Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 64




Hoắc Duật Hy chạy chưa đến cửa phòng đã bị một lực đạo to lớn kéo lấy, đẩy cô vào một góc của hành lang, cạnh thang máy chuyên dụng.

Hệ thống thiết kế tòa nhà như một tổ ong bằng cửa kinh, từ phía trên cao chót vót có thể nhìn thấy dưới đấy của cái ống cao mấy trăm mét.

Tề Thiếu Khanh đã về, là Mặc Lạc Phàm đưa anh ra ngoài, hai người đàn ông đi trong lặng lẽ không ai biết.

Hoắc Duật Hy bây giờ cố gắng lắm chỉ thấy khuôn cằm của Tư Cảnh Hàn, không với tầm mắt tới vết thương nơi khóe môi của hắn. Nhưng cô nghĩ Mặc Lạc Phàm đã xử lý ổn thõa, nên lúc nãy hắn mới đến phòng hội nghị đường hoàng mà không ai phát hiện điều gì khác lạ, kể cả chiếc áo bị Tề Thiếu Khanh xiết đến nhăn nhúm như tổ đỉa cũng đã được thay bằng chiếc áo sơ mi màu đen phẳng phiu.

Cô hít một hơi, thật sự khó chịu muốn đẩy hắn ra, nhưng Tư Cảnh Hàn lại nâng một chân lên, kẹp cô vào giữa thân mình. Tư thế này khiến cô hoảng hốt nhớ tới mấy hôm trước ở trong rừng cây ngô đồng sau biệt thự hắn đã khinh bạc mình một cách thô lỗ. Vai cô run lên, trái tim đập từng hồi phập phòng và nghi ngờ, đề phòng chống hai tay trước ngực hắn.

Tư Cảnh Hàn để ý thấy biểu hiện chống đối của cô, động tác lại mạnh thêm vài phần lực đạo khiến cô phải đau đến nhăn mặt lại.

"Đau quá, buông ra!"

"Còn dám chạy không?"

"Con mắt nào của anh thấy tôi chạy?" Cô rất cay nghiệt nói làm sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

"Coi bộ em nói chuyện với anh ta xong thì tinh thần liền phấn chấn lên hẳn, còn biết quay lại cắn người nữa."

Nghe ra ý tứ mia mai của hắn, Hoắc Duật Hy cũng thuận thế mà phản công: "Anh nói đúng nha, chẳng có ai nói chuyện yêu đương xong mà không vui vẻ gì hết, đương nhiên tôi rất có tinh thần rồi."

Dứt lời cô nhìn thấy sợi gân xanh trên cái cổ trắng nõn của hắn cũng nhảy lên, hầu kết lăn một đường bắt mắt, cô cơ hồ nhìn rõ từng nếp vân da xinh đẹp.

"Quả nhiên người của Hoắc gia rất dễ dàng thay đổi, ngay cả lòng dạ cũng như một thứ tặng phẩm, có thể di dời đến bất cứ đâu, chưa từng một người nào kiên định. Rất tốt, đây mới là bản chất của dòng tộc Hoắc gia chứ!"

Người đẹp như Tư Cảnh Hàn nhưng lời nói nói ra cũng chẳng đẹp chút nào, hắn nói khó nghe đến mức người ta hít thở không thông, nói những thứ mà Hoắc Duật Hy mơ hồ nửa hiểu nữa không.

"Anh có tư cách gì để nói gia đình tôi chứ?"

"Đối với gia đình em, tư cách tôi không có. Nhưng đối với em, tôi lại có thừa đó, tiểu hồ ly trong ảnh nóng của tôi."

"Anh có biết xấu hổ không? Có thể nói một cách tự tiện ở đây như vậy?" Cô hơi hoảng, cuống quýt nhìn xung quanh. Tư Cảnh Hàn cười tà nịnh, hắn chống hai khuỷu tay lên tấm kính, vây cô trong hơi thở của mình, ý tứ xấu xa cúi đầu, bên tai cô thì thầm: "A, nếu như chúng ta ở đây để người khác nhìn thấy thì sẽ thế nào nhỉ, có phải là rất thú vị không? Đến lúc đó người bên ngoài sẽ biết cô gái nỏng bóng quấn trên eo tôi không ai khác chính là thư ký riêng Hoắc Duật Hy."

"Tư Cảnh Hàn, khốn kiếp!" Cô toan đấm lên ngực hắn nhưng cổ tay bị bắt lại, người đàn ông nét cười càng xấu xa hơn: "Chậc, bé Duật, chớ nên manh động, người bên ngoài biết thì có là gì so với nhà họ Hoắc của em biết được. Em nghĩ xem, nếu tin này đến tai các bác và các chú của em thì bọn họ sẽ làm gì ba em, đến lúc đó, chẳng những Hoắc gia xấu mặt, mà cả chiếc ghế chủ tịch của ba em cũng khó giữ, huống hồ đợi đến khi em trai của em thật sự bước lên ngai cao kia thao túng, hắn có tài giỏi đến đâu cũng vì em mà bị hủy đi tư cách làm chủ dòng tộc."

Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn luôn là thứ vũ khí lợi hại nhất hắn có, trong đó phản ánh tất cả những quá trình mà Hoắc Duật Hy có thể tưởng tượng ra nếu cô bị bại lộ thân phận. Hoắc gia dòng tộc trước giờ không yên ắng, tuy là hào môn danh vọng nhưng tranh đấu ở phía trong nội bộ lại là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Ba của cô - Hoắc Diệc Huyên, là người cháu nội thứ hai của ông chủ Hoắc gia, trước còn có một bác Hoắc Diệc Hàm, là trưởng nam. Sau có hai người chú Hoắc Diệc Phi, Hoắc Diệc Quân, và cuối cùng là một người cô Hoắc Diệc Ân.

Vốn dĩ không phải là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia, cũng không là người có vị trí thứ nhất trong danh sách được chọn, nên từ khi ngồi vào vị trí làm chủ Hoắc gia, ba cô đã trãi qua không ít sóng gió, tai tiếng, dị nghị cả sự chống đối ngấm ngầm từ thế lực của các chú và bác, chỉ cần một sơ xuất họ sẽ có một phần lý do khiến vị trí ba cô ngồi phải lung lay.

Bởi vì ngoài em trai của cô - Hoắc Duật Thiên thì thế hệ thừa kế tiếp theo của Hoắc gia không hề thiếu con cháu trai để đề bạc lên vị trí cao nhất đó, các chú và bác của cô, đời họ không làm được nhưng chắc chắn sẽ không để con của mình phải chịu thiệt, ngoan ngoãn đứng nhìn giang sơn đồ sộ kia rơi trọn vào tay gia đình cô.

Bây giờ, cô lại trở thành nỗi xấu hổ của Hoắc gia, cũng điểm yếu của ba và em trai mình, nên sức phản kháng của cô không còn đủ để chọi với Tư Cảnh Hàn nữa. Cô thua hắn một nước, là để hắn chiếm được thế thượng phong luôn làm chủ ván cờ. Trong bàn cờ vua, con vua không là điều quan trọng nhất, mà hơn hết, kẻ lớn nhất chính là người điều khiển những quân cờ.

Tư Cảnh Hàn chính là người cầm cờ đó.

"Đê tiện! Anh thật sự đáng để người khác chán ghét mà!" Hoắc Duật Hy hét lên nhưng tiếng nói của cô bị chặn lại bởi cơn đau từ khuôn cằm truyền đến, cô nghe thấy tiếng nói trầm thấp cực lạnh quẩn quanh bên môi và cánh mũi. Cô thấy đôi môi mỏng vẫn luôn lạnh lùng mím chặt kia hé mở, mang theo hương vị thơm mát, sạch sẽ đến lạnh lẽo.

"Thế gian này có nhiều người chán ghét tôi như vậy, thêm một người cũng chẳng hề gì. Nhưng là em đó Hoắc Duật Hy, ăn nói phép tắt một chút, bản thân mới bớt chịu thiệt biết không?"

"Anh... anh muốn làm gì?" Hoắc Duật Hy hốt hoảng túm chặt cúc áo trước ngực, tái nhợt kêu lên.

Hắn điên rồi, đây là ở thang máy đó, người khác nhìn thấy thì thế nào đây?

"Tiểu tình nhân đương nhiên phải có nhiệm vụ làm kim chủ hài lòng rồi, nhưng mà bé Duật của tôi lại hư tới mức chẳng những cùng đàn ông nói chuyện tình tứ trong chính công ty của tôi, mà còn thẳng thắn đối nghịch tôi như vậy, không phạt em, em sẽ càng hư hỏng!" Lời hắn nhẹ tên, như gió thoảng trên không, như mây dạt trôi trên biển khơi muôn dặm nhưng làm Hoắc Duật Hy phải hãi hùng.

"Tư Cảnh Hàn, anh điên rồi! Đây là thang máy, một lát sẽ có người biết bây giờ!"

"A, ý em là không ai biết thì được?" Hắn xuyên tạc ý tứ của cô, nụ cười như ác quỷ chuẩn bị nuốt thịt con mồi, "Thế thì một lát em phải kêu nhỏ một tí, biết không, hử?"

Hoắc Duật Hy tuyệt vọng bị đẩy dựa vào tấm thủy tinh lạnh ngắt, nơi góc khuất của dãy hành lang, cô bị nâng eo thật cao, từng lần giáng xuống khiến đôi chân yếu dần sức lực. Bên ngoài không nhìn được vào trong, nhưng bên trong này lại nhìn rõ từng làn xe không dứt nối đuôi chạy vắt qua con sông thành phố.

Nước mắt cô lã chã rơi nhiều hơn, cô thấy nhục nhã chứ nào có một khoái cảm hay yêu thương nào, toàn thân cô đau, tâm cô cũng đau, một cách bất chấp... cô không ngăn được trái tim đang rỉ máu.

Tư Cảnh Hàn ngậm trong môi là miệng ngọc kèm theo những tiếng nức nỡ khe khẽ của cô gái, tiếng khóc đó chạy thẳng đến đáy lòng của hắn, chúng rơi ầm ầm xuống đó, tan vỡ, lan tỏ và nặng nề. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại.

Hoắc Duật Hy hận hắn! Hận hắn thật rồi!

Hắn biết chứ.

Nhưng hắn có làm khác được đâu.

Qua thật lâu, hắn mới nới lỏng cánh tay, buông cô gái trong ngực ra. Cô từ trên mất hết sức lực, nhũn cả gối, khụy trên mặt đất, trước mặt cô không thấy gì hết, chỉ có nước mắt mà thôi, từng giọt to bằng hạt đậu, thấm qua đôi môi hao gầy vì sự chà đạp, nhưng nó vẫn còn tươi tắn lắm đấy thôi.

Tư Cảnh Hàn ăn mặt chỉnh tề rồi đứng thẳng, hắn nhìn ra ngoài cửa kính, hắn không cúi xuống nhìn cô đôi lần, vì hắn nghe tiếng cô khóc, hắn biết cô đang đau khổ, lòng cô đang chết. Hắn vẫn nhìn ra bầu trời, nhưng trước đó, trên những tấm kính là từng giọt nước mắt của cô.

Bất chợt hắn nhớ đến một người cũng từng khóc đến đáng thương như vậy, hắn lúc đó thật đau lòng.

Lúc đó thật tốt, hắn không có gì cả nhưng hắn còn có thể tự do đau lòng, mà ôm lấy người đó. Bây giờ, hắn đã có gần như tất cả, nhưng sự tự do của hắn cũng chẳng còn bao. Bây giờ hắn không được đau lòng.

Một góc khuất, lặng lẽ hai bóng dáng, một người cúi xuống, nhỏ xuống nền đất nỗi oán hận, một người đứng thẳng, bình thản đợi chờ.

Rốt cuộc, ai khổ ai đau?

______________

Không mất bao lâu, thêm một ngày nữa đã trôi qua, đến ngày thứ ba cục diện đã làm lớn đến mức đường vào cổng công ty không có lối đi.

Lạc Tư Vũ và Tư Cảnh Hàn ngồi trên xe thương vụ vừa thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên lại mắc thêm một nhóm người khác theo đuôi.

"Bọn người kia đúng là đỉa đói!" Tiểu Vương mắng khẽ, đánh lái cắt đuôi.

Na Mộc Lệ nhập viện ba ngày, đương nhiên số lượng phóng viên đến bệnh viện để tìm cô ta phỏng vấn cũng không ít. Đa phần đều là vẻ mặt tiều tụy, đáng thương, lời cô ta nói nhiều nhất là: "Tôi tin Cảnh Hàn, anh ấy nhất định không phụ tôi."

Một câu nói này của cô ta càng đẩy Tư Cảnh Hàn vào thế khó. Bề ngoài đang khẳng định tình cảm và lòng tin cô ta đối với Tư Cảnh Hàn sâu đậm bao nhiêu, nhưng thật ra đang ngầm ép đòi sự đáp lại của Tư Cảnh Hàn. Nếu như hắn mãi không cho lời giải đáp thõa mãn trước báo chí, hoặc tình huống bỏ mặc cô ta vào lúc này thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?

Bắt buộc hắn phải tiếp tục diễn đúng một vai người tình đến tìm cô ta, cho ta một vị trí nhất định trước mặt công chúng.

"Không ngờ Na Mộc Lệ lần này cả gan như vậy, lại phát biểu thế trước mặt đám phóng viên, cô ta đang giả ngốc hay muốn chơi chúng ta?" Lạc Tư Vũ vừa nói vừa nhìn vào kính chiếu hậu, đám phóng viên đã bị cắt đuôi. Nhưng bọn họ đang trên đường đến bệnh viện, ở đó hẳn cũng có phóng viên phục kích.

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng làm thế nào cô ta lại có gan lớn như vậy." Tư Cảnh Hàn nghiêm túc suy nghĩ, đầu mày của hân cũng chau lại. Hắn đang bất mãn.

"Có ba trường hợp thôi, một là xuất phát từ tâm địa của phụ nữ đối với tình địch, cô ta nhầm vào Tiểu Hy, muốn dồn Tiểu Hy vào chân tường nên ép cậu phải cho cô ta một vị trí vững vàng trước báo chí, và biến Tiểu Hy thành tiểu tam đáng phỉ nhổ. Hoặc lý do thứ hai là do có người tác động." Lạc Tư Vũ thản nhiên nói.

Tư Cảnh Hàn gõ ngón tay lên đùi, hỏi Lạc Tư Vũ tiếp: "Vậy còn lý do thứ ba?"

Lần này, Lạc Tư Vũ không trả lời, chỉ nói: "Nói nhiều quá sẽ mất hay, còn lại cậu tự hiểu đi."

Tiểu Vương nhún vai, thế mà giờ này hai người đàn ông kia còn có tâm tình bỡn cợt nhau. Nhất là phó tổng, hình như thay đổi hẳn rồi, đối với thiếu chủ lúc dùng giọng điệu này, lúc lại dùng thái độ khác. Hết "anh với tôi", khi lại "cậu với mình" khiến anh ta phải nổi gai ốc.

"Cậu cắt lương của Tiểu Hy, cô ấy giận dỗi sao?" Lạc Tư Vũ lại hỏi.

Tư Cảnh Hàn suy nghĩ một chút, từ sau việc xảy ra ở thang máy chuyên dụng cô bắt đầu lầm lì hơn, suốt ngày chẳng nói mấy câu cả, Mặc Lạc Phàm đã dẫn Đại Ngáo và Gâu Đần đi rồi, nên cô không có ai để chơi cùng nữa. Nên càng cô độc hơn.

"Mình làm vậy là sai sao?" Câu này của Tư Cảnh Hàn không phải nói hắn cắt lương của Hoắc Duật Hy là sai hay sao, mà mang một nghĩa khác, chỉ có Lạc Tư Vũ mới hiểu.

"Cậu hối hận?" Lạc Tư Vũ không trực tiếp trả lời mà hỏi vặn lại.

"Không có."

"Nếu đã không hối hận thì cần gì biết đúng hay sai, Tư Cảnh Hàn, cậu nên ý thức điều gì quan trọng hơn, ai mới là người cậu có thể sống cùng cả đời."

Tư Cảnh Hàn đánh mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này trên đường cao tốc là những chiếc xe chạy bạt mạng để nhanh đến cái đích đã dự tính, còn hắn, cũng lao vun vút nhưng với một kế hoạch mà hắn không muốn đến đích.

"Hiểu rồi." Đến cuối cùng hắn chỉ đạm mạt nói một câu này.

"Vậy bây giờ đến bệnh viện cậu nên làm tốt một chút, đừng vì một ánh mắt vô tội mà dừng bước."

Tư Cảnh Hàn phải nhìn sang Lạc Tư Vũ, hắn cũng nhìn Tư Cảnh Hàn, nói chặn: "Người ngoài cuộc nhẫn tâm, nhưng là cái nhẫn của sự sáng suốt."

Tiểu Vương nhìn họ liếc mắt đưa tình mãi cũng chán, anh đem tầm mắt trở lại tay lái, như có linh cảm, tai nghe trên tai lại có tín hiệu. Vừa tắt máy, anh khẩn cấp thông báo:

"Thiếu chủ, Na Mộc Lệ mất tích rồi."

_____________

Một nơi khác.

"Các người là ai, sao lại bắt tôi đến đây? Chẳng phải tôi đã làm theo yêu cầu của các người rồi sao?"

Trong căn phòng đầy chạm trổ tinh xảo, Na Mộc Lệ bị trói gô nằm trên mặt đất, quanh cô ta là hai hàng người mặc tây trang đen, giày da và kính râm cùng màu. Khuôn mặt nào bất kể cũng lạnh lùng không nhiệt độ, rõ ràng là xã hội đen, sống dưới bóng ánh sáng. Thật sự khí thế u ám này khiến cô ta sợ hãi.

Mục đương ngồi ở vị trí chủ tọa trên bục cao nhìn Na Mộc Lệ đang run lên, ông cười ác liệt.

"Gan nhỏ như vậy mà dám ở cạnh Yue, đúng là thú vị!"

"Ông là ai... ông đang nói gì, tôi không hiểu, tôi không biết Yue là ai cả, ông nhận nhầm người rồi!"

"Ha, nhận nhầm người? Cô có biết tôi đã nhìn đến cô bao lâu chưa hả, bạn gái của Tư Cảnh Hàn?"

Na Mộc Lệ nghe nhắc đến Tư Cảnh Hàn mắt liền sáng lên: "Cảnh Hàn, ông biết tôi là bạn gái của Cảnh Hàn còn dám bắt tôi, anh ấy nhất định sẽ không tha cho ông!"

"Ha ha ha, quả nhiên là ngây thơ. Cô không biết Yue nhưng lại biết Tư Cảnh Hàn là bạn trai của mình. Cho cô ta tỉnh táo một chút đi!" Mục Đương lạnh lùng nói.

"Vâng!" Một lính áo đen lập tức tiến lên, nắm tóc Na Mộc Lệ, một tát không lưu tình lưu lại trên mặt cô ta dấu năm ngón tay.

"Á! Các người dám đánh tôi?!"

"Có gì mà không dám, con điếm này còn dám lớn tiếng với Mục lão đại, đúng là ngu hết thuốc chữa!" Hắn ta giáng thêm mấy tát nữa khiến mặt Na Mộc Lệ phải sưng lên.

"Được rồi, giữ lại cái mặt của cô ta, để Yue còn nhận ra." Mục Đương phất tay cho tên thuộc hạ kia về vị trí cũ.

Na Mộc Lệ đau đến chảy nước mắt, cô ta nghiến răng: "Yue là ai? Tôi không quen, các người mau thả tôi ra, nếu không Cảnh sẽ không tha cho các người."

Mục Đương nghe Na Mộc Lệ nói, ông ta cười càng thêm ghê rợn, "Yue là kẻ giết chết con trai của ta, là kẻ mà ta có chết cũng không tha cho hắn. Cũng là kẻ thù của bao nhiêu người trong hắc bạch đạo, cô bên hắn bao lâu mà còn không biết Yue chính là Tư Cảnh Hàn, hắn chính là thượng nhân của một tổ chức đặc công giết người thuê để kiếm tiền đó!"

Lão ta vừa nói vừa tiếng gần đến chỗ Na Mộc Lệ, khiến cô ta sợ đến run lẩy bẫy lên, môi trắng bệch, da xanh ngắt. Nhưng chung qui cô ta vẫn không tin và càng không chấp nhận được, cố gắng gào lên:

"Sao... sao có thể, Cảnh Hàn anh ấy là người của thương giới, dù cho có dùng thủ đoạn giết chết cũng chỉ vài người, làm sao có thể như lời ông nó là thượng nhân của tổ chức giết người được chứ, anh ấy vốn không cần những đồng tiền nhỏ nhặt đó!" Cô ta trong hoảng sợ, một mực phủ nhận lời Mục Đương nói, nhưng lão ta cũng không tức giận với cô ta, chỉ cười thương hại.

"Đúng là một con ếch ngồi trong đáy giếng. Hắn nhận nhiệm vụ là để giết những con kiến bình thường sao, một khi đã muốn tổ chức "Vong" đòi mạng của ai thì cho dù đó có là chính khách của Nhà trắng, chỉ cần trả đủ giá bọn họ cũng sẽ đáp ứng yêu cầu!"

Hai chân Na Mộc Lệ như không còn sức, càng nghe Mục Đương nói cô ta càng cả kinh, ông ta nắm tóc của cô kéo lại, trong đôi mắt hằn lên tơ máu, có cả phẫn nộ và khát máu: "Hắn không phải là một loài ác quỷ, mà chính là chúa tể, là quỷ vương, tắm mình trong tội ác. Con chuột nhỏ như cô sống bên cạnh hắn đúng là gan to bằng trời!"

"Không!" Sự hãi hùng lên đến tột độ, Na Mộc Lệ muốn giãy ra nhưng tay chân cô ta bị trói chặt không làm được bất cứ điều gì, nước mắt tuôn xuống mang theo hoãn loạn tột cùng. Đôi môi cô ta run run nghĩ đến trước đây, Tư Cảnh Hàn đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh, có thể tàn nhẫn xuýt chút bóp chết cô ta trong phòng làm việc, nhưng sau đó lại hòa hoãn cho cô ta một danh phận, công khai trở thành bạn gái của hắn, như vậy là có ý gì? Có ý gì đây?

Lúc đó cô ta vui mừng đến nổi không cần suy nghĩ cái giá của chuyện này là thế nào, bất chấp tất cả khoe mình trước ống kính.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy khủng khiếp.

"Vậy nên các người bắt tôi đến đây là vì tôi là bạn gái của anh ấy?" Rất lâu sau cô ta mới khàn khàn lên tiếng.

"Cuối cùng cũng ngộ ra rồi sao? Đúng vậy, còn con mồi nào tốt hơn cô nữa, người tình mà Tư Cảnh Hàn vẫn luôn yêu thương."

Na Mộc Lệ mỉm cười chua chát, nước mắt nhỏ xuống nhiều hơn, "Các người thất vọng rồi, anh ấy sẽ không tới đâu."

Mục Đương nhíu mày, "Dựa vào đâu?"

"Vì tôi không phải là bạn gái thật sự của Tư Cảnh Hàn, anh ấy không hề yêu tôi!" Nói đến đây, cô ta mở to mắt, sáng quất.

"Nhóc con, đừng nói dối, nếu không cái mạng nhỏ của cô cũng không giữ được đâu!" Lão ta quát.

Na Mộc Lệ cười thê lương hơn, "Các người bị lừa rồi, tôi chỉ là mồi nhử, bạn gái thật sự của Tư Cảnh Hàn chính là Hoắc Duật Hy, thư ký riêng luôn bên cạnh anh ấy, chứ không phải là tôi, dù các người có giết chết tôi anh ấy cũng không đến đâu!"

"Bốp!" Mục Đương giáng mạnh một tát tai nữa lên mặt Na Mộc Lệ, làm khóe miệng cô ta rỉ máu: "Tiện nhân, im miệng lại!", ông ta nói rõ ràng từng câu:

"Cô đừng hòng gạt được ta, cô có biết Hoắc Duật Hy đó là ai không? Chính Tư Cảnh Hàn ba năm trước đã giết chết đứa con của hắn và cô ta, còn phế luôn đôi chân của cô ta, cô nói hắn có thể yêu thương Hoắc Duật Hy sao?"

Na Mộc Lệ cố gắng ngẩn dậy, lúc này trông cô ta thê thảm vô cùng, bộ đồ bệnh nhân trên người bị nhàu nhĩ dưới những vết trói, đầu tóc vì bị tát tai mà bung ra, rối loạn, đôi mắt ngập sưng những nước, không còn hình tượng của một ảnh hậu trên ti vi.

Nhưng đều làm cô ta hốt hoảng hơn cả là câu chuyện Mục Đương vừa nói, trước đây Hoắc Duật Hy đã từng đề cặp qua, lúc đó cô ta còn nghĩ Hoắc Duật Hy là muốn dọa cô ta mới nói vậy, nhưng không ngờ là sự thật, mà Hoắc Duật Hy chính là cô gái kia.

Không, làm sao có thể?!

Rõ ràng Tư Cảnh Hàn đối với cô như thế đều là vì Hoắc Duật Hy, cô là khắc tinh của cô ta, nên làm sao có thể?

"Ông không tin bản thân là mình bị lừa à? Vì sao người như Tư Cảnh Hàn có thể dễ dàng công khai bạn gái của mình là ai cho người khác biết, chẳng lẽ anh ấy không liệu đến việc bạn gái của mình gặp nguy hiểm sao? Để các ông dễ dàng bắt được như vậy?"

Đôi con ngươi của Mục Đương co rụt mạnh, lời nói của Na Mộc Lệ tất có đạo lý, ông ta bóp lấy cổ cô ta, gằn giọng hỏi: "Cô không gạt ta?"

Trong hơi thở đứt quãng, cô vẫn cố gắng nói: "Các người thể thử, dù thế nào tôi cũng trong tay các người, nếu tôi nói dối các người vẫn có thể giết chết tôi, hoặc đối phó Tư Cảnh Hàn."

Một lúc, Na Mộc Lệ lại bổ sung: "Nhưng bằng ngược lại, tin tức tôi cung cấp là đúng thì các người phải thả tôi ra."

"Ha ha ha, cô lấy tư cách gì để ra điều kiện với ta?" Mục Đương lạnh lẽo hỏi lại, xem ra ả ta vẫn không ý thức được thân phận của mình.

Đến phút này, Na Mộc Lệ không còn hoảng nữa, có ta rất quyết đoán, gằn lên từng chữ rõ ràng: "Dựa vào ông còn chưa biết tâm tư của Tư Cảnh Hàn đặt trên người ai, có thể hy sinh thứ gì!"

Hừ, Hoắc Duật Hy, tôi không cần biết cô có quan trọng với Cảnh Hàn hay không, nhưng tôi hôm nay có chết cũng phải kéo cô chết chung!

Đôi mắt Na Mộc Lệ lúc này chỉ còn lại sự oán hận, thâm độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.