Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 90 - 2: Bênh vực ai? (2)
Chương 90 - 2: Bênh vực ai? (2)
Cô nhếch môi đầy thách thức, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy kiêu ngạo và tự tin, cứ y như rằng những lời cô nói ra hoàn toàn là sự thật khiến Lam Ân càng thêm kinh hãi
Cô ta liếc mắt nhìn về phía sau một chút lập tức thấy choáng váng, từ trên này tầng ba biệt thự rơi xuống không mất nữa cái mạng thì cũng bị tàn phế, huống hồ người phụ nữ trước mặt cô ta có vẻ không phải chỉ đơn thuần hù dọa
Cổ họng Lam Ân bỗng chút đặc khản, nghe ra tiếng trống ngực đập thình thịch, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, sắp phát khóc đến nơi
Hoắc Duật Hy càng thích thú, cô hơi nới lỏng bàn tay, Lam Ân lập tức chới với về phía sau, có cảm giác mất hết trọng lực khiến cô ta thét lên thảm thiết:
"Á! Cứu mạng! Cứu mạng người đâu, cứu với!"
Tư Cảnh Hàn đúng lúc này cùng hai người hầu từ tầng hai đi lên, thấy đúng cảnh Hoắc Duật Hy ép Lam Ân sắp ngã cầu thang thì lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Nhìn thấy Tư Cảnh Hàn, Lam Ân như tìm được cứu cánh, khóc run lên kêu cứu: "Tư tổng, Tư tổng anh mau kêu chị ta buông ra, em ngã xuống mất"
Hoắc Duật Hy không nhìn nhưng biết người đang đứng ở cầu thang tầng hai là ai, cô nói nhỏ vào tai Lam Ân: "Xem kìa, người tình của cô sắp đến rồi, chúng ta mau cược một ván đi, xem hắn có đang tức giận không?"
"Không, cứu với Hoắc Duật Hy, chị buông ra Á!"
Lam Ân càng nói, Hoắc Duật Hy càng nới lỏng tay: "Buông tay như thế này sao? Là cô bảo tôi buông đó nha"
"Á Không phải Hu hu hu" Lam Ân càng khóc thảm thiết, có cảm giác sắp rơi xuống thật Ngay lúc này, Tư Cảnh Hàn mới lên tiếng, giọng hắn thật lạnh:
"Hoắc Duật Hy, buông ra!"
Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn Lam Ân, thật sự buông tay, cô ta được một trận nhào lộn quay cuồng, sau tiếng "Bịch bịch" thì rơi phịch xuống, không biết mình còn sống hay không
Đến khi hoàn hồn mới biết mình đang ngã sóng soài trên mặt đất, nằm bên cạnh chân Hoắc Duật Hy ngoi ngóp thở như một con cá dưới biển bị mắc cạn trên bờ, trông vô cùng thảm hại
Hoắc Duật Hy đứng thẳng lưng, đôi chân thon dài lộ dưới ánh sáng trắng muốt đầy kiều diễm, cô hơi nâng tà váy vân vê, nhân lúc Tư Cảnh Hàn còn chưa lên tới cô thật mị hoặc nói khẽ với Lam Ân:
"Gan nhỏ như thế thì nên biết điều một chút, nên xem xét nặng nhẹ rồi hãy vươn oai Phụ nữ bước được vào căn nhà này có lẽ không ít, nhưng ở lại được thì tôi chưa từng nhìn thấy một ai Đặc biệt là căn phòng này, cô muốn ngủ bên trong thì về tu luyện thêm vài kiếp nữa, may ra có thể vào được để giúp tôi dọn phòng"
"Chị" Lam Ân ngẩn mặt lên, đôi mắt ngân ngấn nước vừa sợ hãi vừa căm phẫn, muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn thốt không nên lời
Trong bí bách bị Hoắc Duật Hy nhìn giễu cợt, cô ta đứng dậy với chiếc váy xốc xếch chạy xuống lầu, nhào vào Tư Cảnh Hàn, khóc nấc lên chỉ lên tầng trên chỗ Hoắc Duật Hy còn đứng đó: "Tư tổng Hoắc Duật Hy chị ta ức hiếp em, suýt nữa thì đã đẩy em ngã xuống cầu thang rồi Anh cũng thấy đó, chỉ một chút nữa thôi, hu hu hu"
Cô ta còn muốn bắt lấy cánh tay của Tư Cảnh Hàn nhưng hắn vừa thấy bụi bẩn lắm lem trên người cô ta nên hơi lùi lại, hướng mắt nhìn mấy hầu nữ bên cạnh: "Vì sao không ngăn cản?"
Hầu nữ nghe hỏi thoáng khó xử, "Thiếu chủ, chuyện này chuyện này chúng tôi cũng không rõ nữa, vì là phòng của thiếu chủ nên chúng tôi không dám tùy tiện lên trên Chỉ biết thông báo cho thiếu chủ như thế này thôi, không ngờ lúc đến đây thì đã thế này rồi"
Lam Ân thoáng kinh ngạc, thảo nào cô ta la khản cả cổ nhưng chẳng thấy ai lên cả thì ra là vì lý do này Nhưng cho dù là vậy cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Hoắc Duật Hy, rất rõ ràng là cô cậy thế ức hiếp cô ta, Tư Cảnh Hàn cũng thấy còn không nói gì sao
"Tư tổng, em chỉ muốn mượn phòng để thay quần áo, thế mà Hoắc Duật Hy chị ấy lại vô cớ nổi giận còn muốn hãm hại em Anh xem, mặt em và tay chân đều bị bầm lên hết rồi, nếu không phải chị ấy làm thì có lý nào lại như vậy Em chỉ mới đến đây lần đầu đã ra nông nổi này, không biết một lúc nữa nếu không có anh thì còn thê thảm đến nào? Hư hư hư"
Tư Cảnh Hàn nghe Lam Ân nói xong thì ngẩn nhìn Hoắc Duật Hy ở bậc thang tầng ba cũng đang nhìn về phía mình, nhưng cô không hề hoảng hốt hay cần vội giải thích phân trần, mà rất lạnh lùng xoay bóng lưng đi vào trong
Lam Ân thấy Hoắc Duật Hy đã xoay người bỏ đi mà Tư Cảnh Hàn không nói gì, ngay cả một nét tức giận cũng không có, cô ta khóc càng thêm thê lương, ai nghe cũng thấy đau lòng, nhất là đôi mắt vô tội ngây thơ ngập nước càng dễ khiến người khác thấy động lòng Tư Cảnh Hàn không biết có động lòng hay không, chỉ có tiếng nói vẫn nhàn nhạt không ấm không lạnh:
"Theo người hầu lựa chỗ khác thay quần áo đi"
"Tư tổng?" Lam Ân ngạc nhiên không hiểu
"Tôi không muốn lập lại lần thứ hai"
Người hầu thấy vậy vội tiến lên đỡ lấy cô ta, khẽ nói: "Cô Lam Ân, xin hãy đi theo tôi"
Lam Ân không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, trong khi đó Tư Cảnh Hàn nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt thì tiến lên, mang theo chút lạnh lẽo đứng trước cửa phòng
Hắn đưa tay đặt lên nắm cửa, chỉ cần vặn một cái liền có thể đẩy ra mà nhìn thấy Hoắc Duật Hy
Chỉ là đứng ở đó mãi, mấy phút trôi qua mà động tác của hắn vẫn không lay chuyển, cứ như vậy nhìn về phía hoa văn trên cánh cửa bằng gỗ
Hoắc Duật Hy ở bên trong cũng chỉ đứng ở chỗ cánh cửa đó, tựa lưng vào nó thản nhiên nhìn căn phát phòng, chẳng đặt chân vào trong nữa Không biết có cảm giác được có người ở phía bên ngoài không, cô vẫn cứ đứng ở đó
Cô nói với Lam Ân những lời đó chính cô còn không biết mình có thể nói được một cách chân thật và tự tin đến vậy
Thật sự chính cô còn không biết đến rốt cuộc thái độ của Tư Cảnh Hàn sẽ thế nào, chẳng qua chỉ là đánh liều để trêu tức cô ta mà thôi, nếu Tư Cảnh Hàn thật sự dung túng cô như vậy thì làm gì có việc cô sắp bị hắn bán đi, giống như Lam Ân đã nói, cô là sủng vật sa cơ nên Tư Cảnh Hàn mới đưa cô ta trở về thay vào vị trí của cô
Vậy mà, lúc nãy cô lại tự tin đến thế, cứ như bị dồn vào đường cùng thì không có tiếc rẻ thứ gì nữa Cô đã nghĩ, nếu chuyện vừa rồi làm Tư Cảnh Hàn thật sự nổi giận quay lại đối phó với cô thì cùng lắm Lam Ân được một trận hả hê, còn cô, cùng lắm lại tự chuốc vào thân một nỗi chua chát
Nhưng chung quy, những thứ vừa đề cập không còn chút giá trị vào vào lúc này
Hoắc Duật Hy vẫn tựa lưng vào cửa, Tư Cảnh Hàn còn đứng bên ngoài vẫn cầm khóa cửa Cứ thế hai người cách nhau chưa được một bước chân nhưng cứ như đã chia hai nữa bầu trời, dù ở gần nhau đến mấy cũng không cảm nhận được đối phương
Đến cuối cùng, Tư Cảnh Hàn đã buông lỏng bàn tay, dời bước không vào căn phòng kia nữa
Đến đây là đủ rồi
___________
Vì đường đến thành Tây mất khá nhiều thời gian cho nên để đúng với giao ước, Tiểu Vương đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ Hoắc Duật Hy xuống là có thể rời đi
Không để anh đợi lâu, sau khi trở lại phòng khoảng nữa giờ Hoắc Duật Hy đã mang theo một áo lông cừu bước ra
Tiểu Vương đứng ở phòng khách thấy cô chậm rãi đi xuống thì đánh ánh mắt đi chỗ khác, muốn kêu một tiếng tiểu thư nhưng lại có chút khó xử không nói nên lời
Tư Cảnh Hàn và Lam Ân cũng từ ngoài sân bước vào, thấy Hoắc Duật Hy ở đây cô ta thoáng đứng sát vào hắn hơn, trong mắt có chút uất ức chưa thể trút đi đâu được
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới có dịp quan sát kỹ Hoắc Duật Hy, chiếc váy cúp ngực của cô dường như sắp chống đỡ không nổi cặp bồng đào căng tròn khiến chúng xô đẩy vào nhau tạo nên một đường rãnh sâu hun hút mê người
Cô vừa xoay người một cái nói với Tiểu Vương lời gì đó thì cả tấm lưng trắng trẻo với hang bướm bướm rõ ràng thắt lại ở vùng eo khêu gợi lại đập vào mặt hắn
Lam Ân đứng bên cạnh ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn, sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, chỉ có trong ánh mắt đã lạnh thêm vài phần Cô ta có hơi bực mình khẽ kéo tay của Tư Cảnh Hàn, nhưng khi nói với hắn vẫn thật ngọt ngào, lại đủ lớn cho cả người trong phòng khách đều nghe được: "Tư tổng, không phải anh nói sẽ cùng em dùng trà chiều ở hậu viện sao? Chúng ta đi thôi"
Hoắc Duật Hy quay lại, khẽ nhìn Lam Ân không hài lòng, dường như cô ta đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Vương Lam Ân đứng sau vai Tư Cảnh Hàn cũng nhân cơ hội Tư Cảnh Hàn không thấy nét mặt của cô ta liền trừng lại với Hoắc Duật Hy, nghênh ngang tự đắc vì biết cô sắp phải rời đi
Thế là sau này ở cái biệt thự xa hoa này cô ta sẽ trở thành duy ngã độc tôn
Tiểu Vương thấy thế có chút bất mãn, anh đánh mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, còn hắn không nói gì đứng ở đó nhìn Hoắc Duật Hy Cô không nâng mắt nhìn hắn, chỉ khoác áo lông cừu của mình lên, cũng chẳng nói chẳng rằng, trong sự chứng kiến của cặp tình lữ kia bước đi
Cô đi, tiến về phía trước, ngang qua Tư Cảnh Hàn, khoảnh khắc đôi vai của hai người song song cũng chỉ dừng lại trong một giây ngắn ngủi, rồi hững hờ lướt qua nhau đem hai thế giới đặt để vào hai chân trời riêng
Cô biết khi rời khỏi căn phòng này là từ nay cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, là từ nay không còn bất cứ liên hệ nào với nhau, hắn là con trai Tư Cảnh Uyên, cô là hậu thế người nhà họ Hoắc, cứ như giao ước khi trước không được đặt chân vào địa phận của đối phương, bằng không, chết không oán tiếc
Bất giác cô lại nghe được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn, đúng là loại nước hoa cô cùng trên người, nhưng vì sao lại khác biệt đến thế, khác biệt đến nỗi cô có thể phân biệt được mùi hương đó thuộc về hắn, hai người lẽ nào đã thấm nhuần đến từng hơi thở?
Cô cuối cùng đã đi quãng đường dài bằng căn phòng, ở cửa chính biệt thự cô ngẩn mặt nhìn hoa tuyết như tán lệ bung mình vùi thây vào lòng đất, cô tiếc cho hoa tuyết, chắc có lẽ vì nó quá đẹp cũng dễ vỡ tan nên đành chịu kiếp lạnh lùng
"Tiểu Vương, chúng ta đi thôi"
Sau lưng Tư Cảnh Hàn, bên ngoài sân trời lại vẫn mặc tình đổ tuyết, hắn không dõi theo bóng lưng của cô Chỉ có bên má, cánh môi và khoang mũi là còn động lại mùi hương quen thuộc nào đó, rồi nó len lỏi vào trong lòng ngực, bóp lấy trái tim hắn
Hắn không hề thấy đau, cả người tản lờ cảm giác vào tiếng động cơ ô tô Hắn lắng tai nghe, tiếng chiếc xe xoay bánh cũng gây ra tiếng vang lớn đối với hắn bây giờ, sau đó, tiếng động cơ kia ngày càng xa, rồi biến mất vào không trung, mùi hương của cái lạnh mùa đông kéo ập đến, đóng băng cả căn phòng này
Trong tầm mắt của hắn, lúc cô đi ngang qua một cái chớp mắt cũng không có, không chần chừ, càng không lưu luyến
Cô đi rồi
Hắn vẫn đứng ở đó, nhìn từng bậc cầu thang, càng lên cao nữa như thấy được hình ảnh Hoắc Duật Hy mới ngày nào chạy loạn, đạp dép lê kêu bình bịch vì trễ làm mang ca táp đi theo sau lưng hắn
Thế mà thoáng cái, năm năm gặp gỡ, một khắc đã chia lìa
Lam Ân không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe chở Hoắc Duật Hy đâu nữa thì vui vẻ quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, nói với hắn:
"Bây giờ trời đã đổ tuyết rồi hẳn là không dùng trà ở hậu viện nữa Hay là em vào bếp làm điểm tâm cho anh nha?"
Nghe đến hai từ "điểm tâm" bất giác Tư Cảnh Hàn đã có phản ứng, hắn lại đưa tay lên bụng, hầu kết chuyển động một cái, đôi mắt màu lam đột nhiên được thắp sáng quay lại đi thẳng vào phòng bếp
Lam Ân không hiểu gì vội chạy theo
Người hầu ở phía trong đang lau chùi thấy Tư Cảnh Hàn bước vào thì hốt hoảng cúi chào, hắn không đáp, theo thói quen đi đến một góc bếp, mở cái lồng bàn nhỏ ra xem
Hầu nữ ở phía sau vội nói, "Thiếu chủ xin thứ lỗi, chỗ thức ăn này lúc sáng tiểu thư lúc sáng tự mình nấu vẫn còn một phần Mấy ngày trước bởi vì tiểu thư cũng nấu thừa như vậy có hầu nữ mang bỏ đi nên khiến chị ấy không vui, chị ấy bảo nếu còn thừa sẽ dùng luôn vào buổi chiều, nên là"
"Cô ra ngoài đi"
"Dạ?"
"Ra ngoài" Tư Cảnh Hàn lập lại lần nữa, hắn đem cái lồng bàn nhỏ cũng của Hoắc Duật Hy mua để sang một bên, đem phần thức ăn kia từng món sang bàn ăn
Biệt thự trước kia không có thói quen dùng lại thức ăn của bữa trước đó, một là vì để đảm bảo vệ sinh, thứ hai là nhầm phục vụ khẩu vị cho đa dạng Nhưng với nếp sống của Hoắc Duật Hy, cách tiết kiệm này của cô đã được áp dụng lên người hắn thành thói quen từ lúc còn đại học, đến sau này dù trở lại cuộc sống trước lúc gặp cô nhưng hắn cũng đã thấy quen với việc ăn lại bữa rồi
Thấy Tư Cảnh Hàn bày thức ăn từ ở đâu lên bàn, Lam Ân nghi hoặc đi đến, "Tư tổng, cái này là"
Bị làm phiền, Tư Cảnh Hàn nâng mắt, thấy cô ta còn đứng ở chỗ kia thì nhíu mày: "Sao cô còn chưa đi?"
Lam Ân ngẩn ra, cười xấu hổ: "Tư tổng, anh nói gì mà người ta nghe không hiểu gì hết, chẳng phải em nói sẽ giúp anh làm điểm tâm sao, nên là"
Dường như người ngồi trên bàn ăn chẳng có tâm trạng nghe cô ta nói tiếp, hắn mở điện thoại ra, ấn số gọi đi: "Đem người của cậu về được rồi"
____________
30/3/2019
Chai yo, chương 90 rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn