Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm đứng lên quay đầu, nhìn phía Cung Âu, hắn ngồi ở cái bàn trước mặt cảnh sát để lấy lời khai, nhưng một chữ hắn cũng không viết.
Cảnh sát liên tục lau mồ hôi, lại không dám truy hỏi.
Cung Âu cứ vênh váo hung hăng ngồi ở chỗ đó như vậy, thân thể hơi nghiêng ra sau, gương mặt anh tuấn lạnh như băng, đôi mắt đen âm trầm trừng cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dáng vẻ kia của Cung Âu như muốn ăn thịt cô.
Bỗng dưng, dạ dày của hắn co quắp một trận.
Trong phút chốc mặt của Cung Âu hoàn toàn trắng bệch, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, ánh mắt hơi run, sao trong chớp mắt sắc mặt của hắn lại kém như vậy.
"…"
Cung Âu tiếp tục trừng mắt nhìn cô, mặt viết đầy hai chữ bất mãn, viết cô đại nghịch bất đạo, lại dám đưa hắn tới cục cảnh sát.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt như vậy của hắn đâm tới, chuyển mắt qua chỗ khác, hỏi anh cảnh sát đứng bên cạnh, "Xin hỏi phòng rửa tay ở chỗ nào"
" Đi ra ngoài hành lang quẹo trái là tới."
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm đi ra bên ngoài.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, tầm mắt vẫn đi theo cô, mãi đến tận khi bóng dáng của cô biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
"Cung, Cung tiên sinh, anh nhất định phải duy trì im lặng à" cảnh sát trẻ tuổi xoa mồ hôi một chút, nhỏ giọng nói rằng, "Kỳ thực đây chỉ là việc rất nhỏ, anh chỉ cần hơi hơi nói hai câu là có thể đi rồi."
Từ khi vào trong đồn cảnh sát ngồi, ngay cả một chữ Cung Âu cũng chưa từng nói.
"…"
Cung Âu lạnh lùng liếc hắn một cái, môi mỏng nhếch lên, một chữ cũng không nói, cứ ngồi như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn cửa, xác định không có bóng dáng Thời Tiểu Niệm, bàn tay thon dài của Cung Âu lập tức đè dạ dày lại, đau đến nỗi hắn phải cúi người xuống.
Chết tiệt, lại đau dạ dày.
Cung Âu cúi người xuống, một tay dùng sức mà đè dạ dày lại, muốn ngăn chặn cơn đau này, trên gương mặt tái nhợt của hắn nổi lên một tầng mồ hôi nhỏ, hắn trừng mắt nhìn mặt đất, trước mắt hiện ra hình ảnh Thời Tiểu Niệm đem từng đĩa từng đĩa thức ăn đổ vào trong thùng rác .
Đau.
Cung Âu cắn chặt hàm răng, tay chặt chẽ đè dạ dày lại, đau đến mức sắc mặt không hề có một chút huyết sắc, mồ hôi thấm trên mặt, một giọt mồ hôi chảy từ trên trán hắn lăn qua mắt hắn, dính vào lông mi thật dài, rơi xuống đất.
Phảng phất như nước mắt đang rơi xuống.
Tình nguyện đổ vào thùng rác cũng không để cho hắn ăn một miếng, cô muốn hắn chết đói sao. Phụ nữ sau khi chia tay thực sự là nhẫn tâm.
"Hừ"
Cung Âu đau đến nỗi phát ra tiếng, đau đến nỗi đầu óc trống rỗng.
"Thiếu gia"
Một âm thanh lo lắng từ bên ngoài truyền đến.
Người trong đồn cảnh sát đồng loạt quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền lành, ăn mặc cực kỳ lịch sự mang theo một đám bảo tiêu hùng hổ từ bên ngoài kéo vào.
Đồn cảnh sát lập tức trở nên chặt chội.
Đi cùng người đàn ông trung niên kia là một người phụ nữ trẻ tuổi người nước ngoài, một mái tóc quăn màu vàng, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, tùy tiện chụp hình đều mang theo vẻ đẹp, đặc biệt cô ta có một đôi mắt màu xanh, xanh như như màu nước biển.
Chính là Mona.
Các cảnh sát nam đều nhìn mà trợn tròn mắt.
Mona vừa tiến vào đã thấy Cung Âu khom người ngồi ở trên ghế, lo lắng đi đến, đưa tay đỡ lấy hắn, "Anh không sao chứ, Cung tiên sinh, anh làm sao vậy"
Ngữ khí của cô ta tràn ngập lo lắng.
Mới không ở cạnh hắn bao nhiêu lâu, làm sao hắn đã thành bộ dáng này rồi.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt xám trắng hù dọa Mona.
"Anh làm sao vậy a" Mona sốt sắng mà hỏi.
"Tôi muốn đi."
Đôi mắt đen của Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô ta, khó khăn nói ra từng chữ từng chữ một.
Hắn không thể để cho Thời Tiểu Niệm nhìn thấy hắn đau dạ dày, hắn không thể để cho Thời Tiểu Niệm biết, hắn vẫn chưa từng ăn cơm, bằng không, tất cả những điều hắn làm đều uổng phí.
Hắn không thể quang minh chính đại ở bên cạnh Thời Tiểu Niệm, hắn không thể để cho Thời Tiểu Niệm phát hiện đầu mối lại dây dưa trên hắn.
"Được, bây giờ chúng ta liền đi." Mona vội vã đáp ứng, quay người nhìn về phía Phong Đức đang đứng bên cạnh, "Phong quản gia, tôi cùng cung tiên sinh đi trước, nơi này giao cho ông khắc phục hậu quả."
"Tốt, Mona tiểu thư."
Phong Đức gật đầu, không có dị nghị.
Mona đỡ Cung Âu đứng lên, Cung Âu đẩy cô tara, lạnh lùng thốt, "Không cần cô."
Nói xong, cung Âu đi ra ngoài, một tay dùng sức mà đè dạ dày lại, đi về phía trước, bước đi có chút bất ổn.
Quá đau rồi.
Đau đến nỗi toàn bộ dạ dày như là đang gào thét, đang điên cuồng xoắn lại.
Cung Âu bước từng bước đi ra bên ngoài, nỗ lực để cho mình đi như người bình thường.
Thời Tiểu Niệm từ trong phòng rửa tay đi ra, dùng giấy khăn lau tay, vừa đi ra, cô liền trông thấy bóng lưng củaCung Âu và Mona .
Hai người họ đang càng ngày càng đi xa.
Một bóng lưng cao to, một bóng lưng tinh tế, hoàn mỹ, nhìn vô cùng xứng đôi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, thân thể như bị đóng đinh ở nơi đó, bỗng nhiên thấy Mona đưa tay ra đặt lên lưng Cung Âu, Cung Âu tự nhiên mà đưa tay ra đặt lên vai Mona, ôm lấy Mona rời đi.
"…"
Giấy ăn trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, lòng của cô cũng chìm xuống theo.
Như là rơi vào một cái động không đáy.
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà cắn vào môi, dùng sức mà cắn vào, chưa đến vài giây, cô đã cảm thấy vị máu tanh trên môi mình.
Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra máu tươi ngoài vị tanh ra còn cay đắng như vậy.
Quá đắng.
Đắng khiến cho cô khó chịu.
Cô dời tầm mắt của mình đi, không nhìn hai người kia nữa, mà đi vào văn phòng của đồn cảnh sát, thấy bảo tiêu của Cung Âu đứng ở một bên, nhìn thấy cô, bảo tiêu vẫn cung kính mà kêu lên một câu, "Thời tiểu thư."
Phong Đức đứng giữa văn phòng của đồn cảnh sát, đang liên lạc với văn phòng cảnh sát cấp cao hơn.
Thấy Thời Tiểu Niệm vào, Phong Đức mỉm cười với hướng về phía cô gật gật đầu, sau đó hướng về phía cô nói, "Thời tiểu thư, có thể xin cô huỷ bỏ báo án hay không "
"Tại sao"
Thời Tiểu Niệm không lộ cảm xúc gì hỏi, vừa nhìn qua tình cảnh đó, hiện tại cảm xúc cảu cô chỉ còn lại sựtê dại.
"Dù sao thiếu gia cũng không phải là người bình thường, có cái án này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu truyền ra bên ngoài thì cũng không phải là điều tốt gì, sẽ ảnh hưởng đến danh dự thiếu gia." Phong Đức nói, trong giọng nói có sự khẩn cầu.
Nếu đổi lại là người khác, thủ đoạn của Phong Đức chắc chắn sẽ làm cho người kia ngoan ngoãn huỷ bỏ, nhưng đối mặt Thời tiểu thư, Phong Đức vẫn có có chút đau đầu.
Chuyện tình yêu náo đến tận đồn cảnh sát.
Trong chuyện này Thời tiểu thư và thiếu gia nhất định không thể bình tĩnh như vậy.
Thời Tiểu Niệm buông mắt xuống, mím mím môi, nuốt hết máu đỏ trên môi, cô nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Được, tôi có thể huỷ bỏ, chỉ cần hắn đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mặt của tôi là được."
"Cái này tôi không dám bảo đảm tuyệt đối."
Phong Đức có chút bất đắc dĩ, dù sao ông chỉ là Quản gia, ông không thể đi yêu cầu thiếu gia cái gì.
"Vậy cũng được rồi." Thời Tiểu Niệm cũng không kiên trì, gật gật đầu, hướng về phía anh cảnh sát đang đứng bên cạnh nói, "Tôi huỷ bỏ báo án."
Cô không đành lòng nhìn Phong quản gia bị gây khó dễ.
"Tốt đẹp."
Cảnh sát gật đầu, sau đó vẻ mặt phiền muộn, đây có phải là đùa giỡn bọn họ không, vừa mới báo án đã huỷ bỏ.
"Hai ngày nay Thời tiểu thư vẫn khỏe chứ, bảo bảo có khỏe mạnh không?"
Phong Đức đứng ở một bên chờ cảnh sát làm thủ tục, hàn huyên hỏi thăm Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, khẽ nói, "Tất cả đều vô cùng tốt, hai ngày nữa tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra."
Cô nghĩ mình muốn chuyển đi, không ở lại cái thành phố này nữa.
Thế nhưng cô đang mang thai, lại một thân một mình, không nói tới điều này, thời điểm sinh sản nếu như không có người bên cạnh nhất định sẽ luống cuống tay chân, cô nhất định phải ở lại thành phố này, như vậy mới có thể nhờ vợ chồng Hạ Vũ chiếu cố.
"Ừ."
Phong Đức gật gật đầu.
Làm xong thủ tục, Thời Tiểu Niệm rời đi trước, Phong Đức còn muốn cùng cảnh sát ký hiệp nghị bảo mật, để cho bọn họ không nói ra chuyện ngày hôm nay, giữ gìn danh dự của Cung Âu .
Thời Tiểu Niệm ra khỏi đồn cảnh sát, mới vừa đi ra cửa lớn của đồn cảnh sát, cô liền trông thấy xe cuả Cung Âu đậu ở chỗ này.
Chiếc xe Koenigsegg với thiết kế mạnh mẽ, mui trần được mở ra.
Hắn thích nhất thương hiệu xe này.
Cung Âu ngồi cùng Mona ở bên trong, Thời Tiểu Niệm nhìn sang, Mona quay lưng quay về cô, che đi tầm mắt của cô, cô nhìn không rõ mặt của Cung Âu, chỉ thấy hắn ngồi ở chỗ ghế lái.
Mona đang cầm một miếng bánh ga tô đưa cho Cung Âu.
Cung Âu đưa tay nhận lấy.
"…"
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn, đôi mắt buồn bã, màu máu trên môi càng trở nên tươi đẹp.
Hình ảnh kia đẹp đến nỗi chói mắt, cũng đã không có quan hệ gì với cô rồi.
Cô không nhìn tới nữa, qyau đầu đi tới ven đường, gọi một chiếc taxi rời đi.
Taxi lướt qua chiếc Koenigsegg kia, một phút kia, Thời Tiểu Niệm thấy được Cung Âu, hắn ngồi ở ghế lái, hơi cúi đầu, trên tay đang cầm miếng bánh ga tô.
Mona ngồi ở bên cạnh nói gì đó với hắn.
Giống như một đôi tình nhân thân mật vậy, không phải là giống như, mà bọn họ thực sự là một đôi đang yêu nhau đi.
Taxi lướt qua rất nhanh, chỉ một giây đã đi qua.
Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn tay của mình.
Một hồi lâu.
Một giọt máu nhỏ giọt trên tay của cô, cô sững sờ nhìn xuống, lúc này mới phát hiện, cô đã cắn đỏ cả môi rồi, cô đưa tay ra lấy giấy ăn lau miệng, trên khăn giấy là một mảng đỏ tươi.
Môi đau.
Tâm đã hết đau, nhưng đã chết rồi.