Nghe Lê Minh Quang nói xong, tôi bất giác gật đầu. Tuy nhiên tôi cứ cảm thấy hình như có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra được. “Còn một chuyện nữa, anh cảm thấy vẫn nên nói với em một tiếng.” Giọng nói của Lê Minh Quang bỗng dưng trở nên trầm thấp lạ thường. Sau khi tôi nghe xong thì cánh môi khẽ run một chút rồi nói: “Còn chuyện gì nữa thế?” “Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ… đính hôn trong hôm nay.”
Ầm…
Đầu óc tôi giống như bị thứ gì đó làm cho nổ tung, đâm sâu đến nỗi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi cảm thấy dạ dày nhộn nhạo một lúc lâu, tôi khó chịu đến nỗi muốn nôn hết cả ra ngoài. “Qe.” “Bảo Nhi.” Lê Minh Quang nhìn dáng vẻ này của tôi, chợt có chút hoảng hốt rồi đứng dậy định đi gọi bác sĩ. Tôi lập tức nắm lấy tay của Lê Minh Quang, không để Lê Minh Quang rời đi. “Em… không sao, chỉ là… bỗng nhiên hơi buồn nôn mà thôi.” Tôi ra sức nắm chặt lấy cánh tay của Lê Minh Quang, cất giọng nói yếu ớt mệt nhọc. “Khó chịu lắm sao?” Lê Minh Quang rót cho tôi một ly nước để tôi có thể bình tĩnh lại. Khi chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng tôi thì quả thật tôi đã bình tĩnh lại một chút.
Nhưng mà, tôi lại không muốn bản thân mình bình tĩnh như vậy.
Tôi cười khẩy một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần cố chấp và lạnh lẽo. “Không khó chịu, tại sao em lại khó chịu chứ?”
Nếu sự việc đã đi đến bước này, tôi cũng không cần phải kiêng dè điều gì nữa. Trần Thanh Vũ, đến cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ có một kết cục như thế này mà thôi.
Mối thù của con chúng ta, tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Nếu anh đã đính hôn với Nguyễn Mỹ, thì tôi sẽ… không để cho Nguyễn Mỹ sống yên ổn. “Bảo Nhi, nếu như em muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lê Minh Quang nhẹ nhàng bước đến ôm lấy cơ thể của tôi, vỗ về tôi. “Khóc? Tại sao phải khóc? Anh tưởng rằng em vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ à?” Tôi nhìn gương mặt ôn hòa của Lê Minh Quang, cười khẩy nói: “Trần Thanh Vũ đối với em mà nói chỉ là đối tượng để trả thù mà thôi, anh ta muốn đính hôn với ai, thậm chí là kết hôn với ai, đối với em mà nói thì chẳng có chút liên quan gì hết.” “Vậy sao? Vậy tại sao em lại chảy nước mắt?” Lê Minh Quang thở dài một tiếng, ngón tay dịu dàng khẽ vuốt qua mí mắt của tôi.
Tôi bị kích thích bởi hơi ấm từ đầu ngón tay của Lê Minh Quang, cả người đều không kìm được khẽ căng cứng.
Ánh mắt dịu dàng của Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm, anh ấy nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài nói. “Nếu đã không quan tâm đến thì tại sao phải khóc?” Tôi chẳng hề khóc đâu nhé… sẽ không khóc đâu. “Chỉ là lúc nãy có cát bay vào khiến cho mắt em hơi khó chịu một chút mà thôi. Tôi nghiêng đầu, không nhìn Lê Minh Quang, nói. “Bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, anh về nấu cho em một ít canh. Em muốn ăn canh gì thì nói cho anh biết, lát nữa anh làm cho em.” Lê Minh Quang đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi và nói.
Thật ra tôi chẳng muốn ăn gì cả, cũng chẳng có hứng thú để ăn.
Lê Minh Quang nhìn dáng vẻ này của tôi, tuy rằng trong lòng hơi buồn nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Lê Minh Quang lắc đầu thở dài, rời khỏi phòng bệnh của tôi. Sau khi anh ấy rời đi thì tôi mới xoay người nhìn về phía cửa.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia thật lâu, dường như phía cửa có gì đó thu hút tôi vậy.
Hồi lâu sau, tôi thu hồi tầm mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo cúi đầu xuống sờ bụng của mình.
Con tôi đã bị Nguyễn Mỹ hại chết rồi, bây giờ cha của con tôi lại sắp phải đính hôn với hung thủ đã giết hại con?
Nguyễn Mỹ, cô tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong rồi sao?
Chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi tuyệt đối sẽ không để cô được như ý đâu. Cô yêu Trần Thanh Vũ đến như thế thì tôi sẽ tự tay… hủy đi tình yêu của cô.
Tôi thấy hình bóng của con mình xuất hiện trên mặt kính. Vào giờ phút này, khuôn mặt tôi biến dạng nhuốm đầy thù hận, thậm chí hơi có phần hơi đáng sợ.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt kính hồi lâu, cười khẩy một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi không biết Lê Minh Quang nói rằng rốt cuộc đã tìm thấy hung thủ là như thế nào nhưng mà tôi biết việc này chẳng hề đơn giản đến thế. Không chừng người y tá kia chỉ là một con cờ để nhận tội thay mà thôi, kẻ đầu sỏ thật sự về cơ bản vẫn chưa hề xuất hiện.
Nhưng mà tôi không vội, tôi sẽ tìm ra chân tướng để giúp ông báo thù. Không cần biết kẻ đó là ai, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho người đó.
Tối đến, bởi vì vết thương hơi đau nên Lê Minh Quang làm cơm mang đến cho tôi ăn, sau đó bởi vì công ty có chút chuyện nên đã đi khỏi.
Một mình tôi nằm trong phòng bệnh, khó chịu đến nỗi cứ mãi nằm trên giường lật qua lật lại.
Vết thương ngứa ngáy và đau âm ỉ, khiến tôi không cách nào ngủ được.
Đúng vào lúc tôi miễn cưỡng muốn đứng dậy đi uống chút nước cho bình tĩnh lại một chút thì có người bước vào phòng của tôi.
Sau khi tôi nghe thấy tiếng của bị mở ra, trong phút chốc con ngươi tối lại.
Tôi chẳng nói gì cả, yên lặng chờ đợi người đó bước đến gần tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh bước đến bên giường bệnh của tôi, dường như đứng lặng im rất lâu bên cạnh giường. Trong không khí thoang thoảng chút mùi vị của rượu, cái mùi nồng nặc ấy kích thích mũi tôi. Tôi nhíu mày, trong lòng đã đoán ra được người bước vào đây là ai rồi. “Huỳnh Bảo Nhi”
Thanh âm khàn khàn pha chút cô đơn vang lên trong phòng bệnh, tôi từ từ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Trần Thanh Vũ đầu tóc rối bời, toàn thân mặc một bộ đồ tây trang. Hôm nay anh rất đẹp trai, dáng người thắng tắp, khuôn mặt anh tuấn. Chỉ là lúc đôi mắt ấy nhìn vào tôi lại mang theo một chút do dự.
Tôi chế giễu nhìn Trần Thanh Vũ một cái, vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Nghe nói hôm nay là ngày đính hôn của tổng giám đốc Vũ và cô Nguyễn Mỹ, tôi quên mất phải chúc mừng anh…”
Lời nói của tôi ngưng bặt lại, bởi vì cả cơ thể tôi bị Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy.
Lồng ngực rắn chắc của anh chạm vào cơ thể của tôi, khiến cho toàn thân tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi phát ra một tiếng kêu rên, muốn đẩy Trần Thanh Vũ ra nhưng anh lại dùng đôi môi thấm đẫm mùi rượu cắn xé môi tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Anh vừa gọi tên tôi vừa cắn xé môi tôi. Tôi bị động tác này của anh kích thích toàn thân, muốn ra sức đẩy Trần Thanh Vũ ra nhưng lại bất cẩn chạm phải vết thương, đau đến nỗi tôi không kìm được kêu lên một tiếng.
Tôi khó chịu đến nỗi cả khuôn mặt trắng bệch, cơ thể cũng không kìm được hơi run rẩy.
Tôi khàn giọng gọi tên Trần Thanh Vũ, gầm giọng với anh: “Khốn kiếp, anh đè lên vết thương của tôi rồi.”
Vốn dĩ động tác của Trần Thanh Vũ vẫn còn đang ngông cuồng, nhưng bất chợt anh dừng lại. Tranh thủ lúc này, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền gắng sức đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra.
Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy đến nỗi suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu cố chấp nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu.
Tôi khó chịu đè chặt chỗ vết thương, giọng nói thoáng chút run rẩy: “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Đây là muốn trêu tôi à, vui lắm sao?
Vẻ mặt của Trần Thanh Vũ mang theo chút khó chịu. Anh chẳng nói gì cả, chỉ nhìn vào vết thương hơi ửng đỏ của tôi rồi nói: “Vết thương bị rách ra rồi, khó chịu lắm sao?”
Anh nói rồi định đứng dậy giúp tôi đi gọi bác sĩ nhưng lại bị tôi từ chối.
Cảm giác đau đớn này tôi vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là tôi… không cách nào chịu đựng Trần Thanh Vũ mà thôi. Tôi bực bội nhìn Trần Thanh Vũ một cái, đanh mặt nói: “Trần Thanh Vũ, hôm nay là đêm đính hôn của anh và Nguyễn
Mỹ, anh cũng không ở bên cạnh Nguyễn Mỹ mà chạy tới chỗ tôi làm gì? Hay là anh muốn biết phản ứng của tôi sau khi biết chuyện đính hôn của anh và Nguyễn Mỹ?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi một cái thật sâu rồi mới ngồi xổm người xuống kéo tay tôi và nói: “Xin lỗi, tôi không biết.” “Không biết cái gì cơ? Không biết hôm qua suýt chút nữa thì tôi bị người ta cưỡng hiếp à?” Tôi mỉa mai, nhìn Trần Thanh Vũ bỗng nhiên trợn to mắt lên, tôi đay nghiến nói: “Đương nhiên là anh không biết rồi, trong lòng anh chỉ có một mình Nguyễn Mỹ mà thôi, làm sao mà biết được tôi ở trong tù sống như thế nào? Anh kêu tôi thừa nhận tội danh giết hại ông nội là muốn bảo vệ Nguyễn Mỹ có phải không?”
Sắc mặt của Trần Thanh Vũ trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo lạ thường. Anh dùng sức bắt lấy tay tôi, sức lực lớn đến nỗi giống như muốn bóp vỡ vụn xương tay tôi vậy.
Tôi có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và không cam tâm trong lòng Trần Thanh Vũ, anh đang sợ hãi, thậm chí là kinh hoảng.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, nhìn thật lâu thật lâu, chế giễu nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi tôi đây không phải là đồ chơi để anh và Nguyễn Mỹ có thể chơi đùa. Đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh và Nguyễn Mỹ có não, Huỳnh Bảo Nhi tôi đây cũng có não giống như vậy.”
Nghe thấy tiếng cười khẩy của tôi, Trần Thanh Vũ chẳng hề nói một câu nào, anh chậm rãi nhắm mắt. Trên gương mặt lạnh lẽo hiện lên một tầng bi thương nhàn nhạt.
Tôi nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Thanh Vũ, nhìn một hồi lâu mới chế giễu hất phẳng tay của Trần Thanh Vũ ra. “Được rồi, bây giờ anh đã thành công bảo vệ được Nguyễn Mỹ rồi đấy. Còn tôi thì cũng nhờ phúc của anh nên không suýt bị mấy người hại chết, có phải là mấy người vui lắm hay không?” “Đừng như vậy mà.” Trần Thanh Vũ khàn giọng, bỗng nhiên nói như thế với tôi.
Đừng như vậy? Đừng như thế nào? Trần Thanh Vũ, tôi bị anh và Nguyễn Mỹ ép buộc đấy, anh có biết không?”
Tôi sắp bị Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ ép đến nỗi phát điên đến nơi rồi, là thật đấy… sắp bị ép đến nỗi phát điên rồi.
Trần Thanh Vũ ra sức nắm chặt nắm đấm, anh nhìn vào đôi mắt của tôi, nói từng câu từng chữ: “Huỳnh Bảo Nhi, em đừng như vậy được không?”
Tôi không nói gì, chỉ tay về phía cửa, lạnh giọng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh có thể đi rồi đấy, đi về ở cùng với Nguyễn Mỹ của anh là được. Ở chỗ tôi không cần anh bận tâm” “Xin lỗi, tôi không biết hôm qua em xảy ra chuyện, tôi không biết… Rõ ràng cô ấy đã hứa rồi mà… sẽ không ra tay với em đâu, chỉ cần… chỉ cần tôi đồng ý với điều kiện của cô ấy thì sẽ tha cho em… tôi không biết mọi chuyện lại như vậy… thật sự là không biết.”
Giọng nói của Trần Thanh Vũ hơi yếu ớt và thậm chí là trầm thấp. Tôi không nghe rõ “cô ấy” mà anh nói rốt cuộc là ai.
Tôi cũng không muốn nói nhiều lời thừa thãi với Trần Thanh Vũ nữa, tôi muốn đẩy Trần Thanh Vũ ra nhưng anh lại ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay.
Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy vùng bụng của mình nóng rực, chất lỏng nóng hổi chảy lên người tôi xuyên qua lớp quần áo, đang chảy vào tận sâu trong xương tủy của tôi.
Trần Thanh Vũ… đang khóc ư?
Tôi bị suy nghĩ này của mình làm cho run rẩy, một chữ cũng không nói ra được. “Huỳnh Bảo Nhi, anh xin lỗi.” Trần Thanh Vũ đã nói rất lâu rất lâu. Tôi cứ mãi như thế, chẳng hề động đậy gì, cứ mặc sức để Trần Thanh Vũ ôm lấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trần Thanh Vũ ôm tôi nằm trên giường bệnh. Anh rất cẩn thận né tránh vết thương của tôi, anh hôn lên cánh môi tôi hết lần này đến lần khác và dỗ dành tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ. Có tôi ở đây, không ai làm hại em đâu.”