Chương 270: Tôn nghiêm bị giày xéo
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay nắm lấy tay Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói: “Em nhớ”.
Mặc Tây Quyết xòe năm ngón tay, đan chặt vào các ngón tay cô, anh nói: “Em nói rằng tình yêu không chỉ có vui vẻ, không chỉ có lúc ở cùng nhau, mà là thiếu mất ai cũng không được”. Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp, “Ngôn Tiểu Nặc, hiện tại anh đối với em chính là như vậy, không thể thiếu em được, còn em thì sao?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trái tim cô đang đập như trống đánh, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của bản thân, cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết ngăn lại.
“Anh không cần em nói lúc này, em suy nghĩ kỹ rồi hãy nói cho anh”. Mặc Tây Quyết nhìn lên đảm băng gạc dày cộp trên tay mình, ánh mắt hơi tối lại.
Tầm mắt Ngôn Tiểu Nặc cũng rơi xuống tay anh, cô giơ tay qua sờ lên đảm băng gạc trắng ấy.
Mặc Tây Quyết không biết cô muốn làm gì, mắt chỉ nhìn vào cô.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lại nhìn lên bả vai Mặc Tây Quyết, lộ ra bên cạnh xương quai xanh là một vết sẹo màu hồng.
Ngón tay cô đặt lên vai anh, chạm lên vết sẹo nhỏ ấy, trong lòng đột nhiên đau đớn không thể che giấu được, trong mắt cũng mang theo ánh sáng lấp lánh.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Đã khỏi rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc liên tục lắc đầu, càng không thể khống chế được, “Nhưng chỉ mới chưa đến một tháng, trên người anh lại thêm bao nhiêu vết thương như vậy, đều là tại em, đều là tại em..
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng cúi đầu dùng đôi môi mình khóa chặt môi cô lại, ngăn lại tiếng nức nở đang muốn thoát ra từ trong cổ họng cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cổ họng cô có chút đẳng, trái tim cô có một loại đau đớn kịch liệt.
“Em đúng là khắc tinh của anh”. Bàn tay Mặc Tây Quyết vỗ về cô hết lần này đến lần khác, giọng nói mang theo từ tính và cảm giác không biết làm thế nào, “Chỉ cần gặp em là anh chẳng biết phải làm gì nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc dựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô thì thầm: “Mặc Tây Quyết, anh phải mau khỏe lại”.
“Ồ?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Vậy anh có lợi ích gì?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, cười nói: “Lợi ích là...em sẽ nói cho anh một tin vui”.
Mặc Tây Quyết không do dự mà gật đầy nói: “Vậy thì anh hứa với em, nhất định sẽ khỏe lại”.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới cười lên, lông mày hoàn toàn giãn ra, trong đôi mắt hoa đào lóe lên tia vui mừng, giống như bông hoa lộ ra trong ánh nắng mặt trời sau cơn mưa, sạch sẽ, xinh đẹp và thuần khiết.
Mặc Tây Quyết tắm xong, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, anh mặc lên chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, mà Ngôn Tiểu Nặc cũng mặc áo ngủ, chỉ có điều là màu tím nhạt.
Tóc cô vẫn còn chút ẩm ướt, mái tóc đen láy nhẹ nhàng cuộn thành từng lọn, lắc lư sau chiếc eo mềm mại như nhành liễu của cô, đẹp đến động lòng người.
Ngôn Tiểu Nặc đi xem bát canh kia, tự mình nếm trước một ngụm, rồi nói: “Cũng may đặt trong bát giữ nhiệt, vẫn chưa nguội, anh mau ăn đi”.
Mặc Tây Quyết từ từ ngồi xuống đầu giường, ánh mắt mang theo ánh sáng lấp lánh, anh nhẹ giọng nói: “Tay của anh không giơ lên được, em bón cho anh”.
Ngôn Tiểu Nặc nhếch nhếch lông mày, rồi nói: “Nói về việc bón cơm cho anh, thì có một số người giỏi hơn em nhiều đấy”.
Ánh sáng trong mắt Mặc Tây Quyết càng rực rỡ hơn, gương mặt mang đến cảm giác dịu dàng, “Sao thế? Em ghen à?”
Ngôn Tiểu Nặc mang vẻ hờn dỗi lườm anh một cái, đưa thìa canh lên miệng anh, nhìn anh uống canh rồi mới lẩm bẩm nói một câu: “Sau này chỉ được ăn cơm em bón”.
Mặc Tây Quyết cười: “Được, dù cho anh có đói sắp chết thì anh cũng sẽ đợi em đến bón cho anh”.
Anh cố ý nói ngược logic.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh chọc cho bật cười, trách cứ: “Gian xảo”.
Đúng lúc này, thì có tiếng gõ cửa truyền tới, Ngôn Tiểu Nặc không đứng dậy, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Mời vào”.
Cánh cửa liền bị mở ra, là Vi Nhi.
Ngôn Tiểu Nặc không cần quay đầu nhìn cũng biết là Vi Nhi, mà cô cũng không có ý định chào hỏi Vi Nhi, chỉ tiếp tục bón cơm cho Mặc Tây Quyết.
Vi Nhi thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đều mặc áo choàng ngủ mà tóc của hai người đều còn hơi ẩm ướt, vừa nhìn thì đã biết bọn họ
Gương mặt cô ta đột nhiên đỏ ửng.
Mặc Tây Quyết ăn từng chút một ăn cơm Ngôn Tiểu Nặc đưa tới bên miệng, mà đôi mắt đen láy của anh vẫn nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt mang theo sự dịu dàng có thể khiến cho trái tim con người ta vỡ thành từng mảnh.
Hai người họ như đang sống trong không gian riêng của mình, khiến cho trong lòng Vi Nhi chua chát.
Cô ta nhẹ giọng nói: “A Quyết, nghe nói tuần sau tổ chức tiệc mừng công phải không?”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn không nói gì, chỉ khuấy cháo trong bát.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Phải”. Sau đó lại không nhìn Vi Nhi nữa, nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Anh vẫn chưa nó”.
Cái ngữ khí như làm nũng này khiến trái tim Vi Nhi chớp mắt như bị thủng một lỗ, cô ta trước nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Mặc Tây Quyết trước nay vốn lạnh lùng!
Giống như một đứa trẻ tìm Ngôn Tiểu Nặc đòi kẹo ăn.
Cô không nhớ được đã từng đọc được ở quyển sách nào, đàn ông chỉ ở trước mặt người con gái mình yêu mới biểu hiện như một đứa trẻ.
Người con gái mình yêu...
Ngón tay Vĩ Nhi không ngăn được mà siết chặt lại, cô ta tiến vào, nhìn chỗ đồ ăn còn lại trong khay, rồi cười vô cùng ngọt ngào nói với Mặc Tây Quyết: “A Quyết, chỗ này có đủ no không? Em nhớ là lần trước anh nói anh thích ăn đồ Trung Quốc em nấu, em lại làm thêm một chút cho anh ăn nhé?”
Mắt Mặc Tây Quyết không hề ngước lên nhìn cô ta, ngữ khí mang theo sự thờ ơ: "Cô không phải người Trung Quốc, nấu đồ ăn Trung Quốc chắc chắn không thể ngon bằng Ngôn Tiểu Nặc làm”.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt: “Ăn hết chảo đi đã, rồi anh muốn ăn gì, em lại nấu cho anh”.
Vi Nhi cảm thấy như hô hấp của cô ta gần như ngưng chế, ngực không ngừng phập phồng.
Ngôn Tiểu Nặc bón cho Mặc Tây Quyết ăn hết cháo, đang định đứng lên thu dọn thi lại bị Vi Nhi giành lấy.
Vi Nhi bê khay đồ ăn, cười với Na Ngôn Tiểu Nặc rất thân thiết dịu dàng, “Tiểu Nặc, cô đang mang thai, để tôi đi nấu thêm cho A Quyết chút đồ ăn đi, dù sao thời gian hai người ở cùng nhau chưa lâu, cô không biết tình hình sức khỏe của A Quyết như thế nào, tôi làm mấy cái này là thích hợp nhất”.
Ngôn Tiểu Nặc thong dong thu tay lại, ánh mắt nhìn Vi Nhi có chút đồng tình và đáng thương.
Chưa đợi Vi Nhi phản ứng lại, giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết đã vang lên: “Thói quen ăn uống của tôi thế nào, không có ai hiểu rõ hơn Ngôn Tiểu Nặc, tôi không muốn ăn thêm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi rồi”.
Ngón tay thon dài của Vi Nhi nắm chặt vào viền khay đồ ăn, cô ta cảm thấy tự tôn của bản thân giống như tòa thành bị ném bom điên cuồng, chỉ còn lại lá cờ ở cổng thành phấp phới trong gió.
Cô ta nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự cảm thông của Ngôn Tiểu Nặc, cành thêm không cam thâm mà nói một câu: “Tiểu Nặc, A Quyết đã muốn nghỉ ngơi, thì chúng ta cùng đi xuống đi, đừng làm phiền anh ấy nghỉ ngơi nữa”.
Nói rồi cô ta đi về hướng cửa ra vào.
Chỉ nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết vang lên phía sau lưng: “Ngôn Tiểu Nặc, em qua đây cùng ngủ với anh”.
Không khác gì một quả đạn nguyên tử, làm mất hình mất dạng lá cờ duy nhất còn xót lại.
Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc mang theo tiếng thở dài không rõ ràng, “Biết rồi”. Sau đó cô ta liền đóng cửa lại.
Bàn tay Vi Nhi vừa buông xuống thì khay đồ ăn cũng rơi trên mặt đất, bát đũa tráng men đắt tiền rơi hết trên mặt đất, vỡ thành một đống vừa bộn.
Cô ta không còn cách nào có thể kìm chế được cảm giác đau đớn trong lòng, ngồi thụp xuống ôm chặt lấy miệng khóc không thành tiếng.
Vivian trước nay chưa từng biết, Mặc Tây Quyết còn có một mặt tàn nhẫn như vậy, mà anh lại đem hết toàn bộ một mặt đó dành hết cho cô ta.
Tòa thành trong lòng bị sự băng giá của anh phá nát, xác phơi la liệt, máu thịt hòa trộn, ngoại trừ mùi thuốc nổ nồng nặc, thì không còn lại gì khác.
Vi Nhi nhìn lên chuỗi vòng kim cương đắt giá trên tay, đó là món quà duy nhất anh tặng cho cô ta.
Ngày hôm đó là sinh nhật thứ mười tám của cô ta, ngày lễ trưởng thành.
Mặc Tây Quyết bất ngờ xuất hiện trong tiệc sinh nhật của cô ta, hơn nữa còn mang đến món quà vô cùng quý giá này.
Mỗi viên kim cương đều điều khắc một cách tỉ mỉ, từng hạt từng hạt nối vào với nhau, giống như bầu trời sao lấp lánh trên cổ tay cô ta, lúc nhấc tay lên có một loại cảm giác hoa mĩ đến bức người.
Chỉ tiếc đây là chuỗi vòng tay, cô ta hy vọng anh tặng mình là một chiếc nhẫn.
Vi Nhi ngồi xổm trên hành lang, lúc này không còn tiểu thư nhà họ Rolster nữa, chỉ còn là một người con gái bị người mình yêu làm tổn thương đến thương tích đầy mình mà thôi.
Trên ngón tay vẫn còn một vết sẹo, là do hai hôm trước không cẩn thận cắt vào khi cô ta xuống bếp nấu đồ ăn Trung Quốc.
Lúc đó cô ta rất đau, chỉ đơn giản dán một miếng băng cá nhân rồi tiếp tục nấu ăn, thấy anh ăn đồ ăn mình tự nấu, cô ta vui mừng đến mức quên cả đau đớn.
Lúc thiết kế sợi dây chuyền kia, cô ta còn kìm chế cảm giác đau đớn để đích thân vẽ phác thảo, mỗi một chi tiết đều nỗ lực để biến nó trở thành hoàn mĩ nhất, bởi vì cô ta không muốn để xảy ra bất cứ sai lầm nào trong thời điểm này, khiến cho tập đoàn Đế Quốc gặp kh khăn hơn.
Đường Mạt Ưu và Trình Tử Diễm lúc này vừa đúng lúc dùng cơm xong từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Vi Nhi ngồi xổm ở đó lặng lẽ rơi nước mắt thì đều dừng bước.
Vi Nhi cảm thấy có người đến, liền lập tức đứng lên, nhìn thấy Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu, hai người họ đều dùng ảnh mắt suy nghĩ để nhìn cô ta.
Cô ta không dám ngẩng đầu, chỉ giơ tay quệt vệt nước mắt trên mặt.
Đường Mạt Ưu liếc một cái thì đã nhìn ra được thấy miếng băng cá nhân màu tím đậm trên tay Vi Nhi, vội vàng hỏi: “Cô Vị Nhi, tay cô bị thương à?”
Trong lòng Vi Nhi cảm thấy đau nhói, miếng băng cá nhân màu tím đậm trên ngón tay trắng nõn nà của cô ta càng thêm rõ ràng, đến Đường Mạt Ưu còn chú ý thấy, mà Mặc Tây Quyết lại không hề nhắc đến.
Là căn bản không chú ý đến, hay là chú ý đến như cố ý không muốn hỏi?
Vi Nhi chỉ cảm thấy trong lòng lạnh giá, lại không thể làm mất tôn nghiêm trước mặt người ngoài, cô ta gượng cười nói: "Không cẩn thận nên cắt vào thôi, không sao, dán băng cá nhân là được rồi”.
Đường Mạt Ưu còn muốn nói gì đó, nhưng Vi Nhi lại đi luôn về phòng của mình.
Trình Tử Diễm nhìn đống bát đũa xứ, cùng khay gỗ vỡ ngổn ngang trước cửa phòng ngủ chính, hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói với Đường Mạt Ưu: “Gọi người làm đến thu dọn chỗ này đi”.
Đường Mạt Ưu gật gật đầu, đi tìm người làm đến thu dọn.
Lúc quay lại vẫn nhìn thấy Trình Tử Diễm đứng ở chỗ cũ, anh ta nói: “Sao bố còn chưa về phòng nghỉ ngơi?”
Trình Tử Diễm không trả lời câu hỏi mà nói, “Lại là một màn tội nợ”.
“Tội nợ?” Đường Mạt Ưu không hiểu đấy là ý gì, “Là ai nợ ai chứ?”
Trình Tử Diễm lại không nói tiếp nữa, nói với Đường Mạt Ưu: “Không có gì, mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Đường Mạt Ưu nhìn theo bóng dáng từ từ rời đi của Trình Tử Diễm, xoa xoa tóc không hiểu gì.