"Phịch!" Máu tươi rãi đầy mặt đất, chảy dọc theo trán của Hoắc Duật Hy.
Máu tanh, mùi máu tanh của một sinh mệnh vào ngày tận thế.
Nhưng, cô không thấy đau, cô vẫn còn sống.
Trong lúc không ai ngờ đến, một đoàn xe bọc thép lao vù vù đến, hướng về đám người của Mục Đương lao tới điên cuồng.
Mặc Lạc Phàm đứng trên cao nhìn xuống, đầu súng trên tay anh còn vương khói. Không biết từ lúc nào, khi chẳng ai để ý đến anh đã lên được trên cùng ngôi nhà bỏ hoang.
Không kịp phòng ngự, Mục Đương chỉ có thể lách người né tránh đoàn xe hung hãn đang lao đến. Các nhóm hậu vệ của ông ta nhanh chóng kéo ông ta nắp sau những chiếc xe khác.
Đoàn xe bọc thép vừa tới dàn thành một hàng ngang che chắn chỗ Hoắc Duật Hy vẫn đang đứng trơ trội một mình, nghe tiếng súng kia, chưa cử động.
"Cạch." Lạc Tư Vũ từ trên xe một thân tây trang nhanh nhẹn phóng xuống, hắn lách người qua những chiếc xe, gót chân nhẹ nhàng bật nhảy, không mất nhiều thời gian đã đến được chỗ của Hoắc Duật Hy người đầy máu tươi vẫn còn đứng ngây ngốc.
"Đoàng đoàng."
Lạc Tư Vũ lập tức khom người kéo Hoắc Duật Hy áp xuống đất, dùng thân thể chắn cho Hoắc Duật Hy. Một tay nhẹ nhàng nâng súng lục trong tay, chuẩn xác nhắm về phía đường đạn vừa đi tới.
Hai tên lính đánh thuê nữa của Mục Đương lại gục chết.
Thực chất người còn lại bên cạnh ông ta bây giờ không còn nhiều, số người ông ta dùng để truy sát Tư Cảnh Hàn lúc nãy đã làm mỏng đi lực lượng đến mức thấp nhất. Trong khi người đi theo Lạc Tư Vũ lần này nhiều gấp bội so với Tư Cảnh Hàn đã mang theo, hắn còn dùng luôn xe bọc thép để hạ mức nguy hiểm cho Hoắc Duật Hy xuống thấp nhất.
Tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng vì Hoắc Duật Hy, Lạc Tư Vũ cũng giống như Tư Cảnh Hàn, không muốn giao tranh, mà chỉ muốn đưa Hoắc Duật Hy rời khỏi đây trước tiên. Theo ám lệnh của hắn, một chiếc xe bọc thép chạy thật nhanh về phía bên này, chớp nhoáng những loạt súng khác vang lên, là người của Lạc Tư Vũ hướng về phía Mục Đương.
Để lại sau lưng những âm thanh điên cuồng ấy, hắn một tay ôm ngang Hoắc Duật Hy lên chiếc xe bọc thép vừa chạy đến. Một cánh tay dang ra đón lấy Hoắc Duật Hy, sau đó sập cửa lại, chiếc xe không chần chừ lao đi.
Lúc này, từ phía xa tiếng còi xe báo động của cảnh sát báo động vang rền, người của Lạc Tư Vũ cũng vì thế mà thu súng, rõ ràng đã chuẩn bị trước nên nghênh ngang lên xe rời đi.
"Lão đại, chúng ta cũng phải đi thôi!" Người của Mục Đương cấp bách nói.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!!!"
Biết đã sập bẫy của Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ, Mục Đương phẫn nộ chỉ súng lên trời bắn liên thanh, gầm lên.
"Tư Cảnh Hàn!!!"
_______________
Trên xe.
Lạc Tư Vũ ôm Hoắc Duật Hy đáng thương như một chiếc giẻ rách, bẩn thỉu lại càng yếu ớt.
"Tiểu Duật Hy, em có sao không?" Mặc Lạc Phàm đã có mặt sẵn ở phía trong xe để ứng cứu, anh đã lập tức hỏi.
"Kiểm tra trước đã." Lạc Tư Vũ nâng Hoắc Duật Hy thẳng người lên, vội nói. Mặc Lạc Phàm gật đầu, anh mở hòm dụng cụ, không chần chừ khám cho cô.
Cả một quá trình chỉ có Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm khẩn trương hoạt động, ngoài ra cô gái vừa lên xe không có bất cứ phản ứng hay cử động nào.
Ở trong lòng Lạc Tư Vũ một lúc lâu, hốc mắt của Hoắc Duật Hy đỏ lên, cô nghe được mùi xạ hương trên người hắn, như có điều kiện nước mắt nóng hổi lăn xuống, sự ướt át này khiến mi tâm của Lạc Tư Vũ phải nhíu lại. Khẽ khàng cất giọng dỗ dành cô: "Tiểu Hy, đừng sợ, không sao rồi."
Nhưng cô không nói năng gì, chỉ như vậy mà lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không biết, cô khóc vì sợ hay là vì một lý do nào khác. Có lẽ, đến cuối cùng cô vẫn không nghĩ đến, người cứu cô lại là một người đàn ông khác, không phải Tư Cảnh Hàn.
"A Tư, Tiểu Duật Hy cần truyền nước biển." Mặc Lạc Phàm ngẩn đầu lên, thở dài nhìn Lạc Tư Vũ nói.
Lạc Tư Vũ gật đầu, hơi kéo Hoắc Duật Hy, nắm tay của cô đưa cho Mặc Lạc Phàm, ngược lại, anh cũng đưa cho Lạc Tư Vũ một chiếc khăn sạch, bảo hắn sơ cứu mấy vết thương cho Hoắc Duật Hy.
Đầu tiên, cần làm nhất vẫn là vết thương do đạn xược qua trên mặt, không sâu lắm, vết máu cũng đã bắt đầu đặc lại, nhưng vẫn có thể để lại sẹo nếu không chữa trị cẩn thận.
"Tiểu Hy, đừng khóc, nếu không tôi không xử lý vết thương cho em được." Lạc Tư Vũ lau vệt nước mắt trên má cho Hoắc Duật Hy, nhẹ giọng dặn dò. Khác hẳn với thái độ vừa rồi đối mặt cùng Mục Đương, lúc này cả hắn cũng phải vứt bỏ thái độ lạnh lùng vì sự yếu đuối đến đáng thương của cô.
Mặc Lạc Phàm chung quy vẫn là người mệt mỏi nhất, anh đã đi qua lại hai xe của Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ để chờ đúng thời cơ kéo Hoắc Duật Hy về phía mình. Dẫu rằng lần này bề ngoài việc làm lúc nãy của Tư Cảnh Hàn có chút tàn nhẫn với Hoắc Duật Hy, nhưng đây cũng là cách vẹn toàn duy nhất hắn có thể làm.
Đưa được cả hai người phụ nữ đi.
Sai lầm nhất mà người ngoài không nhận ra chính là giữa Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ cùng một thân thủ, nhưng người của Mục Đương lại nhầm vào Tư Cảnh Hàn, thì thử hỏi người cần được bảo vệ đi theo Tư Cảnh Hàn hay Lạc Tư Vũ sẽ an toàn hơn.
Đáp án cho vấn đề này rất rõ ràng, Mục Đương đã cho lính đánh thuê theo truy sát xe của Tư Cảnh Hàn, nhưng lão ta lại không có đủ khả năng làm tổn thương đến người của Lạc Tư Vũ. Đơn giản, lão ta không biết được, mục đích lớn nhất của chuyến đi lần này của Tư Cảnh Hàn không phải là Na Mộc Lệ, mà là dọn đường cho Lạc Tư Vũ đi cứu Hoắc Duật Hy!
"Tiểu Hy, được rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tới chỗ tôi sẽ gọi." Lạc Tư Vũ đã dán xong băng gạc lên má trái cho Hoắc Duật Hy. Hắn vẫn đỡ cô, tuy vậy có chút khó khăn, trên người cô vẫn còn nhiều vết bản, thấy thế Mặc Lạc Phàm hơi xoay người, đặt chân của cô ngang lên ghế, anh nhíu mày: "Mạc Doanh đâu?"
"Cùng Mao Lập Tát ngồi xe phía sau." Lạc Tư Vũ đáp.
"Kêu cô ấy qua đây thay quần áo cho Tiểu Hy đi."
Lạc Tư Vũ lắc đầu, hắn nhìn Hoắc Duật Hy gục đầu trong ngực của mình, cơ thể đầy những vết bầm, máu và trầy xước, đôi mắt màu đen mực đồng ánh lên chút ánh sáng khó hiểu, hắn nói chỉ để Mặc Lạc Phàm nghe thấy: "Không cần đâu, cứ để thế này đi, sắp tới nơi rồi, để cho hắn nhìn thấy như vậy cũng tốt."
Mặc Lạc Phàm chép miệng, suýt nữa đã lỡ miệng thốt lên một câu, nhưng cũng may còn kiềm hãm lại kịp, anh nhìn Hoắc Duật Hy, rồi lắc lắc đầu, đưa ngón tay gõ gõ lên đùi, thành một dãy ký tự mà Lạc Tư Vũ đọc hiểu: "Cậu nghĩ xem, hắn có đau lòng chết không?"
Lạc Tư Vũ cười nhạt, ngón tay cũng linh hoạt nhịp xuống đầu gối: "Không, mà hắn sẽ tức chết."
Mặc Lạc Phàm muốn bật cười khùng khục, nhưng cố nén, anh che miệng lại, nhìn ra cửa sổ. Nhưng anh lại thấy hơi tội lỗi, vì vào lúc Tiểu Duật Hy đáng thương như thế này anh còn cười, nên đưa bàn tay lớn lên xoa xoa tóc của cô, dù có nóng lòng muốn cô mở miệng nói chuyện lúc này, nhưng biết cũng rất khó, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Cần gỡ chuông thì cũng nên là người thắt chuông làm!
Chiếc xe bọc thép đi theo con đến căn nhà trước nay Hoắc Duật Hy chưa từng đến, khi xe dừng lại cô cũng không nâng đầu nhìn ra ngoài, cứ rũ trong lòng Lạc Tư Vũ như một con mèo nhỏ bị bệnh.
Mặc Lạc Phàm đẩy cửa xe xuống trước, sau đó đi vòng qua mở cửa xe cho Lạc Tư Vũ, thấy Tư Cảnh Hàn đã đứng ở đấy chờ sẵn, anh giả vờ bất ngờ vui vẻ kêu lên: "A, Tiểu Bạch, đợi chúng mình đấy à?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời, cũng chẳng nhìn anh, hắn chăm chăm nhìn về phía Lạc Tư Vũ đang ôm Hoắc Duật Hy từ chiếc xe đi xuống, sau đó không nói một lời đã đi xồng xộc đến, Lạc Tư Vũ thấy hắn đi đến thì khom người, chuyển Hoắc Duật Hy qua tay hắn.
Tư Cảnh Hàn gần như là giật lấy, hắn ôm được Hoắc Duật Hy trong tay rồi thì lập tức lườm nguýt Lạc Tư Vũ, rồi nhìn chòng chọc vào cánh tay của Lạc Tư Vũ như muốn phế chúng đi, khiến cho cả Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ cùng nhau đứng chết trân. Sau bao nhiêu năm mới hiểu thấu đáo câu nói: Qua cầu rút ván, là thế nào.
Sau đó người đàn ông kia đã giẫm gót giày da, xoay người đi vào phía trong căn nhà đầy vẻ kì bí, không có một lời cảm ơn Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm, mà còn tỏ thái độ như hai người kia đang thiếu nợ cả gia tài nhà hắn vậy.
Hoắc Duật Hy mở mắt, trước mắt cô không còn là chiếc áo sơ mi màu đen lúc nãy nửa, thay vào đó là chiếc áo sơ mi trắng cùng với mùi gỗ đàn hương quen thuộc.
Mùi hương này là của hắn. Cô biết, nhưng chính lý trí của cô còn chưa kịp phản xạ. Vẫn cứ ngây ngốc, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, làm ướt đẫm một mảng áo của của Tư Cảnh Hàn.
"Soạt."
Hắn đem cô vào một căn phòng lạ, không giống ở Hàn Nguyệt, nơi này có kiến trúc giống như phòng của một vị vương giả thời xưa, tất cả vật dụng đều làm bằng gỗ quý và trạm chỗ tinh xảo, cả chăn và gối cũng đều làm bằng tơ lụa màu đỏ, cứ như một phòng tân hôn.
Ở đây, có hai nữ hầu đứng đợi phục vụ.
Tư Cảnh Hàn đặt Hoắc Duật Hy nằm xuống chiếc giường, trước đã cởi bộ đồ bẩn thỉu và rách rưới cô đang mặc ra, lại xoắn tay áo lên tới khuỷu tay, lấy chiếc khăn sạch mà hầu nữ mang lên, sau đó nhúng vào chậu nước ấm, vắt ráo. Cả quá trình đều tự tay làm, thấy hai nữ hầu vẫn đứng đó, hắn phẩy tay cho ra ngoài, không muốn cho ai xem thân thể Hoắc Duật Hy cả.
Về cơ bản Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đã xử lý xong các vết thương bên ngoài của Hoắc Duật Hy, chỉ là không thay đồ được nên cô rất lắm lem.
Tư Cảnh Hàn cởi đồ của cô ra quan sát thấy trên làn da trắng ngọc bích vài nơi tụ máu bầm trở nên xanh tím, trông rất ghê sợ. Đặc biệt nặng nhất là trên eo, vai và đầu gối, những vết tích này làm trái tim đang yên bình của hắn cũng phải đánh thịch một cái, hô hấp trở nên dồn dập và khó khăn.
Cái khăn trong tay của hắn bị xiết đến không còn một giọt nước rơi xuống, hắn nhấc chân, tiến đến bên giường thêm một bước, chậm rãi ngồi xuống, ngón tay thon gầy giơ ra, chần chừ chạm vào vết bầm trên eo của Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Hy từ nãy đến giờ mới có phản ứng, đôi mi xinh đẹp nhăn lại vì đau đớn. Lập tức Tư Cảnh Hàn đã hết hồn mà giật tay ra, sau đó đưa tay sờ sờ túi quần tìm điện thoại, gọi đi.
Bên kia vừa bắt máy, hắn đã lạnh lùng chất vấn: "Vì sao lại ra nông nổi này?"
[Sao, sao?] Mặc Lạc Phàm đang ngồi cùng Lạc Tư Vũ phải đứng phắt dậy, không hiểu hỏi lại.
"Xương sườn, bả vai, đầu gối." Gượng Tư Cảnh Hàn vừa gấp lại vừa khô khốc, nghe khó chịu vô cùng, hắn nói không đầu không cuối nhưng Mặc Lạc Phàm vẫn kịp hiểu, anh cười xòa: [À, mấy vết bầm đó chỉ là phần mềm, không ảnh hưởng đến gân cốt đâu.]
"Vậy cậu đã kiểm tra rồi?"
[Đương nhiên.] Mặc Lạc Phàm rất tự hào nói, anh lo đến chu toàn như vậy, Tư Cảnh Hàn còn có thể nói gì sao?
"Ý cậu là đã cởi áo của Hoắc Duật Hy ra xem rồi?"
Ặc!!!
Giọng của Tư Cảnh Hàn đậm đặc nộ khí, sự lãnh lẽo và băng lãnh đó giống như bắn thẳng qua điện thoại, ghim vào đầu Mặc Lạc Phàm khiến anh á khẩu, khóc không ra nước mắt, lắp bắp giải thích: [Không phải, không phải đâu Tiểu Bạch, cậu nghe mình giải thích...]
"Tút tút tút."
Tư Cảnh Hàn thẳng thừng ngắt máy, tức giận đùng đùng quăng điện thoại sang một bên, cố gắng lắm mới nén được cỗ xúc động kia xuống, tay phải cầm khăn thật nhẹ nhàng mới không làm Hoắc Duật Hy không đau được.
Hắn khom người, muốn đỡ cô ngồi dậy, nhưng cô đã thu người lại tránh đi, đôi mắt to đề phòng nhìn hắn, nhưng thật chất trong đáy mắt của cô không có hắn, cũng không nhận ra người trước mặt mình là hắn.
"Hoắc Duật Hy, ngoan đi." Tư Cảnh Hàn đương nhiên không vui khi trong mắt cô không có mình, cô đang nghĩ đến ai chứ?
Hoắc Duật Hy vẫn thế, không trả lời, cũng không chịu đưa tay cho hắn lau rửa. Mi tâm của Tư Cảnh Hàn nhíu lại, hắn ngồi sát vào cô hơn, cô lại nhích về phía sau, hắn dứt khoát đưa tay kéo ngược cô lại về phía mình khiến cô phải kêu lên một tiếng đau đớn.
"Hoắc Duật Hy, nghe lời, ngồi yên, tôi mới giúp em làm sạch cơ thể được, nếu không với bộ dạng bẩn thỉu này em ngủ nổi sao?" Mặc dù Tư Cảnh Hàn nói vậy, nhưng dường như Hoắc Duật Hy nghe không hiểu, khuôn mặt cô lạnh ngắt, cố tránh những ngón tay của Tư Cảnh Hàn đang chạm vào mình.
Tư Cảnh Hàn thiếu kiên nhẫn, hắn nâng giọng: "Hoắc Duật Hy, em bây giờ sao rồi? Nói chuyện."
Cô lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nước. Trong hoảng loạn chưa tìm được lối ra.
"Hoắc Duật Hy, trả lời, em nhìn tôi này, tôi là ai?" Tư Cảnh Hàn nâng mặt của cô, bắt cô phải nhìn vào mắt mình. Vẫn vậy, cô muốn vùng ra, sợ hãi.
Nhận ra sự sợ hãi của Hoắc Duật Hy không giống bình thường, Tư Cảnh Hàn nắm chiếc eo của cô lại, kéo thẳng vào lòng mình ghì chặt, trầm giọng trấn an: "Hoắc Duật Hy, tôi là Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn đây. Đừng sợ!"
Hoắc Duật Hy đang cố gắng giãy, nghe đến ba chữ này tay chân cô khựng lại, tự mình lẩm bẩm cái tên Tư Cảnh Hàn.
"Phải rồi, tôi là Tư Cảnh Hàn, em nhận ra chưa?" Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ tóc của cô, cúi đầu đôi mắt không còn là vẻ thâm trầm sâu rộng, hay cái vẻ lạnh lùng như băng, lúc này hắn nhìn cô thật dịu dàng, nét dịu dàng mà nóng bỏng, thậm chí chứa đựng một tia tình cảm mà hắn chưa từng dám để lộ. Mũi của hắn đặt bên cánh mũi của cô, đôi môi mỏng ấm nóng truyền cho cô cảm thụ được hơi ấm đó.
Một cảnh tượng thâm tình.
"Tư Cảnh Hàn? Anh là Tư Cảnh Hàn..." Hoắc Duật Hy khàn khàn, nức nở hỏi.
"Phải, là tôi đây. Không phải là ai khác!" Hắn lại khẳng định.
Nghe lời khẳng định của Tư Cảnh Hàn, đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy chao đảo, như tự chất vấn, rồi tự trả lời.
Là hắn? Là hắn thật sao?
Cô có nên tin không? Người này là Tư Cảnh Hàn? Là hắn ở đây, ôm cô này.
Tư Cảnh Hàn ôm cô này.
Cho đến cuối cùng bao suy nghĩ và cảm xúc của cô chỉ còn sót lại một tiếng nấc thật to trong uất nghẹn:
"Oa..."
______________