Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ - Huỳnh Bảo Nhi

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 67




“Thưa bà, bà có chắc là bà đang nói tôi không vậy? Bà nói tôi câu dẫn chồng bà sao?” Tôi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng nhìn người phụ nữ nãy giờ cứ đứng trước mặt tôi buông lời phỉ báng.

Vốn dĩ hôm nay tâm trạng tôi không được tốt, giờ lại còn bị loại người không đâu vào đâu chửi bới một cách vô cớ như vậy, thì dù có muốn tâm trạng tốt lên đi nữa, cũng khó mà tốt được? “Người tôi nói chính là cô, cô khỏi phải chối, hôm nay tôi sẽ cho toàn bộ những người trong công ty cô biết, cô là loại phụ nữ như thế nào.” Dứt lời, bà ta vươn tay ra túm tóc tôi, dùng sức lôi kéo tóc tôi.

Tôi nhận một cú đau, không thể kiên nhẫn nổi nữa, tôi vươn tay đẩy bà ta ra. “Đồ điên, tôi còn không biết chồng bà là ai.” “Tên Vũ Khánh Toàn, cô đừng có nói là tháng trước cô chưa từng đi ăn cơm với chồng tôi.”

Thấy tôi không chịu thừa nhận, bà ta phẫn nộ, nổi giận đùng đùng nói.

Vũ Khánh Toàn?

Tôi nhớ ra rồi, khi ấy tập đoàn Thời Quang và tập đoàn Toàn Phong hợp tác với nhau, tuy nhiên, trước khi cùng nhau trao đổi sâu vào công việc, hai bên sẽ cùng ăn một bữa cơm với nhau thôi mà?

Sao giờ chuyện này lại biến thành tôi câu dẫn chồng người khác rồi?

Hơn nữa, thân hình Vũ Khánh Toàn không những to béo mà còn rất lùn, với ngoại hình già cả tong teo như vậy, dù có tặng ông ta cho tôi, tôi cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng xem có nên nhận không, chứ nói gì đến việc đi dụ dỗ? “Cô còn chối nữa không, đúng là loại phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ, tôi cũng đã nghe thiên hạ đồn, sau khi cô và tổng giám đốc Vũ ly hôn với nhau, cô lại quay lại câu dẫn giám đốc Vũ, loại phụ nữ chuyên môn đi phá hoại gia đình người khác như cô, chắc chắn có ngày sẽ gặp báo ứng.”

Bà ta lườm tôi, nói với giọng chua ngoa đanh thép. Tôi cau mày, phát cáu vì cái giọng chua ngoa đến chói tai ấy của bà ta.

Tôi trấn tĩnh lại, hờ hững nói: “Chuyện riêng của tôi không mượn bà chĩa mũi, hôm nay bà vô duyên vô cớ chạy đến đây vu oan cho tôi tội câu dẫn chồng bà, tôi hoàn toàn có thể kiện bà đấy” “Cô… loại phụ nữ lẳng lơ như cô mà vẫn dám vênh mặt ở đây sao, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô một bài học.” Dứt lời, bà ta lập tức giơ tay lên định đánh tôi, giữa lúc tôi chuẩn bị phản kháng lại, thì một bàn tay khác đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay bà ta.

Tôi cũng hơi sợ hãi một chút, ngơ ngẩn ngẩng đầu, không biết Lê Minh Quang sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây như vậy.

Lê Minh Quang mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển, đôi mắt lộ vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt như thể muốn giết chết bà ta ngay lập tức. “Bà Vũ, bà đến tập đoàn Thời Quang của chúng tôi làm gì vậy?” “Tổng giám đốc Quang, nhân viên Huỳnh Bảo Nhi của công ty cậu, đời tư cực kỳ ẩn thỉu, cô ta không những chuyên đi câu dẫn đàn ông, mà còn câu dẫn cả đàn ông đã có gia đình là chồng tôi đây.” “Bà Vũ nói cô Huỳnh Bảo Nhi đây đi câu dẫn chồng bà sao, vậy bà có chứng cứ gì không?” Lê Minh Quang cười lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc hỏi ngược lại bà ta.

Nét mặt bà Vũ tràn đầy sự phẫn nộ, bà ta cất cao giọng, sắc bén nói: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Quang đây cũng là khách của cô ta sao? Ồ, giờ tôi đã biết người phụ nữ này có bản lĩnh thế nào rồi, có thể câu dẫn vô số đàn ông lên giường ngủ chung, thảo nào mà cả một đám các cậu đều đứng về phía cô ta như vậy..” “Này bà Vũ, với những lời bà đang nói lúc này, tôi hoàn toàn có thể kiện bà tội phỉ báng, để bà nằm trong tù vài năm đấy.” Tôi lạnh mặt, nhìn bà ta nói.

Tôi không thể chấp nhận nổi mấy lời buộc tội vô lý từ người phụ nữ này.

Dường như bà ấy đã bị lời nói của tôi dọa sỢ, nhưng bà ta không cam lòng, vẫn cố nhìn tôi gầm nhẹ: “Huỳnh Bảo Nhi, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, hiện giờ cô đã thành người nổi tiếng trên mạng xã hội rồi, có rất nhiều người phụ nữ khác cũng đang muốn xé xác cô ra đấy, dù sao thì đi đêm lắm có ngày gặp ma mà, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Dứt lời, bà ta phủi mông, phẫn nộ rời khỏi tập đoàn Thời Quang.

Tôi khó hiểu nhìn bóng dáng bà ta đang đi xa dần, quay đầu nhìn Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang lo lắng nhìn tôi hỏi: “Sao rồi, không bị thương ở đâu chứ?” “Không sao, anh nghĩ em là con ngốc à?” Tôi lè lưỡi với Lê Minh Quang. Lê Minh Quang chỉ cười cười, sau đó cùng bước vào thang máy với tôi. “Em tìm được bản hợp đồng đó chưa?”

Khi vừa bước vào thang máy, Lê Minh Quang đột nhiên hỏi tôi vấn đề này.

Tôi lắc đầu nói: “Trần Thanh Vũ là người có độ cảnh giác rất cao, anh ta rất ít khi mang tài liệu của công ty về nhà, em cũng không có cách nào để bước vào phòng làm việc của anh ta. Nhưng mà anh yên tâm đi, em sẽ tìm được đống tài liệu đó nhanh thôi.” “Làm phiền em rồi, nhưng chúng ta nhất định phải lấy được tập tài liệu đó, trước khi Trần Thanh Vũ ký kết hợp đồng với người đó.” Lê Minh Quang nhìn tôi, trầm giọng nói. “Hơn bất cứ người nào trên thế gian này, em chính là người muốn mang lại cảm giác phải hối hận tột cùng cho Trần Thanh Vũ.” Tôi cụp mắt xuống, nói với giọng sắc lạnh.

Đây là sự trừng phạt tôi dành cho Trần Thanh Vũ. Tôi đi theo Lê Minh Quang vào văn phòng, bắt đầu giúp anh ấy sắp xếp lại tài liệu.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi đang định nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của Diệu Hoa. Cô ấy kêu tôi qua phòng thiết kế một chút, tôi kinh ngạc liếc nhìn Lê Minh Quang, anh ấy không do dự nói tôi có thể qua đó.

Khi tôi vừa bước vào phòng thiết kế, Diệu Hoa đã nắm chặt tay tôi, kéo tôi đến ngồi trước một cái máy tính. “Bảo Nhi, cậu nhìn xem, đây chẳng phải là cậu sao?” Khi nhìn thấy người trong ảnh, toàn thân tôi trở nên lạnh toát.

Người trong bức ảnh này không phải ai khác mà chính là tôi, bức ảnh chụp lại khoảnh khắc tôi và Trần Thanh Vũ hôn nhau trên đường.

Người chụp ảnh có kỹ thuật rất tốt, lúc ấy tôi vừa đi từ quán bar ra, Trần Thanh Vũ giận dữ đè tôi vào một thân cây nào đó hôn triền miên, khoảnh khắc này cũng bị chụp lại. Còn nữa, sau đó Trần Thanh Vũ đưa tôi vào trong xe cũng bị chụp lại, ảnh chụp xe có độ rung chuyển dữ dội như thế, chỉ cần nhìn phát là biết ngay Trần Thanh Vũ đang làm gì?

Ngoài ra cũng còn rất nhiều bức ảnh chụp lúc tôi và Trần Thanh Vũ đang thân mật với nhau, còn người trên mạng thì đang ra sức chửi rủa. “Bảo Nhi… sao cậu lại… ở cùng Trần Thanh Vũ? Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?” Diệu Hoa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, và đọc cả những bình luận chửi rủa bên dưới. “Diệu Hoa, mấy tấm ảnh này được truyền lên mạng từ lúc nào?” Là ai đăng những bức hình này lên? Có ai đó đang muốn hủy hoại tôi sao? “Hình như là lúc sáng sớm, không chỉ có mỗi ảnh chụp cậu và Trần Thanh Vũ thôi đâu, mà còn có ảnh lúc cậu và tổng giám đốc Quang lúc đi ra ngoài xã giao, cả ảnh lúc cậu uống rượu cùng với mấy ông chủ nào đó nữa, tất cả đều bị bọn họ biến hóa rất sinh động thành cậu dùng thân thể thực hiện giao dịch, còn nói cậu là một con hồ ly tinh chính hiệu, chuyên môn dụ dỗ đàn ông lên giường, một số cư dân mạng đã bắt đầu săn lùng cậu, họ còn nói sẽ xé xác cậu ra.”

Diệu Hoa sốt ruột nhìn tôi, tôi siết chặt tay thành nắm đấm, hờ hững nói: “Tin trên mạng chỉ là tin rác mà thôi, mình không hề làm chuyện gì trái với lương tâm cả.” “Bảo Nhi… chuyện giữa cậu… và Trần Thanh Vũ, rốt cuộc là thế nào hả? Chẳng phải hai người… chẳng phải hai người đã ly hôn rồi sao? Sao giờ lại xảy ra những chuyện như thế này?” Diệu Hoa chỉ vào bức ảnh chụp tôi và Trần Thanh Vũ đang hôn nhau đắm đuối trên đường, khó hiểu hỏi lại tôi. “Diệu Hoa à, hiện giờ mình cũng không biết phải giải thích chuyện này với cậu như thế nào nữa, nhưng mà cậu hãy giúp mình tra xem mấy bức hình này là của ai đăng nhé.” “Được.” Diệu Hoa thấy tôi không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa.

Sau đó tôi rời khỏi phòng thiết kế, lúc đi đến hành lang, có vài đồng nghiệp trong công ty đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Trong đó, những đồng nghiệp nữ thì nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, còn mấy tên đồng nghiệp nam lại cố tình săm soi thân hình tôi từ trên xuống dưới, rồi lại ra vẻ như tôi là một đứa đáng khinh. Tôi có hơi mất tự nhiên khi bị bọn họ nhìn như vậy.

Tôi bước vào văn phòng, có lẽ Lê Minh Quang cũng đã biết chuyện, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lê Minh Quang, tôi miễn cưỡng mở miệng đáp trả anh ấy: “Em không sao đâu.”

Mấy đòn đả kích này đối với tôi cũng chả là gì cả, dù gì thì lần trước tôi đã hai lần bị vu oan rằng mình là đồ chuyên đi sao chép, hơn nữa một lần còn bị vu oan khi đang công tác ở nước ngoài cơ mà.

Giờ bọn họ lại muốn đánh bại tôi bằng cách này sao, đúng là chuyện viển vông. “Hay là, chiều nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty nữa đâu.” Lê Minh Quang nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm.

Tôi mệt mỏi gật đầu, đáp lại anh ấy: “Cũng được, mấy ngày gần đây em thật sự không muốn đi làm, có buổi nghỉ ngơi như 11 vậy cũng không tệ.”

Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hiện giờ tôi thật sự không còn tâm trí đâu để làm việc nữa.

Lê Minh Quang nghe tôi nói vậy, anh ấy nhìn tôi một lúc lâu, sau đó lại nói: “Mà mấy ngày này em nên cẩn thận chút, mấy vụ bạo lực mạng tương đối nhiều, anh nghĩ để anh đưa em về sẽ tốt hơn đấy.” “Hiện giờ em đang ở trong biệt thự của Trần Thanh Vũ, anh đừng lo, nơi đó rất an toàn. Tôi nhìn Lê Minh Quang, lắc đầu nói.

Lê Minh Quang không nói gì thêm, vốn đĩ anh ấy định đưa tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng giữa chừng lại nhận một cuộc điện thoại hội nghị, nên đã rời đi cùng trợ lý.

Cũng không còn cách nào khác, tôi đành tự bắt xe về.

Ngồi trên xe, tôi nghĩ là về đến biệt thự phải ngủ một giấc thật ngon trước, sau khi điều chỉnh tâm trạng ổn định sẽ tra xem rốt cuộc chuyện này là do ai làm, nhưng đúng lúc này, tôi lại nhận được điện thoại của ông nội Trần Thanh Vũ.

Sau cuộc gặp nói về chuyện ly hôn giữa tôi và Trần Thanh

Vũ lần đó, tôi đã không xuất hiện trước mặt ông nội thêm lần nào nữa.

Thi thoảng, tôi vẫn nghe mấy người bạn hồi trung học làm trong bệnh viện nói cho biết rằng cơ thể của ông ấy hồi phục khá tốt. Nhưng ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, lại có nhiều bệnh phụ, nên vẫn đang nằm tĩnh dưỡng trong viện. “Bảo Nhi… hôm nay con rảnh không, tới đây gặp ông được chứ?” Giọng nói của ông hơi mệt mỏi. Tôi nghe thấy giọng nói già nua đó của ông, nhất thời không hiểu tại sao mũi lại cay.

Tôi dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm, nói với giọng khàn khàn: “Dạ… giờ cháu sẽ qua bệnh viện gặp ông ngay, ông vẫn nằm ở phòng bệnh đó sao?” “Đúng vậy.” Ông nhẹ giọng nói.

Tôi gật đầu, nói rằng mình sẽ qua đó ngay bây giờ, sau khi cúp điện thoại của ông, tôi ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc còn ở nhà họ Trần, kể cả một người giúp việc trong nhà cũng luôn tỏ thái độ khinh thường với tôi, chỉ duy có ông nội là thật sự coi tôi như người trong nhà.

Cho nên trong lòng tôi trước giờ vẫn luôn coi ông ấy như ông nội của mình, hết mực yêu thương và tôn trọng ông. “Tài xế, phiền bác dừng xe ở đây chút ạ.” Nhìn thấy bên kia đường có một tiệm trái cây, tôi lập tức kêu tài xế dừng xe.

Tôi muốn qua đó mua cho ông mấy quả trái cây. Tôi vẫn nhớ rất rõ, ông rất thích ăn nho và mấy loại trái cây khác, nên tôi sẽ mua nhiều loại khác nhau.

Mua xong, tôi quay lại xe, khoảng mười phút sau là xe đã dừng trước cửa bệnh viện nơi ông đang nằm.

Phòng bệnh mà ông nội nằm là loại cao cấp, ông nằm ở tầng một, bốn phía xung quanh không có một bóng người, thật sự rất yên tĩnh.

Ngoài cửa luôn có vệ sĩ túc trực để có thể bảo vệ sự an toàn cho ông.

Quá khứ tôi từng là cháu dâu của ông, nên bọn họ cũng tự hiểu, không hề cản tôi. “Sao mang lắm đồ tới vậy hả?” Khi tôi vừa bước vào phòng, ông nội đang vui vẻ cầm kéo tỉa cành tỉa lá, nhìn thấy túi trái cây trên tay tôi, ông giả vờ giận nói. “Không phải bình thường ông rất thích ăn nho sao, con mua đến cho ông nè.”

Nhìn mái tóc bạc trắng của ông, tôi nhịn không được, mũi lại bắt đầu cảm thấy cay cay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.