ga hết mức, trên đường cao tốc không ngừng len lỏi chen qua kẽ hở của những chiếc xe phía trước bán mạng lao đi. Hai chiếc sẽ phía sau cũng cập kè không để vuột mất, cảnh rượt đuổi bằng tốc độ hoàn toàn không cần nhìn đường khiến những người chứng kiến phải khóc thét kêu lên.

Chỉ còn năm phút nữa để đi hết con đường cao tốc, người của Lạc Tư Vũ bắt đầu cho xe đánh võng chèn ép, mạn sườn hai xe cọ quẹt với nhau tạo ra tia lửa không ngừng chớp nhoáng, âm thanh va chạm điếng người đó càng lúc nhiều hơn. Đương nhiên người phía trong cũng chao đảo theo, chung quy không có ai sợ cả mà còn tăng tốc thêm.

Đoạn đường cao tốc đã hết, xe của Tề Thiếu Khanh đánh cua gấp một đường, vòng xuống chân cầu để hướng về phía ngoại ô, hai xe phía sau như hổ mọc thêm cánh, bắt đầu chạy vượt lên.

Tuy rằng là cuộc độ sức nguy hiểm và cam go nhưng bởi vì đây không phải là địa bàn của Tề Thiếu Khanh hay Tư Cảnh Hàn, nên tuyệt nhiên không có mùi thuốc súng, chỉ dựa vào cao chiêu đối đầu với nhau.

Trên đường đến chỗ Mộc Tích còn có thêm một ngã ba nữa, ở ngã tư lần trước người của Lạc Tư Vũ đã không chặn được xe của anh thì chắc chắn sẽ dùng ngã ba này đánh động.

Trí Quân nhìn về phía trước, lại nhìn sang bên cạnh và phía sau. Đúng như cô dự đoán, còn chưa đến nơi thì một trong hai chiếc đang chạy song song bắt đầu tăng tốc, muốn dùng thế gọng kìm để bẻ gãy đường đi của xe cô.

Nhưng cô không hề hoảng, thậm chí còn có chút mong chờ, trên môi nhẩm đếm ngược. Bây giờ thì không còn chần chừ gì nữa, vừa đến ngã ba, đường vô cùng trống trải, tài xế của Tề Thiếu Khanh đánh lái một vòng lớn, vun vút rẽ sang bên trái mà không đi thẳng, hai chiếc xe Lạc Tư Vũ cho theo mất tự chủ thắng gấp mới không lao vào nhau, đến khi phục hồi được phán đoán cho xe chạy tiếp thì xe của Tề Thiếu Khanh đã cách một khoảng không đuổi kịp nữa.

"Chết tiệt!" Người đặc vụ cầm lái khẽ mắng, nói vào bộ đàm thông báo đã thất bại.

Lạc Tư Vũ bên này cũng không hề vội, nhìn chấm đỏ đang di chuyển hắn chậm rãi bảo: "Được rồi, trở về đi."

Nếu muốn đi đường vòng thì hắn sẽ chơi đường vòng vậy, dù sao đối với Tề Thiếu Khanh chuyện gì mà quá dễ dàng thì sẽ không thú vị.

Trí Quân nhìn về phía trước không một bóng người thì cho tài xế giảm tốc độ. Đôi môi đầy đặn chậm rãi nhếch lên một đường vô cùng quyến rũ. Cho đến khi nụ cười của cô kịp tắt thì người cần xuất hiện cũng đã đến, so với lúc nãy thì bây giờ đã có tới bốn xe.

Lần này không phải vòng vo họ đã trực tiếp tấn công, đem lực lượng tương quan chèn ép. Không cần bàn cãi, viện trợ cho Tề Thiếu Khanh đến không kịp, nên chỉ dựa vào mấy vòng lượn xe của anh đã bị ép vạt ra lề đường, Trí Quân nhìn về phía sau có một sẽ đang tông vào đuôi xe của cô khiến chiếc xe không ngừng loạng choạng, tài xế càng tăng tốc thì lực đẩy kia càng mạnh hơn cho đến khi bốn chiếc xe cường hãn trực tiếp ép xe của cô xuống bên đường mới dừng hẳn lại.

Chấm đỏ trên màn hình cuối cùng cũng không dịch chuyển nữa, bốn người chỗ Lạc Tư Vũ khẽ cười đứng lên, Ngự Khinh mở lời trước: "Được rồi, tôi lên tầng đưa Mộc Tích xuống, chúng ta liền đi."

Lạc Tư Vũ gật đầu, Ngự Khinh vừa đi thì đúng lúc phía bên ngoài có tiếng chuông cửa.

"Ể, A Tư, chỗ này của mình cũng có người đến thăm sao?" Mặc Lạc Phàm chỉ ra ngoài cửa bảo.

Khác hẳn với thái độ của Mặc Lạc Phàm thì khuôn mặt của Lạc Tư Vũ khá trầm trọng, hắn chuyển con chuột sang màn hình camera trước cổng, lập tức chấn động.

Phía bên này chỗ xe của Tề Thiếu Khanh đang bị vây lại, nhóm đặc công Lạc Tư Vũ cho đi đều bước ra, một người dẫn đầu bước lên gõ vào kính chắn gió của xe anh, tài xế bên trong vừa hạ kính xuống, đặc công kia đã lạnh lùng:

"Tề tổng, Nhị gia của chúng có lời xin lỗi, hôm nay không thể tiếp ngài, nên mong ngài hãy quay về cho."

"Cạch." Trí Quân lúc này cũng trực tiếp đẩy cửa bước ra, đôi gót cao màu đỏ thẩm càng tôn lên cổ chân thon gầy cùng với làn da trắng đẹp đẽ của cô, đối lập với vẻ lạnh lùng của đặc công kia thì cô có vẻ rất dửng dưng: "Vị đại ca này có phải hay chăng đã lầm, xe của chúng tôi nào có ai là Tề tổng."

Người kia lập tức nhíu mày tiến lên, Trí Quân rất thoải mái nhường đừng cho anh ta.

Bên trong chiếc xe của Tề Thiếu Khanh quả thật có một người đàn ông nữa nhưng tuyệt nhiên không phải Tề Thiếu Khanh, bây giờ thì nhóm đặc công mới biết đã bị mắc bẫy, là người phụ nữ trước mặt này cố tình kéo dài thời gian đánh lạc hướng bọn họ!

"Chậc chậc..." Trí Quân vỗ vỗ vào vai của đặc công kia, cười nhẹ: "Vất vả cho các anh rồi."

Đồng nghĩa với việc người trong xe của Trí Quân không phải Tề Thiếu Khanh thì hiện tại Tề Thiếu Khanh thực sự đã ở nơi mình cần đến, không cần Lạc Tư Vũ mời anh đã lách người đi vào trong, tự tìm cho mình một chỗ ngồi.

Mặc Lạc Phàm cũng rất sửng sốt khi nghĩ mình cũng có giác quan thứ sáu, mà còn chuẩn xác như vậy. Tề gia thắng trận này thật rồi!

"Ha ha... Tề gia, cậu đến thăm mình à?" Anh gượng cười rót cho Tề Thiếu Khanh một tách trà.

Anh ấy nhìn anh: "Lại bị ba cậu đánh à?"

Mặc Lạc Phàm gật đầu như giã tỏi, "Đúng vậy, lão ba luôn hung dữ như thế với mình."

Đáng tiếc Tề Thiếu Khanh không có ý định đùa bỡn với anh, mà rất trực tiếp vào vấn đề: "Nhưng mình không đến thăm cậu, mà đến gặp Mộc Tích."

Nói đến chuyện này tất nhiên Mặc Lạc Phàm liền hết vui, mặt cứng đơ trông rất buồn cười. Lục Nguyên vì thế không kiềm chế phì một tiếng, Mặc Lạc Phàm quay sang lườm anh.

Lạc Tư Vũ đóng cửa lại thì đi vào phòng khách, "Được rồi, dù sao cũng đã đến được đây thì lên tầng xem một lát đi rồi hãy nói tiếp." Hắn nhìn Tề Thiếu Khanh nói.

Hàm ý câu này của Lạc Tư Vũ chẳng khác nào thừa nhận sẽ không giấu anh thêm bất cứ điều gì, xem ra bọn họ đã chuẩn bị hết từ trước, chuyến đi lần này của anh thật không uổng công, nhưng không hiểu vì sao trong lòng có chút mâu thuẫn và do dự, thậm chí là bất an.

Lúc lên tầng thì Mặc Lạc Phàm không lên theo, anh ấy cùng Lục Nguyên ngồi dưới phòng khách lườm nguýt nhau đợi chờ, không vội gì để gọi cho Tư Cảnh Hàn thông báo, dẫu sao chuyện này cũng đã có liệu tính trước, chỉ là xảy ra sớm hơn dự đoán một chút mà thôi.

Mà xem ra mấy năm qua Tề gia ở nước ngoài trưởng thành lên không ít, thủ đoạn dùng để đối phó Tiểu Bạch càng ngày càng hay nha! Thích thật!

"Cạch."

Lạc Tư Vũ vặn nắm cửa, ra ám hiệu cho Tề Thiếu Khanh tiến lên: "Cậu vào đi."

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, lập tức cô gái phía bên trong xoay người lại, khuôn cằm xinh đẹp nở nụ cười: "Chúng ta sẽ đi liền sao?"

Bước chân của Tề Thiếu Khanh vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô thì lập tức khựng lại, không khó để nhận ra cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ không thua kém bất cứ minh tinh nào kia chính là Mộc Tích. Cô sở hữu đôi mày thanh tú, sóng mũi cao thẳng, dứt khoát thể hiện nét mạnh mẽ quyết đoán, nhưng đôi môi lại cười mang sự mỹ miều, quyến rũ và cả một nốt ruồi chỉ to bằng chấm bi ngòi viết dưới môi càng tăng thêm vẻ mị hoặc cho đôi môi đầy đặn của cô.

Tất cả đều giống y hệt với tấm ảnh trong hồ sơ mà anh thu thập được, anh từ lâu đã khắc sâu vào trí nhớ những người ở bên cạnh Hoắc Duật Hy rồi, chỉ là đối với cô gái này lần đầu gặp được lại không ngờ nằm trong hoàn cảnh đặc biệt thế này.

Không nghe tiếng trả lời, mi tâm của Mộc Tích hơi nhíu lại, cô đưa đôi bàn tay nuột nà sờ soạng, từ trên giường đứng lên, hướng về phía tiếng động đi đến.

Tề Thiếu Khanh cũng có phản ứng, anh chậm rãi tiến lên đến bên cạnh cô, đến khi tay cô cô sờ trúng tay của anh thì lập tức khựng lại, lùi về phía sau hai bước, đề phòng lên tiếng: "Anh là ai? Nguyệt Nha đâu?"

Lúc này Lạc Tư Vũ cũng bước vào, hắn cất giọng trấn an: "Mộc Tích, đừng sợ, là A Tư đây."

Nghe được giọng của Lạc Tư Vũ thì hoảng sợ trong lòng Mộc Tích liền xuống, cô cười một tiếng: "Là A Tư sao? Anh tới chơi à?"

"Ừ, tới thăm em một lát." Lạc Tư Vũ cũng nhẹ giọng đáp.

"Vậy đây là ai? Tay của anh đâu phải thế này?" Mộc Tích cằm lại bàn tay của Tề Thiếu Khanh rồi nghi hoặc hỏi. Anh thoáng cười, trong mắt có chút khó nói nên lời đành quay sang nhìn Lạc Tư Vũ cầu cứu.

Hắn đã nghĩ ra sẵn một lý do, rất bình tĩnh: "À, đây là bác sĩ điều trị mới tôi mời về cho em, anh ấy tên Tề Thiếu Khanh, là một trong những người có tiếng nhất của chuyên khoa mắt hiện nay. Sắp tới em phải tháo băng rồi không nên sơ xuất điều gì."

"Thế sao?" Bây giờ thì cô buông tay của Tề Thiếu Khanh ra, tự giới thiệu: "Bác sĩ Tề, chào anh, tôi là Mộc Tích, sau này cứ gọi tôi bằng tên là được."

Tề Thiếu Khanh cũng thuận thế trả lời: "Mộc Tích, rất vui được gặp cô, sau này vui vẻ phối hợp." Anh nắm tay cô, bàn tay nhỏ nhắn và mịn màng, cô không nhìn thấy anh, nên vẻ trầm tư trong mắt anh cô càng không biết được, chuyện của mấy năm qua chắc cô cũng không biết, Hoắc Duật Hy bây giờ thế nào, cô gái ấy ở trong tay ai và có vị trí như thế nào, chắc cô cũng không biết được. Vì chính cô cũng bị dùng như một quân cờ, để Tư Cảnh Hàn xiềng xích đôi chân người bạn thân nhất của cô.

Hóa ra là vậy, bao năm nay, chính vì lý do này mà một cô gái đang trên đường đến đỉnh hào quang lại chịu kìm chân mình ở một nơi mà không hề phảng kháng. Không có ánh sáng, cô chẳng thể tự mình bước đi, dù hào quang vạn trượng có ở phía trước thì cũng không thấy con đường để tiến tới.

Mộc Tích, đã mất tích hơn bốn năm lại là vì lý do này, cho dù thế nào anh cũng chưa từng ngờ tới.

"Tại sao lại như vậy? Đôi mắt của Mộc Tích là vì sao thành ra như vậy?"

Đứng ngoài ban công, Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ cùng sánh vai nhau, trong gió lạnh thấu xương anh nhàn nhạt hỏi một câu này.

Lạc Tư Vũ nhìn một bãi tuyết trên cái cây chỉ còn trơ cành gần đó rũ xuống, trong lòng lướt qua một thứ gì đó gọi là nhẹ nhõm, hắn cười: "Tề gia, nếu đã đến đây rồi thì chi bằng đi xem thêm một người nữa, đến đó cậu tự khắc hiểu, rồi hãy quyết định có đưa Mộc Tích đi hay không."

__________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.