Tổng Tài Sủng Vợ Vô Cùng

Chương 95: Chap-95




Chương 95

"Bà ngoại, anh ấy quen như vậy rồi, bà đừng có trách anh ấy." Ngôn Tiểu Nặc vô thức giải thích thay cho Mặc Tây Quyết, sau đó cô sững người lại, sao cô lại để ý đến thái độ của bà với Mặc Tây Quyết vậy?

Gương mặt cô bất giác đó lên, một lúc không nói gì cả.

Bà ngoại cười và vỗ về cô, vừa đi vừa nói, “Cậu ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, ngồi trên chiếc xe hàng mấy chục tỷ, bà luôn cho rằng, những người ngoài kia luôn đánh giá cậu ấy một cách phóng đại, nhưng hôm nay được thấy con người này quả thật rất suất sắc, không uống danh mọi người luôn khen ngợi cậu ấy.”

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu bà ngoại đang có ý gì, trong lòng rất lo sợ, cô run rẩy và lẩm bẩm mới nói lên một tiếng, “Bà ngoại.." "Cứ nghe bà nói hết đã." Bà ngoại dịu dàng cắt ngang lời Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói nhẹ nhàng, "Cái ánh mắt mà cậu ấy nhìn cháu, không phải là ánh mắt thích thú nhất thời, bà ngoại sống đến từng này rồi, gặp qua không ít người, thường không nhìn nhầm người." "Cũng là do tuổi bà đã cao, từ ngày ông ngoại cháu mất, bao năm nay, ta cũng quên mất nam nữ khi ở gần nhau sẽ như thế nào rồi." "Điều quan trọng nhất là, Tiểu Nặc cháu không được vui, khi bà ngoại thấy cháu vui vẻ, cũng chính là lúc bà thấy cháu lấy được giải nhất của cuộc thi thiết kế thời trang." "Bà ngoại không nên ích kỷ như vậy, rõ ràng biết cháu không vui còn bắt cháu ở cạnh bà, cháu đã lớn rồi, cũng nên tự tìm cho mình một bầu trời riêng, bà ngoại sẽ luôn dõi theo cháu, ủng hộ cháu."

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì, cô không nghĩ rằng bà ngoại lại nói những lời như vậy. "Bà ngoại, có phải bà rất thất vọng về cháu nên mới nói như vậy đúng không?" Ngôn Tiểu Nặc nằm lấy bàn tay của bà ngoại, nhưng lại cảm thấy bàn tay bà ngoại rất ẩm áp. “Đứa cháu ngốc này." Bà ngoại lại thở dài, "Trước kia là bà ngoại không tốt, vẫn chưa làm rõ mọi việc mà đã nói những lời như vậy với cháu, cháu không trách bà là bà mừng rồi."

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, "Cháu không hề trách bà."

Bà ngoại cuối cùng cũng lộ ra nụ cười yêu thương, "Tiểu Nặc, nhớ kỹ bà ngoại hy vọng cháu luôn vui vẻ, hy vọng cháu có thể bảo vệ chính bản thân minh." "Vâng." Cuối cùng thì Ngôn Tiểu Nặc cũng buông được viên đá nặng trong lòng bấy lâu, ôm chặt lấy bà ngoại, những giọt nước mắt cứ vậy trào ra. “Được rồi, được rồi." Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ về vào lưng cô, "Trưa nay sẽ nấu cho cháu món sườn sào chua ngọt mà cháu tích nhất, món cá chép hấp, ăn cơm xong thì về đi." Đã nói đến nước này rồi, cô không có lý do gì để nói "không" cảm nên đành gật đầu: “Vâng, bà ngoại."

Bà ngoại chỉ cười rồi vuốt lên mái tóc của cô: "Chúng ta đi thôi."

Khi về nhà, cuối cùng thì Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vừa ra khỏi thung lũng, đã có rất nhiều người đứng ở ngoài chờ họ rồi, cầm trong tay những món đặc sản trong nhà, cười và nhìn về phía họ. "Mấy người đây là?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi. "Tiểu Nặc à, đây là món tương nhà dì tự làm, cháu cầm lên thành phố mà dùng.” Mẹ của Tiểu Linh là người tiến lên nói với cô đầu tiên, đưa cho cô một cái túi lớn. "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Tiểu Linh có chút ngại ngùng khẽ kéo tay áo mẹ cô. "Ra chỗ khác, người lớn đang nói chuyện, con đừng có mà xen vào." Mẹ Tiểu Linh kéo tay Tiểu Linh ra rồi thân mật đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, "Cháu xem xem, cháu và Tiểu Linh lớn lên cùng nhau, đứa con gái này đến bây giờ vẫn chưa gá đi được, nên cháu phải giúp đỡ nó nhé."

Ngôn Tiểu Nặc cười: " Di yên tâm ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ."

Chưa kịp chờ cô nói hết thì có rất nhiều người đều tiến lên khiến cho Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi một phen, rồi được Tiểu Linh bà bà ngoại kéo đi. "Tiểu Nặc, sau này nếu cô lấy người đàn ông giàu có đó, nhất định không được quên chúng tôi đầu nhé!" “Đúng vậy, đúng vậy!”

Ngôn Tiểu Nặc và bà ngoại vội vàng chạy đi, chưa kịp đóng cửa lại thì bị một nhóm người đuổi tới nơi, đặt những đồ đạc mà họ cầm trên tay xuống đất nói vài câu rồi mới rời đi. “Bà ngoại, phải làm thế nào đây?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn một núi đồ đạc được chất đầy lên, biểu cảm rất khó sử. “Đó là tấm lòng của họ, cháu cứ đặt ở đây đi." Bà ngoại bất lực rồi lắc đầu, “Chúng ta thu dọn đồ vào đã."

Di Lữ và Tiểu Linh cùng giúp đỡ, phải dọn một lúc mới xong.

Tiểu Linh mím môi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, cô đừng có để ý đến lời mẹ tôi nói, bà ấy là người nhìn thấy tiền là mắt sáng lên."

Ngôn Tiểu Nặc cười và lắc đầu: "Không sao đâu Tiểu Linh, cho dù dì ấy không nói vậy thì tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp cô." "Những người không phải cô cũng không biết, nếu cô giúp tôi mà không giúp họ thì những người này sẽ nói xấu cô và bà Lâm đấy!" Tiểu Linh nói một cách bất lực.

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Nhưng nếu không làm gì thì càng bị nói nặng hơn, khi tôi còn nhỏ họ cũng từng giúp đỡ tôi và bà ngoại, đó cũng là chuyện thường tình thôi mà." "Nhưng.." Tiểu Linh vẫn cảm thấy rất khó sử. "Cô không cần phải để ý đến chuyện đó, tôi có cách, cô nói với họ, cứ bảo họ chờ là xong, rất nhanh sẽ kiểm được tiền." Ngôn Tiểu Nặc cười nói. "Ý của cô là?" Tiểu Linh dường như đã hiểu ra được điều gì đó. “Thay vì chờ người khác cho tiền chi bằng để họ tự kiếm tiền." Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, "Tôi sẽ nói với anh ấy xem anh có cách gì không." "Vậy thì tốt quá rồi." Tiểu Linh rất mừng, “Như vậy cuộc sống mọi người sẽ tốt lên."

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Tôi dùng xong bữa trưa sẽ về, cô ở lại ăn cơm cùng chúng tôi luôn nhé."

Giờ ăn trưa đến, Ngôn Tiểu Nặc nói cho bà ngoại nghe dự định của cô để tránh bà lo lắng.

Bà ngoại và di Lữ nghe xong dự định của cô đều gật đầu tán thành. "Bà ngoại, những quả kiwi này thật ngon, cháu muốn mang vài quả về ăn." Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng. "Được chứ.” Bà ngoại lập tức đồng ý.

Ăn xong cơm, Ngôn Tiểu Nặc mang mấy quả kiwi theo, vừa đến đầu đường thì nhìn thấy xe của Mặc Tây Quyết đang chạy về phía cô.

Lúc này là giờ nghỉ giữa trưa, vì vậy trên đường không có người.

Cô lên xe.

Mặc Tây Quyết thấy trong tay cô xách một túi bóng liên hỏi: "Đây là cái gì?" "Đây là kiwi sáng nay em mới hải được, anh muốn thứ không?" Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi anh.

Mặc Tây Quyết không nói gì, Ngôn Tiểu Nặc bóc một quả rồi đưa cho anh.

Quả kiwi bóc xong đẹp trông giống như phi thuý vậy, Mặc Tây Quyết không cầm lấy trực tiếp há miệng cắn một miếng, đột nhiên có cảm giác thanh mát ngọt ngào trong trái tim anh. "Có ngon không?"

Mặc Tây Quyết gật đầu, “Hái ở đâu vậy?" "Chính là bên thung lũng tự mọc mà có đẩy, thời gian này đang vào độ chín." Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng. “Rất nhiều sao?" “Vâng, cả một thung lũng đều là kiwi." "Lúc này ở chỗ khác vẫn chưa có, nhưng ở đây đã chín rồi." trong ánh mắt của Mặc Tây Quyết léo lên một tia sáng, "Trước đây đều như vậy sao?" “Đúng vậy, lúc em còn nhỏ rất thích đi hái kiwi ăn.” Ngôn Tiểu Nặc cười đáp. “Còn ai khác biết chỗ này không?" Mặc Tây Quyết hỏi tiếp.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: "Chắc không có ai."

Mặc Tây Quyết không hỏi nữa, liên ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng và ôm cô rất chặt, khiến cho cô thấy khó thở. “Sao anh biết em về?" Ngôn Tiểu Nặc không cử động chỉ hỏi anh một câu. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t

Mặc Tây Quyết cười khẩy một cái: "Anh luôn ở đây để đợi em."

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên ngước đầu lên: "Luôn ở đây chờ em sao?" "ừ." Mặc Tây Quyết buông cô ra, vuốt lên hàng lông mày của anh, trên hàng lông mày hiện lên sự mệt mỏi, "Nếu như em không đi cùng anh thì anh sẽ cứ ở đây chờ em."

Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, cô biết giờ cô có nói xin lỗi đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì cả.

Im lặng một lúc lâu, Mặc Tây Quyết không nói gì, cô nhẹ nhàng ngước đầu lên, thấy đôi mất anh nhắm chặt lại, thở đều và dài, hoá ra là ôm cô và ngủ thiếp đi.

Hàng lông mi dài của anh giống như chiếc lá lặng lẽ, đẹp đẽ và quyến rũ.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày của anh, anh ngủ và không biết gì.

Có phải là đã quá mệt không?

Trong lòng cô thấy rất tội lỗi và buồn bã, sau này cô càng không biết phải dùng danh nghĩa gì đối với Mặc Tây Quyết, thật khiến cô không thể không nghĩ về điều này.

Lông mày hơi nheo lại, cô có cảm giác buồn nôn.

Mặc Tây Quyết lập tức tỉnh dậy, thấy biểu cảm khó chịu của cô anh liên hôn nhẹ lên môi cô.

Nụ hôn mềm mại ấm áp giống như dòng nước mát mùa xuân làm hoa nở vậy, Mặc Tây Quyết cảm thấy sự mệt mỏi trong người anh dần dần tan biển, chỉ muốn được đầm chìm trong sự âu yếm của cô. "Mặc Tây Quyết, anh mệt rồi." Ngôn Tiểu Nặc mắt to trong nhìn vào gương mặt tuấn tú nhưng còn mệt mỏi của anh. "Không mết." Mặc Tây Quyết nói một cách nhẹ nhàng, "Trở về bên anh thì em không còn cơ hội để trốn thoát nữa, em hiểu chưa?"

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ nhẹ: "Hiểu rồi." "Hiểu nhưng không làm được." Giọng của Mặc Tây

Quyết lạnh lùng, “Có phải như vậy không?"

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết không biết nên nói gì rồi cúi đầu xuống. "Anh đã hứa với em, đây là lần đầu tiên anh hứa với một người phụ nữ hơn nữa cũng là lần cuối cùng." Mặc Tây Quyết nói rồi ôm cô vào trong lòng, "Em không trả lời anh cũng được, còn muốn đóng kịch với anh sao?" "Em không có!" "Vậy thì là gì? Ngôn Uyển Cừ, em đừng có mà năm lần bảy lượt bỏ trốn thử thách sự nhẫn nại của anh! Chơi trò mất tích vui lắm sao?" "Không phải em cố ý, em cũng không muốn!" Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầy ứ đong đầy khoé mắt, "Mặc Tây Quyết anh hãy tin em, nếu như anh buông em ra điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta." "Á, đừng có mơ." Mặc Tây Quyết nói với dứt khoát với cô, "Nếu như em làm không được, vậy thì anh sẽ nghĩ cách để em làm được, khiến em không còn rời xa anh được nữa!"

Giọng nói nghiêm túc khiến trong lòng cô run lên. "Mặc Tây Quyết anh..." Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, giot nước mắt rơi xuống thì Mặc Tây Quyết nhanh tay hứng lấy.

Trong lòng bàn tay cô chứa đựng giọt nước mắt của cô, lòng bàn tay khẽ cong lại, “Nước mắt của em đã bị anh lấy mất rồi, sau này sẽ không để cho em phải khóc."

Cô biết rõ điều này là không thể, nhưng cô đã bị những lời nói của anh làm cho cảm động. Trước đây anh luôn là người nói chuyện không bàn đến đạo lý, nhưng những lúc anh tốt với cô lại khiến cho cô không đành lòng, bản thân cô bị sao vậy? "Đẹp trai lại ngọt ngào, còn lợi hại hơn cả vũ khí hạt nhân." Ngôn Tiểu Nặc mím bĩu môi.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ lên một tiếng, sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc càng khó coi hơn.

Cuối cùng trước khi trời tối họ cũng về tới biệt thự Hằng An, cô cảm giác rời xa nơi này từ rất lâu vậy. Cô bước vào trong phòng, phát hiện thực ăn trên bàn tối qua vẫn chưa động, trong lòng cô đột nhiên co thắt lại: “Tối qua anh không ăn cơm sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.