Sau gần cả tuần nằm viện cuối cùng Ái cũng được xuất viện rồi, cả tuần này tối nào anh cũng đến thăm cô. Cả ngày nằm trong phòng bệnh ngoài đi lòng vòng xung quanh ra thì cô còn chẳng có gì làm, nhờ mẹ cô đem ít sách đến để cô đọc thế mà mẹ nói lo nghĩ ngơi. Cũng may tối có anh đến nói chuyện. Cô sắp chịu hết nổi rồi, đúng lúc lại xuất viện. Việc mẹ cô biết được chuyện có họ cô đã kể cho anh nghe rồi, nhưng phản ứng của anh lại rất thản nhiên như không có gì. Còn nói với cô không sao cả cứ để anh lo. Nhiều lúc cô tự hỏi anh đang nghĩ cái gì vậy chứ, đàn ông họ điều khó hiểu đến thế hay sao?
Hôm nay mẹ cô không thể đến đây được, dù sao cũng vì chăm cô mà tiệm hoa đã đóng cửa suốt mấy ngày nay rồi, cũng nên mở cửa lại rồi. Dù sao cô còn Mỹ Lam đây mà.
"Nè nè, sướng nhất cậu rồi."
"Ý cậu là sao? Mình không hiểu, sao lại là sướng nhất chứ?"
"Còn không phải à, Nhạc Việt tuy mấy ngày nay không đến thăm cậu nhưng luôn hỏi thăm tình hình ở chỗ mình. Còn cả ai kia nữa Tề tiên sinh kia nữa ngày nào cũng đến thăm cậu, haiz xem lần này khó chọn rồi đây." Bạn cô đúng là số đào hoa nha, hết người này đến người kia theo đuổi nhưng xem ra Tề Nhạc Việt có vẻ thất thế hơn rồi. Còn người đàn ông chết tiệt kia, lúc trước giở trò xấu xa bây giờ lại quan tâm hết mực. Điều khó nhằn hơn hai người họ còn là chú cháu với nhau, mà nghĩ cũng lạ nhìn hai người cách nhau cũng chỉ có vài tuổi thế mà vai vế chú cháu.
"Nè nha, cậu nói bậy bạ gì vậy. Mình... Mình không phải ai cũng thích được đâu nha. Cậu đừng có nói như vậy, ai nghe được thì kì lắm." Cô bạn này của cô sao suốt ngày gắn ghép kết đôi thế này, chắc kiếp trước cậu ấy là bà mối rồi. Cô thầm nghĩ thầm thở dài.
"Ò~ vậy sao? Vậy là cậu có người mình thích rồi, ai vậy? Ai vậy hả?" Lam háo hức muốn nghe câu trả lời từ cô.
"Nào có nha, mình không có thích ai đâu."
"Thế à?" Một giọng nói trầm thấp vang lên, bên trong có chút không hài lòng khi đặt câu hỏi. Một người đàn ông mặt âu phục bước vào, khí thế thật bức người.
Sao lại là chú ấy vậy nè? Vào đây từ bao giờ vậy sao mình không hay biết gì hết thế kia, ánh mắt cô hướng lên nhìn anh với vẻ vô tội.
"Đến rồi, vậy tôi hết phận sự rồi. Giao bệnh nhân cho anh đấy, mình đi trước nha." Xin lỗi Ái mình chuồn trước đây, anh ta nghe hết mây lời mình nói rồi sợ nếu mà còn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ bị đem ra xử tử mất thôi. Chúc cậu bình an!
"Thế còn em. Không thích ai hết thật sao? Hửm?" Một câu hỏi chẳng khác nào đang đe doạ người khác vậy, chỉ còn thiếu nói ra câu trả lời là tên của anh thôi.
"Cái này em... Em không biết?"
"Không biết? Cần tôi nhắc lại không?" Vừa hỏi Tề Dụ Minh tiến càng gần về chỗ cô, làm cô sợ mà cả người lùi về phía sau. Thôi chết hết chỗ rồi, người đàn ông ngày càng tiến gần sắp chạm cả mặt vào nhau mất rồi. Cô nhắm chặt hai mắt không dám mở. Người đàn ông vì hành động này mà không khỏi bật cười, ánh mắt có chút gian tà.
"Nhắc lại, làm gì...làm gì có chứ. Chú tránh ra nha." Ái biết anh sẽ không làm gì nên ngày càng bạo dạng mà né tránh anh, coi như con mèo nhát gan ngày nào nay đã được tiếp thêm động lực.
"Không phải có ai lúc trên giường nói..."
"Á chú đừng nói nữa đồ xấu xa, đồ đáng ghét lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp em." Mộng Ái vừa nói vừa lấy tay đấm vào ngực anh, cô muốn biết anh muốn nói gì. Quả thực là đồ xấu xa mà, ngay lúc đầu cô không nên tin mấy cái lời ngọt ngào đó.
Bỗng dưng anh lại đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ "Không chọc em nữa, tôi đưa em về lát nữa tôi còn có cuộc họp."
"Đúng vậy. Đáng nhẽ ra Tề tổng có cuộc họp nhưng hôm nay Sở tiểu thư xuất viện ngài ấy đã dời lịch họp lại..." Nam Thành nói thêm vào vì muốn tạo ấn tượng tốt cho ông chủ của mình.
"Nam Thành!" Một tiếng gọi rõ lớn, làm cho cậu giật mình.
"Thôi, chúng ta... Chúng ta về đi. Chẳng phải lát nữa chú còn phải họp nữa sao? Trễ cuộc họp sẽ không hay đâu." Cô nói rồi quay sang có nắm tay anh kéo đi thật nhanh, mắc công laik xảy ra chuyện không hay trong bệnh viện.
Lên đến xe anh ôm chắc cô mà chẳng chịu buông ra, dù sao còn Nam Thành ngồi ghế lại phía trước. Anh không ngại cũng phải chừa cho cô tý mặt mũi chứ, nhưng cô đâu biết những lần trước còn hơn bây giờ dù gì lúc đó cô không hề để tâm đến việc ngồi như thế nào. Giờ nghĩ lại ngại muốn chết.
"Được rồi em có thể trả lời cho tôi được chưa? Em thích ai tôi hay thằng nhóc kia?"
"Dạ thằng nhóc kia ý chú là Nhạc Việt á? Cái đó chú biết rồi còn hỏi nữa sao?" Đúng là thích làm khó người khác mà.
"Tôi muốn nghe chính miệng em nói."
"Em...em thích...thích chú." Cô nói càng về sau càng nhỏ nhưng chắc rằng là anh nghe được mà.
"Em nói gì tôi nghe không rõ, nói lớn lên xem nào." Anh nghe đấy nhưng cố tình làm khó cô.
"A đồ đáng ghét. Em thích chú, thích cái đồ đáng ghét này nè." Cô lấy hết sức mà thét lên, đúng là thét như vậy mới vừa lòng anh.
Like nào đừng đọc chùa nữa, đọc xong nhớ quay lại like nha chưa. Cảm ơn mn nhiều nhiều 🥰🥰🥰