Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 107 - 3: Thiên tử trở về.
Chương 107 - 3: Thiên tử trở về.
Rốt cuộc đợi từ trưa đến xế chiều, Tư Cảnh Hàn cũng có dịp đến gần Hoắc Duật Hy khi Tề Thiếu Khanh bảo cô nhóc ngồi trông chừng thức ăn đã bày trên thảm cỏ trong khi chờ anh và bọn Mặc Lạc Phàm mang nước và vài thứ khác đến để mở tiệc liên hoan.
Thác Vân Nghê dặn Tư Cảnh Hàn không được xuất hiện trước mặt ba mẹ của Hoắc Duật Hy và Tề Thiếu Khanh, hắn không hiểu vì sao nhưng vẫn làm theo. Cho nên chỉ đến khi Hoắc Duật Hy theo chân Tề Thiếu Khanh tách khỏi đoàn người của người lớn thì cơ hội gặp cô của hắn mới đến.
Tư Cảnh Hàn đứng nép vào một góc cây cách chỗ Tề Thiếu Khanh bày tiệc không xa. Hoắc Duật Hy nghe lời anh ấy ngồi đấy nhìn những thức ăn chỉ được một chút liền táy máy tay chân, đưa tay bóc trước một miếng thịt bỏ vào miệng nhưng không cẩn thận làm nó rơi lên váy nên giậm chân đứng lên.
Bản tính tham ăn vẫn không thay đổi.
Cô nhỏ tròn tròn mắt rồi lại ngồi xuống, bóc một cái bánh khác bẻ ra làm đôi, không biết có phải theo quán tính nào đó hay không mà chọn phần lớn hơn ăn, phần nhỏ còn lại trả lại đĩa, tuy vậy rất thông minh cất phần bị bẻ vào góc khuất và để lộ ra nữa phần đuôi còn nguyên vẹn ra ngoài.
Ăn xong nữa phần bánh lớn, cô nhóc nhìn nhìn bốn phía chưa thấy ai quay trở lại bèn xoa xoa ngón tay, rất nhanh sau đó lại đưa tay ra hướng tới nữa phần bánh còn lại.
Tư Cảnh Hàn theo dõi tất cả không khỏi mỉm cười, dáng vẻ thèm ăn nhưng luôn tỏ ra rụt rè và ngây thơ đó chưa bao giờ đổi.
Còn nhớ chiếc bánh bao năm nào hắn cùng cô bẻ đôi, tuy rằng ăn phần lớn hơn, lại nhỏ người hơn hắn nhưng cô ăn rất nhanh, khi hắn mới nuốt hết nữa phần của mình thì cô đã ăn xong rồi, ngồi lặng thin bên cạnh hắn, cũng xoa xoa ngón tay lấm lét nhìn chằm chằm vào phần bánh trong tay hắn.
Đương nhiên, hắn sau đó nhường luôn cho cô.
Điều hối tiếc nhất của Tư Cảnh Hàn khi đó chính là mình quá nghèo túng để không có đủ tiền mua nhiều bánh, chẳng phải vì bản thân chịu đói mà hối tiếc vì không thể cho bé Duật Hy được một bữa ăn no bụng.
Bây giờ khi hắn đã có thể nên không chần chừ nữa bước lên, đi đến trước mặt Hoắc Duật Hy ngồi xổm xuống, cầm một cái bánh mà cô nhóc nãy giờ do dự không dám lấy đưa ra: "Này, cho em."
Hoắc Duật Hy đầu tiên là giật mình bởi vì đột ngột có người khác xuất hiện, chắc chăn là thấy cô ăn vụng rồi nên xấu hổ vô cùng, không dám nhận lấy bánh.
Tư Cảnh Hàn không hiểu được tâm tình của cô nên cằm tay cô đặt chiếc bánh vào: "Bé Duật Hy, ăn đi..."
"Ô không..." Hoắc Duật Hy đứng bật dậy, lạ lẫm và sợ hãi giật tay khỏi Tư Cảnh Hàn, chiếc bánh cũng vì vậy rơi xuống đất. Cô không nhìn Tư Cảnh Hàn nữa mà đã quay đầu bỏ chạy, "Anh Thiếu Khanh, anh Thiếu Khanh..."
Tề Thiếu Khanh đúng lúc cầm vĩ nướng đi ra, nhìn Hoắc Duật Hy: "Sao vậy?"
Cô chỉ về phía Tư Cảnh Hàn: "Tự dưng anh trai lạ mặt đó cầm lấy tay của em."
Tề Thiếu Khanh ngẩn nhìn thấy Tư Cảnh Hàn đứng đó liền mỉm cười, xoa đầu Hoắc Duật Hy: "Không phải anh trai lạ mặt, đó là anh Tiểu Bao, bạn của anh."
"Đúng vậy nhóc con, đó là Tiểu Bao xinh đẹp nhất chỗ này, sợ cái gì chứ?" Mặc Lạc Phàm hất mày chu môi với Hoắc Duật Hy, rồi đi nhanh tới chỗ Tư Cảnh Hàn.
Lạc Tư Vũ cầm nước đi bên cạnh cũng nhanh chân chạy theo Mặc Lạc Phàm.
Tề Thiếu Khanh không chấp nhất Mặc Lạc Phàm nhỏ mọn, mỉm cười dắt tay Hoắc Duật Hy đi tới, "Để anh giới thiệu anh Tiểu Bao cho em nhé."
Hoắc Duật Hy vốn chẳng để ý gì, chỉ cần đi với anh Thiếu Khanh liền rất an tâm, gật gật đầu, từ lâu trong ký ức cái danh từ "anh Tiểu Bao" đã bị san bằng trên tuyết.
Lớp lớp mùa đông đi qua, tuyết này lại phủ lên tuyết kia, cái tên Tiểu Bao được viết trên tuyết rồi cũng theo tuyết tan đi, không còn lại dấu vết...
Tư Cảnh Hàn lặng thin nhìn bé Duật Hy nắm tay Tề Thiếu Khanh đi dưới hàng cây luôn luôn ngẩn đầu nhìn anh mà trong mắt không còn ai khác, bây giờ hắn mới chịu tuyệt vọng, thì thầm tên của cô như tự hỏi, tại sao.
Bé Duật...
_________
8/25/2019