Tổng Tài Tại Thượng

Chương 404: Như người dưng nước lã




Editor: Yuhina

"…"

"Nếu quả thật như lời em nói, nếu có một ngày em bất ngờ xảy ra chuyện, vậy thì từ giờ đến lúc đó hãy để anh canh canh giữ ở bên cạnh em, cho dù em không đối tốt với anh dù chỉ một ngày, em cũng không cần phải khó chịu" Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng nói.

"…"

Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt nhìn hắn, cô không phản bác được một lời nào.

Mộ Thiên Sơ ngồi xổm ở nơi đó, tiếp tục xoa bóp mắt cá chân cho cô, cẩn thận mà chăm chú, giống như nâng niu một tác phẩm nghệ thuật có giá trị không nhỏ.

Cuối cùng, Mộ Thiên Sơ vẫn bị cô liên luỵ.

S thị phồng hoa náo nhiệt, đèn hiệu quảng cáo, đèn, xe cộ qua lại không dứt, mọi người qua lại trên đường như mắc cửi.

Trên màn hình đèn Led đang phát một tin tức lớn mới

Tất cả mọi người trên thế giớ đều chú ý đến lễ đính hôn của quý tộc sắp được cử hành ở S thị Trung Quốc, đến lúc đó S thị ban bố lệnh giới nghiêm toàn thành phố.

Đây là một tin tức lớn mới có sức bùng nổ mãnh liệt.

Hai dòng dõi Quý tộc lớn của nước ngoài tổ chức lễ đính hôn ở Trung Quốc, khắp nơi đều dồn dập suy đoán nguyên nhân tại sao, giới truyền thông thì nói Cung Âu coi trọng thị trường khổng lồ của Trung Quốc, cũng có người nói Cung Âu đặt trụ sở của N.E ở S thị, rõ ràng có ý định muốn định cư ở trong nước, nên tổ chức lễ đính hôn ở trong nước là rất bình thường.

Nhưng mặc kệ thế nào, hành động này đã đem đến cho S thị một diện mạo mới.

Lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật được lưu danh trên trường quốc tế tụ hội ở S thị, đến lúc đó sẽ kéo theo nhiều cơ hội giao lưu với bạn bè quốc tế cùng với nhiều hạng mục hợp tác kinh tế cùng phát triển, vì thế nên tin tức này được rất nhiều người thảo luận, ngay cả danh sách khách mời cũng được lôi ra bàn tán sôi nổi.

Theo đó trong S thị cũng xuất hiện vô số thương phẩm ăn theo, tỷ như ảnh theo phong cách anime của Cung Âu và Mona, anime ăn theo series người máy Mr, ngay cả kiểu tóc của Cung Âu cũng trở nên cực kỳ lưu hành ở thị trường, gọi là kiểu tóc tổng giám đốc.

Sau khi lễ đính hôn được công bố tổ chức ở S thì thì ngay lập tức S thị từ một thành phố thương mại trở thành địa điểm du lịch nên đến nhất ở trong nước.

Vì thế mà đại lễ đính hôn đó, có rất là nhiều người dù không có quan hệ gì cũng đều chìm đắm trong đó, ngóng trông lấy ngóng trông để ngày đó.

Mà cùng lúc đó, tai nạn của Thời Tiểu Niệm cũng lũ lượt kéo đến.

Bây giờ Cung Âu có sáng lạng biết bao nhiêu, thì cô chán nản bấy nhiêu.

Khoảng thời gian trước khi diễn ra lễ đính hôn này của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm chịu rất nhiều kinh hãi từ nhỏ đến to, có lúc hảo hảo đi trên đường cũng có xe đâm về phía cô, có lúc ăn ở bên ngoài cũng có người dấu mặt muốn hại cô.

Đối phương tầng tầng lớp lớp.

Mộ Thiên Sơ và bác sỹ lông mày sẹo vẫn canh giữ ở bên cạnh cô, nếu như không nhờ có bọn họ, Thời Tiểu Niệm còn hoài nghi không biết mình có thể tránh thoát được mấy lần.

Thời gian thấm thoát.

Dần dần, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu thật sự cũng không còn nửa điểm quan hệ.

Không xuất hiện cùng nhau.

Không gặp mặt.

Mỗi khi hắn xuất hiện ở trước giới truyền thông, đều ôm lấy Mona, tư thái tự tin, cao ngạo, ngông cuồng tự đại;

Mà cô, làm bạn với Mộ Thiên Sơ đi khắp nơi tuyên truyền, Mộ Thiên Sơ mang theo khẩu trang giống như vệ sỹ mà bảo vệ cô, nhưng thỉnh thoảng sẽ có fan hâm mộ hỏi bọn họ có phải là người yêu không. Mới đầu, cô còn giải thích, dần dần cô cũng không tiếp tục giải thích nữa, chỉ cười cười mà cho qua.

Hắn đang mặc thử lễ phục của đại lễ đính hôn;

Cô mặc trang phục đơn giản để đi tuyên truyền.

Hắn kiểm tra quá trình chuẩn bị đại lễ đính hôn;

Cô phải cẩn thận phòng bị mỗi một cái người xa lạ đột nhiên xuất hiện bên người.

Hắn nói cho toàn bộ thế giới, đại lễ đính hôn của hắn mới chỉ là bắt đầu;

Cô yên lặng đi tuyên truyền, càng gần đến ngày kết thúc hoạt động tuyên truyền, thì cô biết cũng gần đến ngày kết thúc sự nghiệp của mình.

Bọn họ ở cùng một thành phố, ở cùng một tiểu khu, nhưng lại giống như ở hai thế giới khác nhau.

Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, giống như hai ngừoi đi ngược hướng nhau, càng chạy càng xa, cho dù ngẫu nhiên quay đầu lại, cũng không nhìn thấy đối phương.

Tình cờ, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ nhìn thấy Cung Âu và Mona xuất hiện cùng nhau ở trên ti vi, nhìn thấy tất cả mọi thứ của hắn rất tốt, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, vết thương nơi thái dương cơ hồ cũng không thấy nữa, như vậy cô cũng có thể mỉm cười mà đối mặt.

S thị, trên một tòa cao ốc nào đó, ánh sáng mãnh kiệt chiếu thẳng vào cửa sổ.

Bởi vì lượng du khách đột nhiên tăng lên, vì thế mà ban đêm thành phố thường bắn pháo hoa, từ cửa nhìn ra bên ngoài, đặc biệt đẹp đẽ.

Thời Tiểu Niệm mặc một bộ trang phục khá là đơn giản, ngồi trên ghế salông phía trước cửa sổ, chuyển động cổ tay của mình.

Trước mặt, trên khay trà đặt rất nhiều quyển manga, cô đang kí tên, hai cái bút đã hết sạch mực, vừa nãy ở dưới tầng cô cũng đã kết thúc một buổi ký tặng.

Một buổi rất náo nhiệt.

Rất nhiều fan không đợi được mà kêu gào phía dưới, vì thế mà Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên tầng ký thêm một lúc nữa, sau đó nhờ nhân viên đưa cho mọi người.

Cô đã quyết định gác bút, vì thế đối với những người mến mộ cô, cô làm được bao nhiêu thì cố gắng làm bấy nhiêu.

Thời Tiểu Niệm vừa hoạt động cô tay vừa nhìn từng làn hói đầy màu sáng đang lượn lờ giữa không trung, những làn khói này thiên biến vạn hóa thành rất nhiều hình dáng, nhiều màu sắc, tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết.

"Vẫn còn đang ký tên à"

Một giọng nói ôn hòa truyền đến.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ mặc một bộ trang phục nho nhã xa đi tới, trên tay còn cầm theo hai tách cà phê, một bên cổ tay vẫn còn dán đang dán hai miếng băng gạc.

"Tay anh không sao chứ"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Đây là vết thương mới bị vào ngày hôm qua, thời điểm ở hậu đài của buổi tuyên truyền, có người không cẩn thận giội thẳng một hộp cơm và bát canh nóng vào cô, may nhờ Mộ Thiên Sơ kéo cô sang bên cạnh, kết quả vô tình tay cảu họ bị đập vào tường, tại thành vết thương.

"Việc nhỏ, chớ để trong lòng." Mộ Thiên Sơ

Hắn đưa cho cô tách cà phê, thấy trên ghế salông bên cạnh chỗ cô ngồi chất đầy manga, liền ngồi xuống ghế salông phía bên trái của cô, nói rằng, "Em đã ký được mấy tiếng rồi, được rồi, không bằng trở về đi."

Tiếng nói của hắn ôn hòa và thanh lịch, mang theo sự đau lòng.

"Để em ký thêm một lát nữa rồi về." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Dù sao ngày mai chúng ta cũng đi rồi, em có thể lên máy bay ngủ."

Ngày mai phải đi, qua ngày mai chính là ngày diễn ra đại lễ đính hôn của Cung Âu, lúc đó giao thông của toàn thành phố cũng sẽ không tiện lợi.

Thực ra thì cô cũng không vội vã muốn đi, nhưng cô cứ đi tới đâu, cũng sẽ bị người ta chăm chú nhìn vào, mang tai nạn tới.

Cô muốn để mẹ mang tiểu Quỳ về Italy trước, nhưng mẹ dường như cũng mơ hồ nhận ra được cái gì đó, kiên quyết không chịu trở về một mình, nhất định phải đi cùng cô, không để cô ở lại một mình.

Nói đến trở về, ánh mắt của Mộ Thiên Sơ càng hơn sâu, nói rằng, "Lần trước em nói muốn anh chú ý đến Tịch gia, Tịch gia là một gia tộc bí ẩn và low-key, nhưng gần đây anh thu được một số tin tức, xác thực có người đang tìm hiểu Tịch gia."

"…"

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm trở nên ảm đạm.

Quả nhiên là như vậy, không có tin tức gì mà ra tay với cô, quan tâm đến Tịch gia, đây không phải là phong cách làm việc của La kỳ, bà ta sẽ không tàn nhẫn đến cái trình độ như vậy.

E ráng, Cung lão gia đã biết chuyện của Tịch Ngọc rồi, cho nên cô và Tịch gia cùng đang bị giám sát.

Cô biết sẽ có một ngày chân tướng bị vạch trần, nhưng cô không nghĩ sẽ tới nhanh như thế. Chẳng lẽ là Mona cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nên muốn đem người chướng mắt như cô trừ khử, nên đã mật báo với Cung gia

"Tiểu Niệm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao Cung gia còn muốn nhìn chằm chằm vào Tịch gia" Mộ Thiên Sơ cầm tách cà phê hỏi.

"Kỳ thực đây không phải là chuyện dễ nói ra, em muốn mãi mãi cất giấu chuyện này ở trong bụng." Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói, cô không có cách nào nói chuyện của Tịch Nogjc ra bên ngoài.

Đây là em trai của cô.

Nghe nói như thế, Mộ Thiên Sơ cũng không ép buộc cô nói cái gì, chỉ nói, "Bây giờ ngẫm lại, về Italy cũng không phải là nơi an toàn nhất, chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi. Có điều nhắc tới cũng kỳ quái, đối phương ra tay với em nhiều lần như vậy nhưng lại không phô trương, mà dường như muốn tại thành tai nạn bất ngờ."

Nhưng bọn họ cũng không ngu, bất ngờ nhiều như vậy, ai còn nghĩ là bất ngờ nữa.

Thời Tiểu Niệm uống một hớp cà phê, vị đắng lan ra trong miệng của cô, "Em là bạn gái trước của Cung Âu, nếu như đột nhiên bị giết trước khi diễn ra đại lễ đính hôn, thì người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào đây, nếu xử lý thành một tai nạn bất ngờ thì tốt hơn."

Còn nữa, nếu là tai nạn bất ngờ, thì cho dù Cung Âu biết cũng nói được cái gì đây.

Hơn nữa, Cung lão gia cũng phải cực lực giấu đi chuyện Tịch Ngọc và Cung Úc qua lại, nên muốn để cho người của Tịch gia lặng yên không một tiếng động biến mất ở phía trên thế giới này, như vậy ông ta cũng cảm thấy hả giận rồi, không cần phải gây ra nhiều động tĩnh.

"Thực sự tính toán hết tất cả mọi khả năng."

Mộ Thiên Sơ trào phúng cười.

"Năm đó thanh thế của Cung gia rất thấp, sau này vào trong tay của Cung lão gia mới bắt đầu tốt lên, nếu ông ta không có thủ đoạn gì thì làm sao Cung gia sẽ được thịnh vượng bây giờ . Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, được rồi, không nói những này nữa, em muốn tiếp tục kí tên." Thời Tiểu Niệm nói, đặt tách cà phê qua một bên, hoạt động khớp tay một lát, tiếp tục kí tên.

Mộ Thiên Sơ uống thấy cà phê kém chất lượng mà nhíu mày, thuận miệng nói, "Nơi này cà phê thật chán, nga cả cà phê nguyên chất cũng không có."

"Trong túi em có."

Thời Tiểu Niệm lập tức lấy túi đưa cho Mộ Thiên Sơ, sau đó lại cúi người tiếp tục ký tên.

"Cái gì"

Mộ Thiên Sơ sửng sốt một chút, mở túi của cô ra, bên trong có một úi phúc trong suốt đựng rất nhiều gói cà phê nguyên chất.

"Anh đã sợ khổ, lại còn thích uống cà phê, mấy điạ phương gần đây em đến tuyên truyền đều chỉ có cà phê tan, rất ít khi có mấy loại như thế này, thế nên em mang cho anh một túi lớn, anh tự xem đi." Thời Tiểu Niệm khong thèm ngẩng đầu lên mà nói, cúi đầu chuyên chú ký tên.

Mộ Thiên Sơ cầm lấy túi phúc đặt ở trong tay, yên lặng nhìn, sau đó hạ tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cô đang rất chăm chú ký tên, trên đầu búi một búi tròn, một vài sợi tóc buông xuống gò má, nhìn đặc biệt xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Tay hắn có chút dùng sức mà nắm chặt túi phúc, khóe môi hơi con lên, đôi mắt hẹp dài che kín là ý cười.

"Tiểu Niệm, sau khi đến Italy, anh sẽ dẫn em đi xem những tác phẩm hội họa nổi tiếng trong lịch sử, ở nơi đó tràn ngập văn hóa của thời kỳ phục hứng, nhất định em sẽ thích." Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói.

Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn hắn, mỉm cười nói, "Tốt."

Nói xong, cô lại cúi đầu ký tên.

Mộ Thiên Sơ thâm tình nhìn cô, "Tiểu Niệm, em biết không, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh có thể làm bất cứ thứ gì àm không cần tính toán."

"Ừ, anh muốn tính toán cái gì"

Thời Tiểu Niệm vừa ký tên vừa theo lời nói của hắn hỏi lại, cũng không có để ở trong lòng.

Cái chữ này thực sự ký rất xấu.

"Không có gì."

Mộ Thiên Sơ Mộ ngàn mới lạnh nhạt nói, hạ tầm mắt nhìn túi phúc trong tay, độ cong nơi khóe môi càng ngày càng sâu, khói lửa ngoài cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt của hai người bọn họ.

Màn đêm thăm thẳm, xe đỗ ở bãi đậu xe của Thiên chi cảng.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe do mệt mà đã ngủ mất, nhưng khi xe dừng lại, cô vẫn mẫn cảm mở mắt ra, chỉ nghe thấy âm thanh của Mộ Thiên Sơ vang lên ở bên tai cô, "Thiên chi cảng không có tình huống gì khác thường, vậy chúng ta xuống xe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.