Editor: Yuhina
Cung Âu hạ thấp mặt xuống, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, đưa tay xoa khuôn mặt mềm mại của cô, như món đồ mềm mại nào đó.
Khiến cho hắn thấy thoải mái.
Thời Tiểu Niệm đối diện với ánh mắt của hắn.
Cung Âu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, thậm chí đến ánh đèn cũng trở nên ám muội.
Trong phòng bệnh an tĩnh, hô hấp của Cung Âu càng ngày càng trở nên nặng nề, mặt càng ngày càng tới gần mặt cô, môi mỏng ở phía trên mặt cô.
Thời điểm Thời Tiểu Niệm cho là hắn sẽ hôn xuống, liền nghe tiếng gầm nhẹ không vui của Cung Âu, "Chết tiệt, chừng nào thì em mới qua ba tháng đầu mang thai"
"Ba tháng làm sao vậy"
"Qua ba tháng thì anh có thể yêu em" Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói.
"…"
ThờiTiểu Niệm không còn lời gì để nói, cô cho là trong đầu của hắn đang suy nghĩ gì đấy, không ngờ lại là…, cô ngồi dậy từ trên đùi của hắn, ngồi ở trên giường, đàng hoàng mà nhìn hắn, "Cung Âu, em có dấu hiệu sẩy thai, tuy rằng hiện tại không có chuyện gì, nhưng em cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Có ý gì"
Sắc mặt Cung Âu kém đi.
Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói, "Chính là tốt nhất là không chỉ ba tháng, mà trong cả thời kỳ mang thai đừng làm cái kia."
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói, "Đừng nói là em muốn anh nhin 10 tháng đi, không đúng, thêm cả thời kỳ ở cữ, chính là 11, 12 tháng, Thời Tiểu Niệm, em dám để anh nhịn cả năm"
Nói xong lời cuối cùng, Cung Âu cơ hồ là rít lên từ trong cổ họng.
"…"
Thời Tiểu Niệm vội vã cầm cái gối che kín mặt của mình.
"Em cũng biết em không còn mặt mũi để nhìn anh sao" Cung Âu trừng mắt nhìn cái gối màu trắng quát, vẻ mặt không vui, "Lá gan của em càng ngày càng lớn, phúc lợi của anh cũng dám dạo cắt "
Hắn vẫn chờ thời kỳ ba tháng đầu qua đi, kết quả phải chờ đến sau khi sinh xong
"…"
Đừng tức giận lên thế, cũng không phải là cô không muốn, nhưng lần đầu tiên có nhìn thấy hình ảnh kinh khủng như vậy, nên tố chất tâm lý không tốt lắm.
"Thời Tiểu Niệm, em đừng có trốn, em nhất định phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng"
Cả người Cung Âu bốc lên một ngọn lửa giận, hướng về phía cô quát.
Lúc Tiểu Niệm bị rống không biết nói thế nào, cô đoán được nếu nói những lời này ra, Cung Âu sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới sẽ tức giận như vậy.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm thả gối xuống, lộ mặt của mình ra, đem gối đưa cho hắn, khuôn mặt tươi cười, "Tức rồi, cho anh ném gối đó"
Cung Âu đoạt lấy gối, làm bộ muốn ném vào người cô.
Thời Tiểu Niệm vội vã lấy hai tay che ở trước người mình, hai con mắt đều nhắm lại, nhìn bộ dạng đề phòng của cô, lý luận lung ta lung tung của Mona lại vang lên bên tai hắn.
Không thể nổi giận.
Không thể nổi giận.
Sẽ một xác hai mạng.
Thời Tiểu Niệm chờ gối đập tới, động tác phòng bị cũng đã làm xong, nhưng không thấy gối đập tới như trong dự liệu, đợi vài giây, Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mở mắt ra nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Cung Âu ngồi yên trên giường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt hiện lên vẻ kiềm chế, rồi tiêu tan rất nhanh.
Gối đã được hắn thả xuống.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không ném gối sao
Cung Âu nhìn cô chăm chú, sau đó trầm giọng nói, "Anh đi tắm rửa một chút"
Nói xong, Cung Âu liền từ trên giường nhảy xuống, đi vào trong phòng tắm cuả phòng bệnh, để lại cho cô một bóng lưng.
Rất nhanh, tiếng nước ào ào truyền đến.
Cung Âu
Trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn đầy nghi hoặc, hắn lại có thể kiềm chế được bản thân, bình thường khi tức giận hắn sẽ phát hỏa, cô cũng phải dỗ dành một lúc hoặc là ôm một hồi mới được.
Là phương pháp trị liệu của Mona có hiệu quả sao
Một lúc sau, Cung Âu mới từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người áo tắm màu trắng, tóc ướt nhẹp, con ngươi đen nhìn vào cô.
"Tắm xong rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng dậy, hướng hắn nở nụ cười.
"Ừ." Cung Âu đưa khăn mặt trên tay ném cho cô, sau đó làm ra tư thái cao cao tại thượng ngồi vào trên ghế, chờ cô hầu hạ.
Thời Tiểu Niệm không nói thêm gì, thuận theo đi ra phía sau hắn, cầm khăn mặt mới tinh lau tóc cho hắn, đôi mắt hơi chuyển động, như lơ đãng hỏi, "Cung Âu, xem ra phương pháp trị liệu của Mona rất thành công, ngày hôm nay anh lại có thể dễ dàng kiềm chế như vậy."
"Cô ta thì có bản lĩnh cái quỷ gì, mỗi ngày đều nói lung tung ở tai anh, lắm mồm không thể chịu được, phiền chết đi được."
Cung Âu bất mãn nói.
"Nha, có đúng không"
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, sau đó im lặng, tiếp tục lau tóc cho hắn.
Ngón tay nhỏ bé của cô xuyên qua mái tóc ngắn màu đen của hắn, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy dưới ánh trăng chiếc nhẫn trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Cung Âu đã rời giường.
Thời Tiểu Niệm có chút mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Cung Âu đứng trước giá áo, mặc âu phục vào, cánh tay mở ra, ngón tay thon dài cài từng cúc áo một, cài cúc áo măng sét, tất cả động tác đều rất ưu nhã.
"Ngày hôm nay sao anh thức dậy sớm như vậy"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn hắn, từ trên giường ngồi dậy.
Trời bên ngoài còn chưa sáng.
Cung Âu quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, "Đánh thức em à"
"Không có a, chỉ là anh muốn đi đâu a"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường hỏi.
"Còn không phải Mona người phụ nữ kia, nói là đi chạy bộ sáng sớm có thể hấp thu khí tức tự nhiên, linh khí trong trời đất, khiến cho lòng người yên tĩnh, không biết cô ta là bác sỹ tâm lý hay là bà đồng" Cung Âu không nhịn được nói.
"…"
Lại là đi trị liệu.
"Em ngủ tiếp đi, anh đi trước" Cung Âu đi tới bên giường của cô nói.
"Nha, tốt."
Thời Tiểu Niệm thực sự không biết mình nên nói cái gì, ngoài mỉm cười với gật đầu.
Cung Âu ở bên giường của cô cúi người, gương mặt tuấn bàng ép thẳng tới gần mặt cô, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên hôn lên mặt hắn một cái, sau đó lại bị Cung Âu ép vào trong lồng ngực thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.
Mãnh liệt mà điên cuồng.
Sau khi cướp sạch sẽ hô hấp của cô, lúc này Cung Âu mới đứng lên đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường nhìn bóng lưng của hắn.
Đây là phòng bệnh xa hoa, cửa vừa mở ra là có thể nhìn thấy phòng ngủ cùng phòng khách nối liền nhau .
Cửa phòng bệnh được mở ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy Phong Đức đã chờ từ sớm ở ngoài cửa, trên tay mang theo một chiếc hộp giữ nhiệt, nói rằng, "Thiếu gia, đây là bữa sáng, Mona tiểu thư đã chờ ngài ở bến tàu, mời ngài ăn bữa sáng rồi đi."
"Phiền chết được." vẻ mặt Cung Âu khó chịu, "Để lát nữa lên tàu tôi ăn, nhìn xem bây giờ tôi có tâm tình ăn không"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức cung kính mà gật đầu, đem hộp giữ ấm giao cho một vệ sỹ gần đó, hai vệ sỹ đi theo phía sau Cung Âu rời đi.
Thời Tiểu Niệm vén chăn lên xuống giường, chậm rãi đi tới cửa, nhìn bóng lưng đang rời đi Cung Âu .
Những ngày nằm viện gần đây, mỗi một ngày cô đều đưa mắt nhìn bóng lưng Cung Âu.
Cái cảm giác này thật khó chịu.
"Thời tiểu thư, bây giờ còn sớm, vẫn nên ngủ thêm một lát đi." Phong Đức khuyên Thời Tiểu Niệm.
"Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại nhìn về phía gương mặt hiền lành của Phong Đức, "Ông mới vừa nói, Mona mới Cung Âu sáng, sau đó rồi sao"
Cô ta không phải là bác sỹ tâm lý sao
Tại sao ngay cả chuyện ăn uống cũng muốn quản lý.
Phong Đức há có thể không hiểu trong lời nói của Thời Tiểu Niệm có ý gì, lập tức nói rằng, "Là như vậy, những ngày qua Thời tiểu thư ở bệnh viện không làm cơm cho thiếu gia được, Mona tiểu thư liền nói để cô ấy quản lý ba bữa cơm của thiếu gia, cô ấy biết phối hợp dinh dưỡng hợp lý để có lợi cho thiếu gia."
"Cả ba bữa ăn đều do cô ta làm sao"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc, không phải kaf Mona không nấu ăn sao.
"Cơ bản đều là cô ấy chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó xin mời đầu bếp làm, có điều gần gây mỗi buổi tối Mona tiểu thư đều học nấu ăn cùng đầu bếp Cung gia."
Phong Đức đứng ở nơi đó nói rõ mọi chuyện cho cô.
Thời Tiểu Niệm đứng cửa phòng bệnh, sửng sốt, "Ông nói, bây giờ Mona còn ở tại đế quốc pháo đài"
Cô cho rằng, Mona đã rời đi.
"Đúng, bữa ăn của thiếu gia nhất định phải bảo đảm an toàn, những đồ ăn ngoại lai trước tiên đều phải được bảo đảm an toàn, không có vấn đề gì mới có thể bưng đến trước mặt thiếu gia. Mona tiểu thư biết rõ điểm này, vì để tiết kiệm thời gian, cô ấy cũng đồng ý ở lại pháo đài, chỉ cần cùng đầu bếp phối hợp là được rồi." Phong Đức nói, ngữ khí ôn hòa.
"…"
Thì ra là như vậy.
Trước đây cô không biết, nghĩ lại, xác thực mỗi lần cô và Cung Âu đến đâu việc đầu tiên là đảm bảo an toàn.
Thời Tiểu Niệm gật gù, lập tức đi vào phòng bệnh, trên gương mặt có chút thất vọng.
Thì ra, bây giờ Mona đang phụ trách bữa ăn của Cung Âu.
Các bữa ăn của Cung Âu
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn về phía hai tay mình, cơ hồ mỗi ngày đôi tay này đều nấu ăn cho Cung Âu, hắn ăn cái gì đều do cô làm chủ.
Đột nhiên đã bị người khác cướp đi.
Mà cô còn biết sau cùng.
Tuy nói vì chữa bệnh, nhưng trong lòng cô vẫn thấy là lạ.
Những ngày gần đây, Mona mang Cung Âu đi tới những nơi khác nhau, đi đến nhà háy xem ca kịch, đi đến giáo đường nghe dàn đồng ca của nhà thờ hát; đi câu cá; đi hành hương ở đại tự; đi đến bến cảng chạy bộ…
Đây là chữa bệnh à, tại sao giống như là hẹn hò vậy.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng không thể ngủ được.
Ở trong bệnh viện, thời gian vui vẻ nhất của Thời Tiểu Niệm chính là đi đến nhà kính xem những em bé vừa mới ra đời không lâu, nhìn những em bé dùng đôi mát trong suốt nhìn thế giới này, trong lòng cô cảm thấy đặc biệt bình yên.