Editor: Yuhina
"Anh nói vậy là có ý gì"
Thời Tiểu Niệm đi lên phía trước, lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Tôi không biết mới đến hỏi" giọng nói của Cung Âu lộ ra một tia giận dỗi, thái độ khởi binh vấn tội nói, "Em đưa ba quả trứng gà làm gì, tôi không chấp nhận món quà này"
Còn là quà tặng.
Thời Tiểu Niệm tức giận trừng mắt hắn, "Anh đừng có mà đứng ở đây giả bộ cái gì cũng không biết, anh lẻn vào nhà tôi ăn vụng mấy lần, tôi đều biết."
"Nực cười" Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Cung Âu tôi còn phải hiếm lạ yêu thích cái ổ chó này sao, có chứng cứ không"
"…"
"Tôi cho em biết, Thời Tiểu Niệm, tôi rất bận rộn, đừng nghĩ chuyện gì cũng đều vu vạ lên người tôi." Cung Âu giận dỗi nó, "Nếu như em nghĩ có thể dùng chuyện tên trộm gì đó để gây sự chú ý với tôi, để tôi sinh lòng thương hại, vậy em đã nghĩ sai rồi"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị hắn cắn ngược lại một cái, cắn cắn môi không nói lên lời, sắc mặt có chút tái nhợt, nói, "Trừ anh ra, tôi nghĩ không ai tới ăn vụng đồ vật."
Cô thật sự không có chứng cứ.
Nhưng làm gì có tên trộm nào chỉ lẻn vào ăn vài miếng thức ăn, cái này không bình thường.
"Không nghĩ ra ai mà em dám vu oan cho tôi" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, hung hăng quát, "Thời Tiểu Niệm, những đồ ăn em làm tôi đã sớm không thích rồi, đừng quá tự đề cao mình"
"…"
Đừng quá tự đề cao mình.
Những đồ ăn em làm tôi đã sớm không thích rồi.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm càng ngày càng trắng xám, một tay dùng sức mà nắm chặt bản thảo ở trong tay, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của Cung Âu, thân thể bỗng nhiên đau đến nỗikhông thể thở nổi.
Cô không nên đưa ba quả trứng gà kia.
Vốn là muốn nhục nhã hắn, nhưng đổi lấy lại tự nhục nhã chính mình.
Ở trước mặt hắn, cô đều chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong.
"Được, coi như tôi nhìn nhầm, anh có thể đi rồi." Một lát sau, Thời Tiểu Niệm mở miệng nói.
"Em nghĩ chỉ cần một câu em nhầm là xong hả, em nghĩ Cung Âu tôi là ai, gọi một cái là tới đây, nói một câu là đi"
Cung Âu lạnh giọng hỏi, thái độ cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại.
"Vậy anh muốn như thế nào"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Anh chưa nghĩ tới." Cung Âu nói thẳng, "Chờ anh nghĩ ra thì sẽ nói"
"…"
ThờiTiểu Niệm không nói gì đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Cung Âu, "Xin mời anh rời khỏi nhà tôi."
Đôi mắt Cung Âu giận dỗi trừng mắt về phía cô, "Em muốn tôi đi, tôi không đi đấy"
"…"
Cung Âu ngồi vào ghế, hai mắt đánh giá chung quanh, bắt đầu tham quan ổ chó cuả cô, giả vờ giả vịt nhìn mấy lần, hắn bước vào nhà bếp, giơ chân lên chính xác đi tới trước tủ lạnh, đưa tay mở của tủ ra.
Vừa mở tủ lạnh ra, đôi mắt Cung Âu nhìn thẳng vào trong, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nhìn bóng dáng của hắn xuất hiện trong phòng của cô, Cung Âu xuất hiện ở nơi nào, chỗ đó liền tự động biến thành bàn của hắn.
Hắn không hề có một chút tự giác khi ở trong nhà người khác.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng.
Thời Tiểu Niệm đứng cửa phòng bếp, nhìn Cung Âu cầm điện thoại di động lên nhận điện thoại, tiếng nói trầm thấp, "Mona."
Mona gọi điện thoại tới.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, môi cũng trở nên nhợt nhạt.
Ngay sau đó là một hồi trầm mặc, liền nghe âm thanh lạnh lẽo của Cung Âu vang lên, "Tôi ở trong nàh cảu Thời Tiểu Niệm, được rồi, tôi biết thế nào là đúng mực, cô đừng làm phiền tôi"
Đã đến mức thông báo hình trình của mình với đối phương rồi cơ à
Mới chia tay có năm ngày, hắn và Mona tiến triển cũng thật là nhanh.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, tim như co thắt lại, đau không chịu được, cô xoay người thật nhanh, vọt vào phòng ngủ của mình, ngẩng mặt lên, không cho nước mắt chảy xuống.
Thời Tiểu Niệm, mày phải có cốt khí, đừng tiếp tục mềm yếu nữa.
Càng không thể mềm yếu ở trước mặt người đàn ông kia.
Tuyệt đối không thể.
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới từ trong phòng đi ra ngoài, nỗ lực để cho mình trở nên bình thường, cô đi vào nhà bếp, vẫn thấy cung Âu còn đứng ở nơi đó, đem từng món ăn trong tủ lạnh đặt lên trên kệ bếp.
"Thời Tiểu Niệm, vốn dĩ trưa này tôi có bữa tiệc xã giao, hiện tại bởi vì ba quả trứng gà của em mà từ chối rồi, tôi đói, em lập tức nấu cơm cho tôi, không cần đồ mới, hâm lại là được"
Cung Âu cũng không quay đầu lại ra lệnh cho cô, nói như là đặc biệt khai ân.
"Không phải anh nói đồ ăn tôi làm không lọt vào mắt anh sao" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Tôi không lọt mắt, nhưng tôi đói, nên tôi đành phaỉ miễn cưỡng ăn một chút."
Cung Âu xoay người, đôi mắt thâm thúy nhìn phía cô, vênh váo đắc ý nói.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn hắn, tầm mắt rơi vào chiếc điện thoại di động đang nằm trong trong tay hắn, môi bởi vì phẫn nộ mà mím lại, hô hấp khó khăn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn cao ngạo.
Cô phẫn nộ.
Một lát sau, Thời Tiểu Niệm đưa ra quyết định, sau đó nhanh chân đi về phía trước, cầm lấy những đía thức ăn kia đổ vào trong thùng rác.
Không hề có một chút do dự.
Trong nháy mắt đôi mắt của Cung Âu căng lại, chặt chẽ trừng mắt về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em đang làm gì"
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm tiếp tục đổ thức ăn đi.
"Thời Tiểu Niệm, em thử đổ một đĩa thức ăn nữa xem" Cung Âu nắm chặt cổ tay cô, dùng sức mà nắm chặt, hận không thể bẻ gãy nó.
Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn tay hắn, hắn tựa hồ so với mấy ngày trước gầy gò một chút.
Bệnh của hắn lại trở nên không tốt, thế nên còn có thể nhớ được món ăn cô làm đi.
Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì với cô
Dựa vào cái gì còn muốn cô hầu hạ hắn ăn ăn uống uống
Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng nói, nói ra từng chữ từng chữ một, "Cung Âu, anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi"
"…"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nhìn thấy sự quật cường trên mặt của cô, đôi mắt của cô trong suốt, trong suốt mà lạnh lùng.
"Tôi nói cho anh biết, anh đừng tiếp tục ở đây mà ra lệnh cho tôi, anh không ở trên, tôi cũng không ở dưới nữa rồi." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói từng chữ từng chữ ra, đẩy tay hắn ra.
Thân hình Cung Âu cứng ngắc, bị sự lạnh lùng trong mắt cô đâm vào, dễ dàng bị cô đẩy tay ra.
Thời Tiểu Niệm đem đồ ăn đổ vào trong thùng rác.
Cung Âu cứ nhìn cô từng đĩa từng đĩa thức ăn như vậy, mà hắn, gần 20 tiếng chưa ăn cái gì.
Đổ toàn bộ đồ ăn xong.
Thời Tiểu lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt không chút cảm xúc gì, "Cung Âu, chúng ta chia tay rồi, tôi tình nguyện đổ đồ ăn vào trong thùng rác, cũng sẽ không để cho anh ăn một miếng nào."
Tình nguyện đổ đồ ăn vào trong thùng rác, cũng sẽ không để cho hắn ăn một miếng nào
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, điên cuồng mà gào lên, hô hấp trở nên nặng nề.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó lập tức rời đi, đi ra khỏi nhà bếp.
Cung Âu tiến lên, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cô, "Thời Tiểu Niệm, em cho rằng chia tay là em có thể đắc tội với tôi sao, em đừng có mà suy nghĩ như vâyk"
"Đắc tội với anh thì sao, anh giết chết tiiu sao" Thời Tiểu Niệm trào phúng cười lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào đón lấy ánh mắt âm lệ của hắn, "Đến đây đi."
"Em"
"Nếu như anh không muốn giết tôi, xin mời anh rời khỏi đây." Thời Tiểu Niệm nói một cách lạnh lùng.
Dứt lời, cô nghe thấy cái bụng của Cung Âu vang lên âm thanh không đúng lúc, người run lên.
Hắn thật sự đói bụng.
Thế thì cũng có quan hệ gì với cô.
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nhìn hắn, "Nếu đói bụng, đi tìm Mona của anh bảo cô ta nấu ăn cho đi, đừng ở lại chỗ này của tôi."
Cô không nghĩa vụ thu nhận giúp đỡ hắn.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu lại một lần nữa rống cô, đôi mắt hận không thể đục thủng một cái lỗ trên mặt cô.
Tính khí vẫn kém như thế, xem phải một thời gian nữa bệnh hoang tưởng của hắn mới khỏi được.
"…"
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn hắn, không hề bị lay động.
"…"
Cung Âu chặt chẽ nắm lấy cổ tay cô, ngoại trừ rống cô, chuyện gì hắn cũng không làm được.
Tính tình của cô xấu đi.
Hắn không có bất kỳ biện pháp nào để đối phó với cô.
"Ầm"
Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Ba cảnh sát mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào, thấy Cung Âu siết tay Thời Tiểu Niệm, lập tức chỉ vào hắn hô, "Lập tức thả tay vị tiểu thư này ra"
Cảnh sát.
Cung Âu khó có thể tin trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, sắc mặt tái xanh, cô thật sự báo cảnh sát.
"Cảnh sát, chính là cái người này, hắn mạnh mẽ xông vào nhà dân, tôi có thể cấm hắn xuất hiện xung quanh nhà tôi chứ" Thời Tiểu Niệm dùng tay đang bị Cung Âu nắm chỉ vào hắn.
"…"
Sắc mặt Cung Âu khó coi đến cực điểm.
"Nếu như đó là sự thật thì đương nhiên có thể, tiểu thư, cô không sao chứ" một người cảnh sát quan tâm hỏi, hỏi xong, ba cảnh sát nhìn bọn họ đột nhiên đều há hốc mồm trợn tròn hai mắt.
Một nam một nữ này nhìn thế nào cũng có chút quen mắt.
Người đàn ông này sao nhìn giống Cung Âu của N.E như vậy.