Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ - Huỳnh Bảo Nhi

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 208




Tôi đã mật tự mình điều tra nơi này, đây là một thành phố ở tỉnh Lâm Đồng, giao thông cũng đã phát triển. Nhưng ở đây xa thủ đô, nếu đi tàu thì mất một ngày một đêm mới đến được.

Tôi không có tiền hay chứng minh thư nên không thể quay lại thủ đô. Tôi rất lo lắng, tôi đưa mắt ra hiệu cho Vũ Khả Hân, nói rằng tôi sẽ về nhà.

Nhưng mà Vũ Khả Hân không thể hiểu được.

Tôi cổ gắng dùng đôi tay đã dần hồi phục sức lực để viết cho Vũ Khả Hân nhưng không được, tuy tay không còn tê như trước nhưng tôi vẫn không viết được.

Tôi không thể cầm bút.

Cảm xúc của tôi dần mất đi một cách lạ thường.

Tôi đã sống ở đây gần hai tháng và mỗi ngày đều ở trong nhà của Vũ Khả Hân. Vũ Khả Hân nói ở đây rất lộn xộn nên bảo tôi không được chạy lung tung.

Hôm nay Vũ Khả Hân vẫn chưa về, trời cũng đã tối, bình thường thì lúc này Vũ Khả Hân sẽ quay về nấu ăn cho tôi. Tôi nhìn trời như sắp đổ mưa, nhịn không được đi ra khỏi nhà Vũ Khả Nơi Vũ Khả Hân làm việc là ở một quán bar cách đó không xa. Vũ Khả Hân nói rằng sở dĩ cô ấy sống ở nơi này là vì nó gần nơi cô ấy làm việc.

Kể từ khi bị Lê Minh Quang hủy hoại dung nhan, tôi chưa bao giờ soi gương, và Vũ Khả Hân chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi tôi.

Nhưng khi tôi đang đi trên đường, khi những người đó nhìn tôi với ánh kinh hãi, tôi biết rằng lúc này tôi trông rất kinh khủng.

Tôi căn môi, ủ rũ đi về phía quầy bar.

Khi tôi đi vào trong, quán bar rất u ám, khắp nơi tràn ngập bóng tối và mùi hội thổi, Tôi không biết Vũ Khả Hân ở dâu, tôi chỉ có thể tìm kiếm Vũ Khả Hân khắp nơi như một con ruồi đậu rồi lại bay.

Cho đến khi tôi ở đến một căn phòng ở trên lầu và nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ, âm thanh này rất quen thuộc, có phải là Vũ Khả Hân?

Tôi đi về phía căn phòng đang phát ra tiếng kêu thảm thiết kia.

Khi tôi bước đến cửa phòng, dùng miệng để mở cánh cửa kia, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, suýt chút nữa tôi phải nôn mửa.

Có bốn hoặc năm người đàn ông trong căn phòng, không ai trong số họ mặc quần áo, và dưới thân họ chính là Vũ Khả Hân.

Vũ Khả Hân bị những người đàn ông đó nắm lấy tay và cơ thể cô ấy bị chơi đùa một cách dã man, cô ấy hét lên đau đớn, nhưng những người đó chỉ cười đùa hả hê.

“Vũ Khả Hân, hôm nay em không làm được sao? Nếu em không thể phục vụ bọn anh, em sẽ không có tiền đâu.” Một người đàn ông với mái tóc vàng lấy ra một xấp tiền và vỗ vào mặt Vũ Khả Hân.

Tôi thấy Vũ Khả Hân đã rất đau, nhưng vẫn cười. “Anh Lưu, anh đang nói cái gì vậy? Vũ Khả Hân em có trận nào mà chưa vượt qua không? Hôm nay em nhất định sẽ chăm sóc cho các anh.”

Vũ Khả Hân như thế này khiến tôi khó chịu. “Đúng là gái điểm, tách hai chân cô ấy ra, tôi muốn nhét đá viên vào đó.”

Cái gì? Những tên cầm thủ này…

Nhét đá viên nào trong đó, không phải là muốn Vũ Kha Hân chết sao?

Khuôn mặt Vũ Khả Hân đanh lại, nhưng cô ấy không phản kháng.

Cô ấy không thể chống lại những người này vi cô chỉ là một gái điểm.

Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy những người đó bưng một chậu nước đá đến, tôi không kịp nghĩ gì cả, chỉ chạy nhanh lại đánh những người đó bằng cơ thể của mình,

“Chết tiệt, người phụ nữ này ở đâu ra vậy?” “Vân Hạ.” Sau khi những người đó bị tôi đẩy ra, rõ ràng là rất tức giận, khi nhìn thấy đó là tôi, Vũ Khả Hân mở mắt ra và gọi tên tôi. “Chạy đi, Vũ Khả Hân.” Tôi mở miệng và nói không phát ra tiếng với Vũ Khả Hân.

Toàn thân Vũ Khả Hân đầy sẹo, đặc biệt là phần dưới cơ thể đang chảy máu, trên đó có rất nhiều vết tích, tất cả đều do những người đàn ông đó tạo ra.

Những người này hoàn toàn không coi Vũ Khả Hân là một con người, trong mắt họ, Vũ Khả Hân là một công cụ để trút giận, không có lòng tự trọng.

“Các người làm sao vậy? Cô ta không phải công chúa ở đây.”

Tôi còn chưa hoàn hồn thì tóc đã bị người ta túm chặt, người nọ dùng sức kéo tóc tôi, đay tôi ngã xuống đất. Tôi hoàn toàn không thể phản kháng lại, tôi ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

Vũ Khả Hân cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất khi thấy tôi bị bắt nat. “Hóa ra là một con quái vật xấu xí? Haha… nhưng không thành vấn đề, thân thể tốt là được.” Người đàn ông có chút kinh hãi khi nhìn vẻ mặt của tôi, nhưng anh ta nhanh chóng hoàn hồn và cúi đầu cởi quần áo của tôi.

Tôi quan sát cử động của người đàn ông, mở miệng và cần vào tay anh ta, tôi dùng sức cản mạnh, làm thế nào cũng không chịu buông ra, Sau khi người đàn ông đó bị tôi cần vào tay, anh ta hét lên một tiếng và lắc mạnh tay, cố gắng ném tôi đi.

Nhưng mà làm thế nào tôi cũng không chịu buông. “Chết tiệt, buông tôi ra, cô có nghe thấy không?” Anh ta nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên với tôi.

Tôi ngước mắt lên nhin vẻ mặt khó coi của người đàn ông với vẻ đầy khiêu khích, nhưng vẫn không hề buông miệng ra. “Vân Hạ, chạy nhanh lên.” Tiếng hét của Vũ Khả Hân văng vắng bên tai tôi, tôi sẽ không bỏ Vũ Khả Hân mà chạy trốn một mình. Vũ Khả Hân là một người tốt và là ân nhân cứu mạng của tôi.

“Con khốn.” Người đàn ông kia phát hỏa, tát vào mặt tôi, cả người tôi bị anh ta xô xuống mặt đất. “Giết con đàn bà xấu xí này cho tôi.”

Gò má của tôi tê dại, toàn thân không có sức lực, chỉ có thể nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

Tôi mở to mắt kinh hoàng, ngay lúc tôi nghĩ cuộc sống của tôi sắp kết thúc thì Vũ Khả Hân phát ra một tiếng gầm nhẹ, cầm lấy chai rượu đập vào đầu người đàn ông, sau đó nhanh chóng kéo tôi chạy ra khỏi căn phòng. “Khốn kiếp, đồ gái điểm khốn kiếp, đuổi theo giết chết bọn nó cho tôi.”

Sau lưng tôi là tiếng gầm thét điên cuồng và khát máu của những người đàn ông, toàn thân tôi như đông cứng lại.

Chúng tôi tiếp tục chạy ra khỏi quán bar, và những người phía sau vẫn đuổi theo chúng tôi.

Vũ Khả Hân giấu tôi vào thùng rác trong một con hẻm nhỏ, quần áo xộc xệch nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn trong veo như vậy. “Vân Hạ, ở đây đừng động đậy, tôi sẽ tìm cô. Nếu tôi không trở lại thì cô tự rời đi. Có một chiếc hộp dưới gầm giường, chính là tiền tiết kiệm bao năm qua của tôi. Tuy không nhiều nhưng có thể dùng trong lúc cấp bách. Nếu tôi còn sống, tôi sẽ đi tìm cô, Vân Hạ, cảm ơn cô”

Sau khi Vũ Khả Hân nói xong, cô ấy đặt cái nắp lên đầu tôi và rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng Vũ Khả Hân rời đi, mở miệng muốn ngăn Vũ Khả Hân lại, nhưng tôi chỉ có thể nhìn cô ấy rời đi mà không nói được lời nào.

Vũ Khả Hân, cô phải sống, Vũ Khả Hân…

Tôi đã trốn trong thùng rác rất lâu, tôi vẫn luôn đợi Vũ Khả Hân quay lại, nhưng Vũ Khả Hân không quay lại.

Tôi nghĩ rằng Vũ Khả Hân có thể đã trở về nhà, vì vậy tôi đi ra khỏi thùng rác và trở về nhà của Vũ Khả Hân, nhưng nhà của Vũ Khả Hân trống rồng không có một bóng người. Có thể là Vũ Khả Hân đã bị bắt?

Làm sao bây giờ?

Tôi quay lại quản bar một lần nữa, tôi ngồi xổm bên ngoài quán với bộ dạng nhếch nhác, hơn nữa trên mặt còn có vết sẹo. Bọn họ nghĩ tôi là một kẻ ăn xin và xua tay đuổi tôi ra khỏi đây.

Tôi không chịu, tôi muốn tìm Vũ Khả Hân, Vũ Khả Hân ở đâu?

Tôi đợi cho đến khi một chiếc ô tô chạy đến và sau khi cánh cửa mở ra, một bóng người văng ra từ trong xe.

Tôi bước đến và thấy đó là Vũ Khả Hân, Vũ Khả Hân đã bị tra tần dã man

Toàn thân tôi cứng đờ, nhìn chằm chằm vào những người đó, những người đó không biết rằng tôi là người tối hôm qua, còn nhổ một bãi nước bọt vào người Vũ Khả Hân đang năm trên mặt đất.

“Chết tiệt, con gái điểm thối tha này, đây là cái kết cho những kẻ chống lại bọn tao.” “Nhưng người phụ nữ này khá cứng đẩy, bị rất nhiều anh em của chúng ta giày vò đêm qua mà vẫn còn sống, hahaha..

.” “Đi.”

Nghe thấy âm thanh của bọn cầm thú kia rời đi, tôi đi về phía Vũ Khả Hân.

Trên người Vũ Khả Hân không mặc quần áo và chi chít những vết tích, nhìn còn đau lòng hơn đêm qua. Toàn thân cháy đầy máu, thân thể như rã rời, hai má sưng tấy nghiêm trọng, cắm vẫn còn vết kim châm, cánh tay và ngực bị tàn thuốc đốt cháy.

Vũ Khả Hân…

Tôi gọi tên Vũ Khả Hân, dường như Vũ Khả Hân đã chết, tôi nghiến răng, cản chặt cánh tay Vũ Khả Hân, đặt cô ấy lên vai, và cõng cô ấy về nhà.

Tôi đi bộ một lúc lâu và cuối cùng cũng đưa Vũ Khả Hân về tới nhà.

Tay của tôi không còn chút sức lực nào cả, không có cách nào để rửa mặt và cơ thể cho Vũ Khả Hân.

Tôi dùng miệng cần một chiếc khăn lau sạch dấu vết ác độc cho Vũ Khả Hân.

Vũ Khả Hân bị thương rất nặng, tôi không biết làm cách nào để cửu cô ấy, và tôi đã nghĩ đến Dương Đức Trung.

Tôi tìm thấy điện thoại di động của Vũ Khả Hân, mở nó bằng ngón chân và thấy số điện thoại của Dương Đức Trung. Tôi gọi cho anh ta, anh ta nghĩ tôi là Vũ Khả Hân nên đã gọi tên Vũ Khả Hân. Tôi chỉ phát ra những tiếng ah ah ah, dường như Dương Đức Trung hiểu ra điều gì đó, anh ta nhanh chóng ngắt điện thoại.

Mười phút sau, Dương Đức Trung xuất hiện.

Anh ta là một người đàn ông có vẻ ngoài thô lỗ, anh ta liếc nhìn tôi, tôi nhìn vào phòng của Vũ Khả Hân, anh ta cúi mặt và sải bước đến phòng của Vũ Khả Hân. Sau khi nhìn thấy tình cánh thể thảm của Vũ Khả Hân, ánh mắt của Dương Đức Trung hơi lóe lên một tia sáng lập lòe. “Ai làm vậy?”

Tôi lắc đầu nhìn Dương Đức Trung.

Những người đàn ông đó, nhất định không được buông tha cho bọn chúng. “Tôi sẽ cho người báo thù cho Vũ Khả Hân. Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện ngay lập tức, cô muốn cùng đi đến đó không?” Dương Đức Trung thấy tôi không nói gì, ôm Vũ Khả Hân lên và hỏi tôi.

Tôi gật đầu, Nếu tôi không chăm sóc Vũ Khả Hân thì sẽ không có ai chăm sóc cô ấy.

Dương Đức Trung đã có vợ con nên đương nhiên không thể chăm sóc cô ấy.

Sau khi đăng ký điều trị cho Vũ Khả Hân, Dương Đức Trung có để lại cho tôi một ít tiền và nói với tôi: “Nói với Vũ Khả Hân, tôi sẽ xử lý những người này. Tôi sẽ sớm đưa vợ con đi du lịch nước ngoài. Cô bảo cô ấy tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu tìm được một người đàn ông tốt thì hãy kết hôn đi.”

Tôi cụp mi, gật đầu, nhin bóng lưng Dương Đức Trung hờ hững rời đi.

Có lẽ Dương Đức Trung cũng hơi thích Vũ Khả Hân phải không? Nhưng người đàn ông thường không thích phụ nữ của mình bị nhiều đàn ông đụng vào, nên Dương Đức Trung vẫn chi thích thân thể của Vũ Khả Hân.

Sau khi Dương Đức Trung rời đi, tôi vẫn luôn canh giữ Vũ Khả May mắn thay, cuối cùng Vũ Khả Hân cũng tinh dậy vào lúc Hân chạng vạng ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy nhìn tôi và gọi tôi một cách yếu ớt. “Vân Hạ, tôi không chết, thật tốt.”

Đây là nụ cười ngây thơ và đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy, không hiểu sao tôi lại muốn khóc.

Tôi xoa má Vũ Khả Hân và nói bằng ánh mắt rằng có tôi ở đây, đừng sợ.

Vũ Khả Hân lại sớm chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhìn Vũ Khả Hân, nghĩ về mọi thứ mà bản thân đã trải qua, và cũng nghĩ về mọi thứ mà Vũ Khả Hân đã trải qua, tôi nhất thời sững sờ khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.