*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vĩnh Kỳ... là anh phải không? Vĩnh Kỳ
Trần Thanh Thảo không còn để ý cô gái kia đang nói gì trên sân khấu nữa, cô chạy vụt đến chỗ của Đinh Kiến Quốc với khuôn mặt đẫm lệ sau đó ôm chặt Đinh Kiến Quốc rồi tựa đầu vào lòng anh.
"Hả?" Tất cả mọi người ở đó giật mình vì cảnh tượng trước mắt, ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn Trần Thanh Thảo ôm Đinh Kiến Quốc, bởi vì hầu hết mọi người không ai không nghĩ đến chuyện Trần Thanh Thảo lại đột nhiên hành động như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Kiến Quốc nhận được một hành động tập kích bất ngờ như vậy. Thật ra có vô vàn người phụ nữ muốn được ngủ cùng Đinh Kiến Quốc, thế nhưng chỉ có duy nhất Trần Thanh Thảo là thể hiện điều đó một cách lộ liễu như vậy.
Đinh Kiến Quốc định thần lại, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo rồi dùng tay kéo người phụ nữ đang ôm chặt người anh ra.
"Người phụ nữ này, cô muốn ngủ cùng tôi ư?" Giọng nói lạnh lùng và gian trả không còn ấm áp và dịu dàng như ngày xưa nữa, trái tim của Trần Thanh Thảo như đang bị ai đó cứa vào từng nhát, cô mấp máy đôi mồi rồi nhìn khuôn mặt anh khác xa hoàn toàn với khuôn mặt của Vũ Vĩnh Kỳ ấy, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo bắt đầu khóc, bỗng nhiên trái tim của Đinh Kiến Quốc hơi run rẩy, cảm giác này trước giờ chưa từng xuất hiện bao giờ.
"Mau đưa người phụ nữ này ra ngoài, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở tập đoàn Đinh Vân nữa." Đinh Kiến Quốc liếc nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt hung tợn, sau đó liếc qua đám nhân viên đã bị dọa cho khiếp sợ rồi ra lệnh.
Bảo vệ nhanh chóng chạy đến mời Trần Thanh Thảo đi ra ngoài, thế nhưng Trần Thanh Thảo vẫn đứng im nhìn chằm chằm về phía Đinh Kiến Quốc mà không nhúc nhích, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Đinh Kiến Quốc cảm thấy vô cùng phiền phức, anh bước ra khỏi cửa với khuôn mặt đầy sự căng thẳng.
Trần Thanh Thảo gọi với theo sau Đinh Kiến Quốc: "Đứng lại, anh không được đi."
Những người có mặt tại đó lại một lần nữa hít thở sâu.
Cả Phú Quốc này, người dám dùng câu mệnh lệnh này để ra lệnh cho Đinh Kiến Quốc hầu như không hề tồn tại, người phụ nữ đó không những mặt dày dám đến tập đoàn Đinh Vân rồi ôm Đinh Kiến Quốc, giờ lại còn dám ra lệnh cho Đinh Kiến Quốc. Những người ở đó, có người thì tỏ ra xem thường, người lại mừng trong lòng khi cảm thấy Trần Thanh Thảo sắp tiêu đời rồi.
"Người phụ nữ này, cô đừng có thử thách tính kiên nhẫn của tôi." Đinh Kiến Quốc quay đầu lại, hai hàng chân mày của anh chau lại với nhau rồi cất giọng lạnh lùng nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo loạng choạng lùi về phía sau, rồi sau đó lại lê từng bước về phía Đinh Kiến Quốc, cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đẫm nước. Lúc này, đôi mắt ấy càng trở nên sáng và đẹp hơn bao giờ hết.
Sau khi cô bước đến trước mặt Đinh Kiến Quốc, đôi mắt ấy chớp chớp khiến hàng nước mắt chảy xuống, cô đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên ngực của Đinh Kiến Quốc rồi tiếp tục khóc.
"Muốn chết à, ai cho phép cô đụng vào người tôi." Đinh Kiến Quốc bị người phụ nữ này dùng ngón tay đụng vào người thì bỗng nhiên toàn thân run rẩy, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng sau đó anh nắm lấy cổ tay của Trần Thanh Thảo rồi nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc bằng ánh mắt vô cùng kiên định khiến cho mọi người nghĩ rằng Đinh Kiến Quốc chính là chồng của cô vậy.
"Đồ điên." Ánh mắt Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo vô cùng khó hiểu, anh đẩy tay Trần Thanh Thảo ra khỏi người mình rồi rời khỏi đó một cách lạnh lùng.
Vĩnh Kỳ... anh đừng đi... Vĩnh Kỳ.
Trần Thanh Thảo đưa tay lên che miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn theo thân hình vạm vỡ của Đinh Kiến Quốc đang dần dần biến mất trước mặt cô. Nước mắt đã ướt đẫm trên đôi gò má của cô, Trần Thanh Thảo không thể nào kìm nén thêm được nữa, cô chầm chậm quỳ xuống rồi ôm lấy đầu mình mà nức nở một cách đau đớn.
Vĩnh Kỳ... em tìm thấy anh rồi, nhưng sao anh lại không nhận ra em, em phải làm sao đây?
Trần Thanh Thảo bật khóc nức nở như một đứa trẻ, tất cả mọi người đều nghĩ cô là đồ điên, nghĩ rằng cô là kẻ dở hơi muốn bám đuôi của Đinh Kiến Quốc.
Mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng Song Thư không tốt, khuôn mặt cô mang một nét u sầu khó tả.
Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy, cô ấy rất lo lắng cho cô, thậm chí cô ấy không đi làm mà ở nhà để ở bên cạnh Hoàng Song Thư, cô ấy còn dắt Hoàng Song Thư đi trung tâm thương mại để mua sắm nữa.
Tuy là vậy nhưng tâm trạng của Hoàng Song Thư vẫn không thể khá hơn được.
"Chị hai, em thấy là chị nên đi hỏi anh hai về chuyện này đi, chị cứ suy nghĩ một mình như vậy cũng không phải cách hay đâu." Lê Châu Sa thấy dáng vẻ này của Hoàng Song Thư, cô ấy thực sự không còn cách nào khác nên đã không kìm được lòng mà khuyên Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư đưa ánh mắt rệu rã qua nhìn Lê Châu Sa: "Đã một tuần anh ấy không về nhà rồi, còn mấy ngày nữa là sang năm mới, chị không muốn làm mọi người mất vui."
Nghe Hoàng Song Thư nói như vậy, tâm trạng của Lê Châu Sa vô cùng khó tả.
Lúc Lê Châu Sa dắt Hoàng Song Thư đi lên lầu trên của trung tâm thương mại để đến cửa hàng sushi thì thấy phía đối diện Trần Quân Phi đang dắt theo một cô gái trẻ.
Nhìn thấy vậy, Lê Châu Sa hít một hơi thật sâu.
Nếu như không tận mắt chứng kiến cảnh Trần Quân Phi dắt theo một cô sinh viên trẻ thì Lê Châu Sa cũng không thể tin được rằng một người yêu Hoàng Song Thư sâu đậm như Trần Quân Phi lại có thể... ngoại tình?
Không lẽ chuyện ba năm đau bảy năm khổ thật sự tồn tại ư?
"Châu Sa, em sao vậy?" Ánh mắt của Hoàng Song Thư không hề nhìn về phía trước, cô bước lên vài bước nhưng thấy Lê Châu Sa không bước lên cùng nên thắc mắc hỏi.
Lê Châu Sa định thần lại, theo phản xạ cô bước lên phía trước chắn ngang người Hoàng Song Thư không để cô nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sau đó bối rối lắp bắp nói: "Không... không có gì đâu, chị hai tụi mình qua bên kia đi, nghe nói trung tâm thương mại bên đó đang giảm giá, chúng ta qua đó mua sắm chắc sẽ được hơn đấy."
Trong đầu Lê Châu Sa hiện giờ chỉ có một ý nghĩ rằng tuyệt đối không thể để Hoàng Song Thư nhìn thấy cảnh Trần Quân Phi thân mật đi cùng người phụ nữ khác đến cửa hàng trang sức được.
Hoàng Song Thư thấy Lê Châu Sa sốt sắng kéo mình đi thì cảm thấy rất lạ lùng, cô nhìn về phía đối diện thì bất ngờ nhìn thấy Trần Quân Phi đang dắt theo một cô gái trẻ đi vào cửa hàng đồ trang sức.
Khoảnh khắc ấy khiến Hoàng Song Thư như chết lặng, cô đứng bất động như trời trồng không nhúc nhích.
"Chị... chị hai..." Lê Châu Sa gọi thầm trong lòng, khuôn mặt cô ấy nhợt đi khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Song Thư trắng bệch không còn giọt máu.
Cô ấy chắn ngang trước mặt Hoàng Song Thư rồi lắp bắp nói: "Thật ra... có thể chúng ta đã hiểu lầm rồi, có lẽ anh hai chỉ đang giúp người ta thôi..."
"Không cần giải thích đâu." Hoàng Song Thư thu ánh mắt lại rồi nói với giọng lạnh lùng.
Cô nhẹ nhàng đẩy tay của Lê Châu Sa ra rồi nhẹ nhàng nói với Lê Châu Sa: "Châu Sa, chị thấy không khỏe lắm, mình về nhà trước nha."
"Chị... hai." Lê Châu Sa nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoàng Song Thư rồi vội vàng chạy theo cô.
Tại sao Trần Quân Phi lại ngoại tình? Lê Châu Sa nghĩ nát óc vẫn không thể nghĩ ra được lý do nào chính đáng.
Trần Quân Phi không thể ngoại tình được, anh yêu Hoàng Song Thư đến vậy sao có thể nói ngoại tình là ngoại tình được chứ?
Không lẽ đàn ông ai cũng đều như vậy sao? Thời gian lâu dần đều cảm thấy chán rồi muốn kiếm người khác trẻ trung hơn để thỏa mãn bản thân mình sao?
Trần Quân Phi ngoại tình? Mấy năm nữa phải chăng... Phan Huỳnh Bảo cũng...
Lê Châu Sa thấy cuộc hôn nhân của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đang đứng trên nguy cơ đổ vỡ, trong lòng cô ấy cũng vô cùng sợ hãi, thậm chỉ cô ấy lo lắng một ngày nào đó cô ấy và Phan Huỳnh Bảo cũng sẽ đến bước đường này.
"Sao thế? Chị hai đầu?" Hôm nay Phan Huỳnh Bảo tan làm rất đúng giờ, anh ấy vừa bước vào phòng khách thì ngồi xuống nhìn Lê Châu Sa đang ngồi dưới sàn chơi với Bánh Quy.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ ấy tràn đầy một nỗi niềm bi thương đến vô cùng.
Nhìn thấy Lê Châu Sa nhìn mình bằng đôi mắt bị thương và hờn trách, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy kì lạ. Mấy ngày này Lê Châu Sa tỏ ra vô cùng lạ lùng, tâm trạng cũng không được tốt lắm, Phan Huỳnh Bảo cũng không biết lý do vì sao.
"Hôm nay em đã nhìn thấy rồi." Lê Châu Sa đưa mắt nhìn qua chỗ khác, giọng nói khàn đặc nói với Phan Huỳnh Bảo.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo cứng đờ ra, thậm chí anh ấy không biết Lê Châu Sa nói đã nhìn thấy là nhìn thấy gì.
"Bánh Quy, con đưa Lê Long lên lầu chơi được không?" Lê Châu Sa đứng dậy khỏi ghế sofa rồi đến bên cạnh Bánh Quy sau đó xoa đầu Bánh Quy nói.
"Dạ." Bánh Quy gật đầu rồi bế Phan Lê Long đang bò nghịch trên sàn nhà lên sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Sau khi Bánh Quy và Lê Long đi khỏi, Lê Châu Sa mới đứng dậy rồi bước đến gần Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy: "Phan Huỳnh Bảo, em đã nhìn thấy anh hai lừa dối chị hai, em thấy anh ấy đã dắt một cô sinh viên trẻ đi vào cửa hàng trang sức."
"Em nói gì cơ?" Phan Huỳnh Bảo sầm mặt xuống, tỏ ra không tin vào lời của Lê Châu Sa.
Lúc Trần Quân Phi còn trẻ rất ngỗ nghịch và quậy phá, từ khi còn rất nhỏ đã biết chọc ghẹo phụ nữ. Thế nhưng sau này anh đã thay đổi, huống hồ Trần Quân Phi thật sự rất yêu Hoàng Song Thư, sao đột nhiên lại có thể ngoại tình với người phụ nữ khác được chứ?
Dù sao đi nữa Phan Huỳnh Bảo cũng không tin chuyện này là sự thật.
"Hôm nay em đi trung tâm thương mại cùng chị hai để giải toả tâm trạng thì vô tình nhìn thấy anh hai đang dắt theo một cô sinh viên trẻ đi vào cửa hàng trang sức ở bên đường, anh nghĩ em có thể nhìn lầm ư?"
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo không tin lời của mình, cô ấy nghiến rằng nói với giọng đanh thép.
Thấy Lê Châu Sa kích động như vậy, Phan Huỳnh Bảo lập tức đi về phía trước rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: "Được rồi, anh tin em mà, chuyện này anh sẽ hỏi lại anh hai sau."
"Nếu anh hai thật sự ngoại tình, em nhất định sẽ coi thường anh ấy."
Nói xong câu này, Lê Châu Sa đẩy Phan Huỳnh Bảo ra khỏi người mình sau đó thở hổn hển nói: "Em lên phòng với chị hai đây, mấy ngày nay chị ấy ăn không ngon, em lo rằng chị ấy sẽ đổ