Tổng Tài, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 24




"Tôi hỏi em đi đâu!" Đông lạnh bóng lưng đi ra ngoài của cô, giọng Hoắc Thiên Kình, càng ngày càng nghiêm túc lên.

"Con muốn đi tìm chú tư, chú tư nói rồi..."

"Lại đi một bước thử xem!" Người đàn ông quát một tiếng chói tai, bỗng dưng cắt ngang Đồng Tích đánh cược tức giận.

Đồng Tích trở về, khiếp sợ nhìn xem người đàn ông đang tức giận, đáy lòng kinh hãi không ngớt. Trong lúc nhất thời, càng là ngay cả hô hấp cũng không dám thở nặng.

Nhưng...

Quật cường.

Dưới chân, vẫn là di chuyển một bước.

Hoắc Thiên Kình không lên tiếng, ánh mắt đen trầm nguy hiểm.

Đồng Tích cũng như chạy trốn gia tăng bước chân. Hoắc Thiên Kình như vậy, thực sự quá khủng bố, không thích hợp ở lâu.

Nhưng...

"A —— Hoắc Thiên Kình, chú thả con xuống!"

Còn không đi tới cửa, cơ thể bỗng nhiên bay lên, một cái chớp mắt tiếp theo, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người cô bị Hoắc Thiên Kình trực tiếp ẵm lên.

Cũng là cuống lên, buồn bực gọi thẳng tên của anh.

Hoắc Thiên Kình một lần nữa quăng cô đến trên giường.

Cô lấy hơi, muốn vươn mình, bị anh trực tiếp dùng sức nhấn trụ sau lưng, ràng buộc lại, không thể động đậy.

Trong lòng Đồng Tích linh cảm nguy hiểm mãnh liệt, nghiêng đầu qua chỗ khác, sợ hãi nhìn anh, "Chú... Chú muốn làm gì?"

Hoắc Thiên Kình mặt lạnh, "Chát ——" một tiếng, một chưởng không chút lưu tình đánh vào trên mông cô.

Sức mạnh, rất nặng, lập tức làm Đồng Tích đau đến nhe răng nhếch miệng. Chỉ cảm thấy trên mông như là nở hoa vậy.

đau đến mức cay nóng.

Còn chưa kịp rên rỉ, lại là một chưởng hạ xuống. Đồng Tích lần này, ngay cả nước mắt đều tràn ra, là oan ức, là tức giận, lại là xấu hổ.

"Chú dựa vào cái gì đánh tôi? Chú lại không phải ba tôi..." Cô bị đánh khóc nức nở, đạp. Lúc ba ba ở đây, đều không đánh cô như thế, anh Hoắc Thiên Kình đến cùng dựa vào cái gì?

"Còn dám đi tìm Hoắc Viêm Chi hay không?" Hoắc Thiên Kình vẫn nghiêm mặt, không để cho mình nhẹ dạ.

Con vật nhỏ này, chính là thiếu dạy dỗ. Dê vào miệng cọp cũng không biết, lại còn dám ồn ào muốn đưa tới.

Đồng Tích khởi đầu còn quật cường nói, dám tìm, muốn tìm. Lại liên tục bị trúng hai lần, có lẽ là thật sự bị đánh sợ, phục rồi, khóc lóc lắc đầu, "Không đi, con không đi... Chú ba, chú đừng đánh nữa..."

Hoắc Thiên Kình lại tính khí nóng nảy, nhưng đến cùng vẫn là đau lòng. Đặc biệt là dáng dấp cô nước mắt như mưa, càng gọi anh lại không xuống tay được.

Thu tay lại, xoay người cô lại, cô cắn môi, quật cường dùng mu bàn tay che lại nước mắt, không chịu nhìn anh.

"Thay áo ngủ rồi ngủ tiếp."

Cô rên một tiếng, xoay người, không để ý tới anh. Như động tác này kéo tới vết thương phía sau, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhíu một cái.

Hoắc Thiên Kình thở dài, đau lòng, giọng bất giác mềm nhũn rất nhiều, "Sau này đừng tiếp tục chọc tôi như thế, biết không?"

"..." Lại như không nghe lời anh, cô nắm chăn che đậy đầu, không phản ứng anh nữa.

Quỷ đáng ghét!

Cuồng bạo lực!

Người đàn ông thối tự cho là đúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.