Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ - Huỳnh Bảo Nhi

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 96




Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó nắm tay Nguyễn Mỹ loạng choạng bước về phía chiếc xe.

Tôi nhìn bóng lưng đơn độc của Trần Thanh Vũ, dùng giọng lạnh lùng tàn nhẫn nói vọng lại phía sau anh: “Trần Thanh Vũ, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước cửa nhà tôi nữa, tôi cảm thấy buồn nôn lắm.” “Còn nữa Nguyễn Mỹ, cô cũng trông coi người đàn ông của mình cẩn thận hơn đi, đừng để anh ta đi động dục khắp nơi nữa.”

Nói xong, tôi không thèm để ý tới sắc mặt của Trần Thanh Vũ và Nguyễn

Mỹ khó coi ra sao, tôi quay đầu đi thẳng vào một con đường khác. Cho dù mục đích của Trần Thanh Vũ là gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ để cho anh toại nguyện.

Huỳnh Bảo Nhi tôi có cuộc sống của riêng mình, tôi không muốn tiêu hao tình yêu cả đời mình cho một người đàn ông không yêu mình, một con người mở miệng ra là toàn những lời dối trá. … “Còn một tuần nữa là cậu và tổng giám đốc Quang tổ chức hôn lễ rồi. Nói thật đi, có phải bây giờ cậu đang rất háo hức không?” Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi và Diệu Hoa hẹn nhau cùng đi dạo phố, sau một lúc đi dạo mệt mỏi thì chúng tôi ghé vào một cửa hàng uống trà sữa, Diệu Hoa chọc cùi chỏ vào người tôi, cười châm chọc nói. “Đúng thế, mình rất háo hức. Tôi ngây người nhìn Diệu Hoa một lúc, không biết phải nói như thế nào. “À. Bảo Nhi.” Sau khi Diệu Hoa nở nụ cười trêu đùa tôi thì đột nhiên hơi do dự nhìn tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ do dự ấp úng của Diệu Hoa, không giống dáng vẻ của cô ấy thường ngày, vì thế tôi nhíu mày vừa nghi hoặc vừa tò mò nhìn Diệu Hoa hỏi: “Sao vậy? Nếu cậu có thắc mắc gì thì cứ nói thẳng đi, ấp a ấp úng làm cái gì?” “Mình chỉ muốn hỏi là cậu có còn tình cảm với Trần Thanh Vũ nữa hay không thôi.”

Bỗng nhiên nghe thấy tên của Trần Thanh Vũ, tâm trạng của tôi không tránh khỏi hơi hụt hẫng.

Tôi quơ quơ chiếc ly trong tay, dửng dưng nói: “Không còn.” “Thật sự không còn sao?” Diệu Hoa nhìn tôi, vẻ mặt như không thể tin nổi. “Không còn.” Tôi nhấn mạnh một tiếng, bình tĩnh nói. “Không còn thì tốt rồi, mình chỉ lo lắng trong lòng cậu vẫn nghĩ đến Trần Thanh Vũ, nếu thật sự như vậy thì tổng giám đốc Quang quá đáng thương rồi” Lời nói của Diệu Hoa như đánh vào lòng tôi, khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp.

Diệu Hoa nói đúng, vì tôi đã đồng ý sẽ gả cho Lê Minh Quang nên không thể nuốt lời được, nhất định tôi không thể để Trần Thanh Vũ điều khiển lý trí của mình thêm một lần nào nữa. “Huỳnh Bảo Nhi, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây.” Tôi vừa định nói với Diệu Hoa rằng mình sẽ không bao giờ thích Trần Thanh Vũ nữa thì giọng nói của Nguyễn Mỹ đột nhiên chen vào.

Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ, tôi lại cảm thấy chán ghét.

Tôi lặng lẽ nhìn Nguyễn Mỹ, lạnh lùng nói: “Tại sao cô lại ở đây?” Tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy Nguyễn Mỹ, tôi không muốn nhìn vào cô ta thêm một lần nào nữa. “Tại sao tôi lại không thể ở đây? Cô đến đây uống trà sữa, chẳng lẽ cửa hàng này là do cô mở nên tôi không thể đến đây hay sao?” Nguyễn Mỹ cười nhạt liếc tôi một cái rồi ngồi xuống đối diện tôi.

Nguyễn Mỹ một mình tới đây uống trà sữa sao? Xem ra Trần Thanh Vũ không đi cùng cô ta? “Diệu Hoa, chúng ta đi thôi.” Tôi nhìn Nguyễn Mỹ, cũng không thèm để ý đến cô ta, chỉ đứng dậy nhìn Diệu Hoa nói.

Diệu Hoa nhăn mặt nhìn Nguyễn Mỹ rồi cùng tôi đi khỏi, ai ngờ đột nhiên Nguyễn Mỹ lại nắm lấy tay tôi. Tôi nóng nảy hất tay Nguyễn Mỹ ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Nguyễn Mỹ, cô muốn làm gì?” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn nói chuyện bình thường với cô.” “Tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì cần nói với nhau đâu.”

Tôi lạnh lùng liếc Nguyễn Mỹ một cái, khó chịu nói.

Nguyễn Mỹ buông tay ra, gương mặt xinh đẹp mang theo chút ma mị và quỷ quái nói: “Không có gì để nói ư? Huỳnh Bảo Nhi, không lẽ cô đang sợ tôi sao?” “Cô đang nói vớ vẩn gì thế? Tại sao Báo Nhi lại phải sợ cô cơ chứ?” Sau khi Diệu Hoa nghe Nguyễn Mỹ nói xong thì bất mãn liếc Nguyễn Mỹ với vẻ giễu cợt nói.

Nguyễn Mỹ lạnh lùng liếc nhìn Diệu Hoa một cái, sau đó nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi, không lẽ cô lại thật sự sợ tôi như vậy sao?” “Bảo Nhi.” Diệu Hoa nhìn Nguyễn Mỹ, có vẻ rất lo lắng nắm chặt tay tôi. Tôi biết Diệu Hoa đang lo lắng cái gì, dù sao Nguyễn Mỹ cũng là một người phụ nữ có nhiều mưu mô quỷ quyệt, không chỉ có mỗi Diệu Hoa kiêng kị cô ta mà tôi cũng đã từng chịu rất nhiều thua thiệt dưới tay Nguyễn Mỹ rồi. “Diệu Hoa, cậu về trước đi, mình ở lại nói chuyện với Nguyễn Mỹ một chút.” “Vậy cậu hãy cẩn thận nhé.” Diệu Hoa trông thấy dáng vẻ này của tôi, mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng vẫn gật đầu nói.

Sau khi nhìn Diệu Hoa đi khỏi, tôi lại ngôi xuống khoanh tay trước ngực nhìn Nguyễn Mỹ nói: “Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?” “Huỳnh Bảo Nhi, cô đã sắp kết hôn với Lê Minh Quang rồi, tôi hy vọng cô đừng mặt dày quấn lấy Trần Thanh Vũ nữa.” Nguyễn Mỹ nhìn tôi rồi nói thẳng.

Nghe Nguyễn Mỹ nói xong, tôi bật cười, trong mắt loé lên một tia giễu cợt, tôi lạnh lùng nói với cô ta: “Tôi quấn lấy Trần Thanh Vũ? Nguyễn Mỹ, chẳng lẽ cô bị mù sao? Hay là cô không dám thừa nhận bản thân mình không thể nằm giữ được trái tim của Trần Thanh Vũ đây?” “Cô đừng có nói láo, Trần Thanh Vũ yêu tôi thật lòng, tất cả đều là lỗi của cô. Huỳnh Bảo Nhi, đồ phụ nữ khốn kiếp, nếu không phải tại cô dụ dỗ Thanh Vũ thì tại sao bây giờ Thanh Vũ lại có thể thờ ơ với tôi như vậy?” Nguyễn Mỹ gắt lên với tôi, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nói.

Tôi giễu cợt nhìn khuôn mặt xinh đẹp dữ dằn của Nguyễn Mỹ, thản nhiên cất giọng mỉa mai nói: “Tôi dụ dỗ Trần Thanh Vũ? Sao cô không nói là lúc đầu cô quyến rũ Trần Thanh Vũ để Trần Thanh Vũ ly hôn với tôi? Bây giờ phong thủy thay đổi, đến lượt cô rồi đấy, cảm thấy thế nào? Khó chịu lắm sao?” “Cô… Nguyễn Mỹ bị câu nói của tôi chọc điên lên, khuôn mặt vốn dĩ đã khó coi giờ lại càng khó coi hơn.

Cô ta giơ tay ra định tát vào mặt tôi một cái, nhưng tôi lập tức nắm chặt lấy tay của Nguyễn Mỹ, nhìn cô ta rồi lạnh lùng nói: “Nguyễn Mỹ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay với cô đâu. Trước kia nếu không có Trần Thanh Vũ giúp cô thì cô đã sớm bị hủy hoại, thân bại danh liệt lâu rồi, tôi sẽ giúp cô nhớ kỹ tất cả những chuyện cô đã từng gây ra.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn cô phải rời xa Trần Thanh Vũ, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt.” Nguyễn Mỹ hung hăng trừng mắt với tôi, tôi thật sự rất muốn cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Mỹ lúc này, người được mệnh danh là tiên nữ của làng giải trí, rốt cuộc là một con người thâm hiểm và độc ác ra sao. “Được, tôi chờ cô, xem cô làm thế nào để tôi trở nên đẹp mặt.” Tôi buông tay Nguyễn Mỹ ra, phủi tay một cái rồi lập tức bước ra ngoài. “Huỳnh Bảo Nhi, cô đứng lại cho tôi, tôi còn chưa nói xong đâu.”

Sau khi bước ra khỏi quản trà sữa, tôi lại nghe thấy tiếng gào thét hung dữ của Nguyễn Mỹ, tôi không thèm để ý, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ai ngờ…

Vậy mà Nguyễn Mỹ lại dám chặn đường tôi, tôi sốt ruột nhìn Nguyễn Mỹ như nhìn một người phụ nữ điên cuồng, lạnh lùng nói: “Nguyễn Mỹ, tránh ra. “Huỳnh Bảo Nhi, hôm nay tôi nhất định sẽ không để cho cô…” “Xoẹt” Lời của Nguyễn Mỹ bị một âm thanh sắc bén của bánh xe cắt đứt.

Tôi nghe thấy âm thanh của bánh xe này, hơi giật mình quay lại nhìn chăm chằm vào chiếc xe màu đen xuất hiện phía sau chúng tôi. “Là hai người bọn họ đúng không?” Hai, ba người đàn ông mặc áo đen bước xuống xe, trông bọn họ rất hung dữ, có lẽ cũng không phải loại người tốt lành gì cả.

Tôi cảnh giác lùi lại một bước, hất tay Nguyễn Mỹ ra, nhưng mà Nguyễn Mỹ giống như một người phụ nữ ngu ngốc có ngực mà không có não lại dùng sức năm chặt lấy tay tôi, không cho tôi rời đi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng hòng có thể rời khỏi đây” “Huỳnh Bảo Nhi? Đưa cô ta đi.” Khi tôi đang định mắng Nguyễn Mỹ thì một giọng nói thô bạo dội vào màng nhĩ tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì đã ngay lập tức bị hai người đàn ông túm lấy và lôi mạnh lên xe. “Các người là ai? Thả tôi ra.” Tôi hoảng sợ hét lên, tự hỏi rốt cuộc những người này là ai, họ bắt tôi có mục đích gì.

Khi tôi đang cố gắng vùng vẫy thì những người đó đã kéo được tôi lên xe. Tôi thực sự rất tức giận nhưng lại chẳng thể nói nên lời. “Chết tiệt, các người là ai, thả tôi ra.” “Câm miệng cho tao, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách khí.” Nguyễn Mỹ cũng bị những người này lôi lên xe, cô ta hét lên một tiếng, những người đó tức giận quát vào mặt Nguyễn Mỹ.

Nhìn con dao sáng loáng trong tay bọn họ, tôi sợ hãi đến cứng họng.

Nguyễn Mỹ cũng bị doạ chết đứng, một câu cũng không dám hé miệng nữa. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Nguyễn Mỹ thì lập tức bĩnh tĩnh lại, trong lòng không khỏi hơi giễu cợt mia mai, trái tim đang sợ hãi cũng dần dần được thả lỏng lại.

Dù sao cũng có Nguyễn Mỹ ở đây, tôi còn sợ cái gì chứ? “Huỳnh Bảo Nhi, cô nói xem những người này có phải do cô đưa đến hay không?” Khi chúng tôi đang ngồi trên xe thì Nguyễn Mỹ dùng cùi chỏ chọc vào tay tôi, nghiêm túc nói. Tôi nghe Nguyễn Mỹ nói vậy thì khinh thường trả lời: “Đầu óc cô có bệnh à? Nếu như những người này là người của tôi, vậy thì tôi đã bắt cô ngay từ đầu rồi, tại sao còn phải bắt cả bản thân mình nữa?” “Cô.. Có lẽ Nguyễn Mỹ khó chịu trước thái độ khinh thường của tôi, gương mặt vốn dĩ đã khó coi của cô ta lại càng vặn vẹo khó coi hơn.

Tôi cũng lười giải thích với Nguyễn Mỹ, chỉ nhíu mày nhìn những người đàn ông đang ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo.

Rốt cuộc những người này bắt tôi và Nguyễn Mỹ để làm gì? Là kẻ thù của tôi? Kẻ thù của Nguyễn Mỹ? Hay là nhắm vào Trần Thanh Vũ?

Ngay khi tôi đang suy nghĩ về điều đó thì dường như chiếc xe đã đi đến nơi cần đến. Tôi liếc ra ngoài, phát hiện ra nơi này trông giống như một bãi biển, ở đây có một ngôi nhà bị bỏ hoang nằm ở giữa, bốn phía xung quanh đều là các thùng dầu trống rỗng. “Xuống xe.” Mấy người đàn ông kia xuống xe trước, sau đó ra lệnh cho tôi và Nguyễn Mỹ.

Tôi không biết rốt cuộc những người này đang muốn làm gì, nhưng trong trường hợp này, tốt nhất là tôi với Nguyễn Mỹ nên ngoan ngoãn nghe lời.

Có lẽ Nguyễn Mỹ cũng đã nhận ra thân phận của mấy người này không hề đơn giản, cô ta không còn kiêu căng như trước nữa mà ngoan ngoãn bước xuống xe.

Bọn họ kéo tôi và Nguyễn Mỹ đi tới ngôi nhà hoang, đẩy hai chúng tôi vào bên trong rồi khóa cửa lại.

Bên trong còn được quét một lớp sơn nặng mùi cực kỳ khó ngửi, tôi không chịu nổi bèn lập tức nôn khan một tiếng. “Huỳnh Bảo Nhi, những người này thật sự không phải là người của cô sao?” Nguyễn Mỹ nhíu mày hỏi tôi.

Tôi không còn sức để trả lời câu hỏi ngu ngốc này của Nguyễn Mỹ, ngồi sụp xuống đất rồi lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh trước mắt.

Căn nhà này, ngoại trừ việc có cái cửa lớn phía trước thì chỉ có một cái cửa thông gió nhỏ, cửa sổ này rất nhỏ, xem ra cũng không có cách nào trốn thoát khỏi đây.

Có vẻ chỉ có thể ra tay từ cửa lớn kia thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đang nói chuyện với cô đó.”

Có lẽ Nguyễn Mỹ thấy tôi không để ý đến mình nên cô ta tức giận gào lên với tôi.

Tôi hơi khó chịu khi bị giọng nói sắc nhọn của Nguyễn Mỹ đâm vào màng nhĩ, tôi bất mãn liếc nhìn cô ta một cái rồi cứng rắn nói: “Cô câm miệng lại cho tôi.” “Cô.” “Cô cái gì mà cô? Không thấy tình huống hiện tại như thế nào sao? Cô muốn ở đây chờ chết nhưng tôi thì không.” “Thanh Vũ nhất định sẽ đến cứu tôi” Sau khi nghe tôi nói xong, Nguyễn Mỹ siết chặt nắm đấm nói. Tôi mia mai liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đợi Trần

Thanh Vũ tới cứu cô sao? Sao cô không tự nghĩ cách cứu mình đi, suốt ngày chỉ biết trông cậy vào người khác thôi à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.