Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 107: Xin chào! về đến rồi




Sáng hôm thứ 6 Sở Mộng Ái và Tề Dụ Minh lên máy bay về nước, cảm xúc cô lúc này có chút hồi hộp. Mặc dù là về nhà của mình nhưng cô vừa vui vừa sợ cảm xúc lẩn lận cũng may có Tề Dụ Minh cạnh cô. Tối hôm trước cùng anh soạn quần áo đồ đạc để về đó, lần này về có thể sẽ không bao giờ quay lại đây nữa nên cô muốn đem về hết mọi thứ luôn. Nhưng nó nhiều không thể tả, quần áo đồ dùng cá nhân thì còn miễn cưỡng đem hết về được. Cả mấy thứ linh tinh khác Ái cũng muốn đem khiến anh rất đau đầu, soạn cả buổi mới xong.

Đã vậy cô còn không chịu đi ngủ sớm trên giường cô không ngừng lật người liên tục, hại anh cũng không ngủ được. Biết cô vui anh cũng không nói, đến lúc chịu hết nổi anh ôm ghì lấy cô vào lòng kêu cô ngoan ngoãn ngủ, nếu không anh cho khỏi ngủ. Cô mới ngoan ngoãn mà nằm im lặng yên cho đến lúc nghe thấy rõ tiếng hô hấp đều đặn của cô gái nhỏ.

Sáng sớm do ngủ trễ nên anh không nở gọi cô dậy để cô ngủ thêm một lúc anh đi nhà tắm, lúc trở ra trên người quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông. Trên người và tóc vẫn còn lấm tấm những hạt nước nhỏ, cơ bụng và ngực săn chắc hiện rõ. Người đàn ông bước đến tủ quần áo lấy cho mình bộ quần áo đã chuẩn bị từ tối hôm trước nhanh nhẹn mặc vào. Một chiếc áo sơ mi đen kiểu dáng đơn giản, một chiếc quần tây màu đen i hệt chiếc áo, bên ngoài mặc một chiếc áo len tay lửng nhìn trông rất đẹp.

Hắn chuẩn bị xong hết thẩy cả quần áo của cô hắn cũng chuẩn bị xong treo trên giá đồ, đến bên dường từ từ gọi cô.

"Ái, dậy đi. Em không dậy sẽ trễ đấy." Hắn đưa tay lay người cô, cô dậy rồi nhưng vẫn cố tình nằm im đó không động đậy.

Hắn đương nhiên nhận ra rồi, liền không gọi nữa đứng một mạch dậy xách vali đi luôn.

"Không dậy thế anh đi đây..."

"Á đừng mà...Em giỡn có chút à. Anh kì ghê, sao anh không gọi em sớm hơn một chút đến giờ này mới gọi em dậy." Cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, cô định trêu anh tý mà anh định đi thật luôn đó à.

Anh bỏ hết đồ trên tay xuống quay trở lại giường, trên tay cầm bộ quần áo chuẩn bị cho cô đi đến cạnh đưa cho cô. Ra hiệu kêu cô đi thay, Ái đương nhiên không nói gì cầm luôn bộ quần áo chạy thẳng vào trong phòng tắm rồi, đâu đó tằm 10 phút sau, cô trở ra với dáng vẻ tươi tắn. Quần áo anh chuẩn bị cho cô trái ngược hoàn toàn với anh toàn là màu trắng thôi, đây tính cho cả hai làm hắc bạch vô thường á hả? Thay vì là áo sơ mi anh lại chọn cho cô một chiếc áo thun có phần hơi ôm sát người bên ngoài cũng là chiếc áo len. Nó là áo cặp của cả hai, do rảnh rỗi nên cô đã đan nó.

Từ lúc lên máy bay cô ăn sáng xong rồi lại ngủ tiếp, không ngủ mới lạ cô say máy bay còn là kiểu say rất nặng nên ăn uống thuốc rồi ngủ luôn. Cô tựa đầu vào vai anh rồi ngủ ngon lành, nó là máy bay tư nhân thì cô có thể nằm trên giường kia kìa nhưng mà cô không muốn. Thế là ở cạnh anh ngủ như thế, trong thời gian cô ngủ anh tranh thủ giải quyết công việc.

Dù gì thời gian bay cũng mất hơn 12 tiếng đồng hồ, cô cứ như vậy dậy rồi ăn. Ăn xong rồi cố ngủ cho quên cơn say. Trải qua suốt quãng thời gian dài đó cuối cùng họ cũng đáp xuống sân bay rồi, cô mệt lả ngủ không hay biết gì lúc xuống máy bay cũng là anh bế cô xuống họ bay lúc 8 giờ sáng đến nơi thì cũng là nửa đêm rồi. Muộn thế này anh đang bế cô nên đã kêu Nam Thành đến đón hai người họ.

Cho đến lúc về đến nhà, anh vừa bế cô xuống xe thì mọi người làm đã xếp hàng chờ sẵn. Họ đã được thông báo trước đêm nay ông chủ họ sẽ về đến nhà, hơn thế là còn cả Sở tiểu thư lần này ông chủ đi sang Ý thế mà lại tìm được tiểu thư. Họ rất quý cô nên nghe có cô về cùng họ vui lắm kìa, họ còn nghĩ đến lúc cô về họ sẽ được ôm cô. Đúng là không ngờ lúc cô xuống xe thì cô đã ngủ mất tiêu rồi, ông chủ bế thẳng cô lên phòng luôn ngay cả mặt họ cũng chưa được nhìn.

Dù gì cũng đã trễ nên anh cũng không gọi cô dậy để cô ngủ luôn, định sang phòng sách làm việc thì cô cứ ôm chặt anh làm anh không đi được, đành phải ôm cô. Đâu đó tầm hai ba giờ sáng lúc này cô lờ mờ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu, vì sao ư là vì khát nước rồi. Lúc thức dậy thấy anh đang ở cạnh ôm cô còn mình đang ở trên chiếc giường over size hồi trước thì biết là mình đã ngủ đến mụ mị.

Ái sợ đánh thức anh dậy nên nhẹ nhàng để tay anh khỏi người mình, rón rén đi xuống giường lấy nước uống. Từ phía sau bàn tay to lớn đột ngột kéo cô lại làm cô giật mình xém nữa là la toáng lên rồi.

"Em định trốn?" Người đàn ông vừa tỉnh dậy giọng nói còn khàn đặc thì thào bên tai cô, làm cô gái nhỏ sởn gai óc.

"Nào có chứ, em là đang khác nước nha. Em sợ anh thức nên mới như vậy mà." Cô bày ra cái giọng điệu oan ức, ngủ cả ngày rồi nên bây giờ cô khoẻ lắm, chả bù cho người đang ôm cô...

"Ừ. Vậy ngồi đây tôi lấy cho em, mắc công em lại đụng vào đâu sức đầu mẻ trán tôi lại phải chăm." Người đàn ông nhàn nhạt, buông cô rồi đi đến bàn rót nước.

Đúng là ở đâu thì anh cũng chăm cô kỉ như vậy nhưng nói thế cô hậu đậu lắm sao? Cô đưa tay lấy cái điều khiển bấm một phát tấm màn che bên ngoài cửa mở toang ra, bên ngoài trời vẫn còn tối. Anh đưa nước cho cô, rồi ôm cô như lúc nãy cả hai cứ như vậy cho đến tận sáng tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu rọi vào bên trong gian phòng. Cô gái nhỏ phút chốc cảm thấy hạnh phúc nếu có thế này mãi thì tốt biết mấy rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.