Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 105 - 5: Di ước còn sót lại.
Chương 105 - 5: Di ước còn sót lại.
Hoắc Duật Hy gần như sụp xuống rồi đột ngột trở nên kích động muốn xông ra ngoài.
Tề Thiếu Khanh hoảng hốt giữ chặt cô lại: "Tiểu Hy, em muốn làm gì?"
Hoắc Duật Hy quẫy đạp giãy khóc như một đứa trẻ, mất hẳn bình tĩnh: "Các người đều đang muốn gạc em, là Tư Cảnh Hàn nhất định là giận em nên mới tránh mặt em."
Mặc Lạc Phàm nhíu chặt chân mày, nhìn Mộc Tích: "Ôm chặt cô ấy lại."
"Anh muốn làm gì?" Mộc Tích có phản ứng, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại một câu, nhìn thấy anh mang hòm thuốc ra thì càng hoảng hốt.
Tề Thiếu Khanh giúp Mộc Tích giữ lại Hoắc Duật Hy không cho giẫy giụa, khi Mặc Lạc Phàm rút thuốc từ lộ cô càng phản kháng dữ dội hơn.
Một liều thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, cộng thêm thân thể của cô đang suy yếu sau cơn ốm nặng chưa mấy hồi phục nên thiếp đi trong vòng tay Mộc Tích một cách dễ dàng.
Hoàng Tịch Liên nhìn Hoắc Duật Hy một thân bù xù gục xuống thật sự vô cùng đáng thương, cô mím môi hỏi Tề Thiếu Khanh: "Liệu như vậy có ổn không?"
Mặc Lạc Phàm dứt khoát cất dụng cụ y tế vào, trấn an hai người phụ nữ còn lại: "Không sau đâu, nếu để cô ấy kích động như thế mãi thì có khi còn tồi tệ hơn, nghỉ ngơi một chút đến chiều tỉnh dậy rồi cho ăn nhẹ."
Mộc Tích gật đầu, tuy rằng người ơ đây đói với cô ai nấy đều thân thiện nhưng chung quy vẫn chưa đat đến mức độ thân thiết như Hoắc Duật Hy, hơn nữa cộng thêm địa vị xã hội và gia thế cũng làm cho cô nhận ra khoảng cách xa vời thế nào.
Tông Ly Khắc nhìn một màn trước mắt vẫn không lấy ra được một chút tình cảm: "Cô ta có thể nào thì cũng không sánh bằng nổi đau của Cảnh Hàn, chỉ là sốt nhẹ thôi, không cần phải lo lắng đến thế."
Lời này nói ra quả thật rất chói tai, Mộc Tích từ lúc nãy tới giờ vẫn luôn e dè cũng không chịu nổi thái độ đáng ghét này của Tống Ly Khắc, thay bạn thân nói một câu lý lẽ: "Cho dù là như vậy thì Tiểu Hy phải chết theo Tư tổng anh mới hả dạ sao? Anh sốt ruột cho bạn tốt của mình thì chúng tôi không thể lo lắng cho bạn của chúng tôi sao?"
Những người khác cũng rất bất ngờ khi Mộc Tích lên tiếng đáp lại lời Tống Ly Khắc, nhưng ngược lại anh ta không hề để cô trong mắt, thực chất là xem thường: "Ra là bạn thân, thảo nào đều cùng một giuộc, ra đến nông nỗi ngày hôm nay không phải do cô một phần góp vốn sao?"
"Anh..."
"Được rồi Ly Khắc, đừng ồn ào nữa, mọi chuyện rắc rối hơn cũng chẳng tốt đẹp gì đối với chúng ta." Tề Thiếu Khanh đứng ra can giải, một phần nào cũng bên vực Mộc Tích, đuổi khéo Tống Ly Khắc về khách sạn.
Anh ta cũng chẳng mấy lưu luyến chỗ này, thực rất đáng ghét kiêu ngạo bỏ đi một nước.
Mộc Tích ngượng ngùng ngồi xuống cạnh Hoắc Duật Hy, giúp cô vén mấy sợi tóc con ra khỏi má.
"Hoàng Tịch Liên, bây giờ cũng sắp trưa rồi, cô dẫn Mộc Tích lên tầng nghỉ ngơi đi, khi nào buổi chiều Tiểu Hy tỉnh lại, tôi lại gọi hai người qua." Tề Thiếu Khanh thuận tiện dặn dò.
Hoàng Tịch Liên hiểu ý đi đến đỡ Mộc Tích lên, mấy hôm nay được đưa về Mộc Tích cũng được sắp xếp ở chỗ của Hoàng Tịch Liên, bởi vì đều là phụ nữ với nhau nên không có quá nhiều trở ngại.
"Nghỉ ở đâu?" Lúc lên tầng, Hoàng Tịch Liên bỗng dưng hỏi.
Tề Thiếu Khanh thoáng nghĩ ngợi: "Cạnh phòng của Tiểu Hy."
Mặc Lạc Phàm cũng khom người bế Hoắc Duật Hy lên, đi theo phía sau hai cô gái, chủ đích trấn an Mộc Tích: "Không cần lo lắng, anh là bác sĩ, chăm sóc Tiểu Hy là thuận tiện nhất."
Bọn họ đi rồi trong phòng khách cũng chỉ còn lại mấy người đàn ông. Bất giác Hàn thúc lại hỏi Tề Thiếu Khanh: "Thực sự phải nhẫn tâm như vậy sao?"
Tề Thiếu Khanh nhìn thúc ấy, ánh mắt thâm trầm nhưng không có quá nhiều lưỡng lự: "Một Tiểu Bao như vậy đã là quá đủ rồi, con đã hứa bảo vệ hắn suốt đời, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được, cho nên phải bù đắp bằng bảo vệ người hắn thương yêu nhất. Hắn muốn, con sẽ làm cho hắn."
Anh nhất định sẽ không để bi kịch lập lại một lần nữa.
_____________
20/8/2019
Niếp không nghĩ sẽ vì bất cứ một yêu cầu nào mà thay đổi lộ trình viết, tuyến nhân vật và cốt truyện, Niếp có một cái "tôi" rất lớn, đặc biệt là trong công tác hành văn, nói ra có thể khiến các bạn đọc phật lòng, nhưng Niếp không nghĩ mình là sẽ tác giả viết để chiều lòng độc giả, Niếp viết là vì mình, vì sở thích của mình, theo tâm tư nguyện vọng của mình, chứ không phải a dua chạy theo thời thế đang thịnh hành loại tiểu thuyết và tình tiết thế nào. Đi đến bước này rồi, độ dài chương Niếp cũng đã công bố, cho nên xin mọi người đừng bảo Niếp hãy kết đi. Bởi vì những điều Niếp tâm đắc còn nằm ở đây, các bạn bảo Niếp kết như thế nào?