Chương 234: Kề vai sát cánh
Ngôn Tiểu Nặc và Giản Minh ở sau sân khấu, cô còn định tiến về phía trước thì cổ tay bị Giản Minh kéo lại.
Giản Minh lắc đầu với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, Tổng giám đốc đang ở trên kia, chúng ta cứ xem chuyện gì đang xảy ra đã.”
Ngôn Tiểu Nặc hướng lên chính giữa khán đài, Mặc Tây Quyết đang phát biểu ở đó, phía dưới là một đám phóng viên đang phỏng vấn, trên mặt vô cùng hứng khởi.
Đây không phải là buổi đấu giá sao? Sao lại giống như họp báo vậy? Mặc Tây Quyết đang muốn làm gì?
Ngôn Tiểu Nặc không ngừng thắc mắc, hoài nghi mãi cũng không có lời giải thích, cô đang định lên sân khấu nhưng Giản Minh lại cương quyết kéo tay cô, một lần nữa lắc đầu: "Tiểu Nặc, xin em đừng kích động”
Cô cắn môi, trên mặt lộ rõ vẻ do dự.
"Tiếu Nặc, bây giờ em đùng đùng xông lên sân khấu, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường." Giản Minh hạ giọng nói bên tai Ngôn Tiểu Nặc: "Tới lúc đó sợ rằng sẽ rất loạn, em phải biết rõ thân phận của mình hiện giờ và mục đích hôm nay là gì."
Câu nói cuối cùng như một tiếng chuông cảnh báo, trong phút chốc Ngôn Tiểu Nặc liền tỉnh táo lại.
Thân phận của cô hiện giờ? Cô là bạn gái đã được Mặc Tây Quyết công khai thừa nhận.
Mục đích ngày hôm nay của cô? Là buổi đấu giá tiến hành thuận lợi suôn sẻ, những món đồ đó có thể bán được giá, có thể giúp đỡ những người không có người thân như dì Lữ và Nha Nha.
Nếu vì sự kích động của cô ngày hôm nay mà khiến cho mọi nỗ lực đổ sông đổ bể, cô sẽ hối hận không kịp mất.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, khuôn mặt lại trở nên thản nhiên như không có chuyện gì.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đã bình tĩnh trở lại, Giản Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không khuyên được cô, ngày hôm nay chắc chắn sẽ rất hỗn loạn.
Nhưng rốt cuộc Tổng giám đốc muốn làm gì?
Hai người đều có chung những hoài nghi, chỉ thấy có phóng viên bắt đầu hỏi.
“Tổng giám đốc Mặc, nghe nói buổi đấu giá hôm nay là do bạn gái của anh - cô Ngôn Tiểu Nặc tự mình tổ chức, xin hỏi tại sao không thấy cô ấy?”
Mặc Tây Quyết bình tĩnh trả lời: “Ngôn Tiểu Nặc không khỏe nên hôm nay không tới.”
Ngôn Tiểu Nặc và Giản Minh nhìn nhau, Mặc Tây Quyết không định để cô xuất hiện? Nhưng anh đã bỏ hết tâm tư khuyên cô tới, lại cho cô trang điểm lộng lẫy để làm gì?
Lại có người hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, cô Ngôn Tiểu Nặc là người anh chính miệng thừa nhận là bạn gái, nhưng phía nhà họ Mặc ở Châu Âu sẽ đồng ý một người thường dân làm cô hai nhà họ Mặc sao?”
Cả hội trường không một âm thanh, yên lặng tới mức tiếng chiếc kim rơi cũng nghe thấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cũng nhìn bóng lưng cao to anh tuấn của Mặc Tây Quyết, cô dường như nghe được tiếng tim mình đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nặng nề.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết: “Tôi đúng là cậu hai của nhà họ Mặc bên Châu Âu, nhưng vợ của tôi, chỉ có thể là Ngôn Tiểu Nặc”
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, những ngón tay vô thức nắm chặt lại. Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thậm chí còn có vẻ không tin, còn Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ, dường như những ánh mắt kia đều không ảnh hưởng đến anh.
Giản Minh thấy tay Ngôn Tiểu Nặc đang nắm chặt bức màn, cô ấy nhẹ nhõm tiến lên trước, đưa tay vô vỗ vai Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cụp mi xuống.
“Nhưng Tổng giám đốc Mặc, nhà họ Mặc đã tìm đối tượng thích hợp để liên hôn cho anh, nghe nói là gia tộc Rolster...”
“Đủ rồi! Mặc Tây Quyết đột nhiên cắt ngang lời của phóng viên kia, giọng nói lạnh như băng: “Liên quan đến đời tư của tôi, tôi không muốn nói nhiều, thời gian phỏng vấn đã kết thúc.”
Thấy thái độ quyết liệt của anh, đám phóng viên nhìn nhau, không dám hỏi thêm gì nữa.
Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc tái nhợt. Cô biết, từ giây phút Mặc Tây Quyết công khai sự tồn tại của cô, nhà họ Mặc tuyệt đối sẽ không nhắm mắt cho qua, chỉ là cô không nghĩ tới Mặc Lăng Thiên lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, trực tiếp đi chọn người.
Nghĩ tới áp lực to lớn đến từ phía Mặc Lăng Thiên, Mặc Tây Quyết đã chịu đựng như thể nào vậy?
Cái gì anh cũng không nói với cô mà đều một mình lặng lẽ giải quyết, còn cô lại luôn tìm mọi cách cự tuyệt anh...
“Tổng giám đốc Mặc, dù nói gì đi nữa cô Ngôn cũng là chủ nhân của buổi đấu giá hôm nay, nếu không xuất hiện có phải là không hợp lí lắm không?”
Câu hỏi thẳng thừng và to gan như vậy, Ngôn Tiểu Nặc lần đầu mới thấy.
Bên dưới bàn tán sôi nổi, rất nhiều người bắt đầu ngờ vực về sự có mặt của cô.
“Tổng giám đốc Mặc, cô Ngôn không muốn ra mặt, có phải là tình cảm hai người xảy ra vấn đề không?”
“Có phải là chia tay rôi không? Hay là anh đã nhận tơ hồng của gia tộc Rolster?”
Mặc Tây Quyết đang muốn nói gì đó đã nghe thấy sau lưng truyên tới một giọng nói thân thuộc ấm áp: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, xin lỗi vì đã tới muộn”
Anh quay đầu lại, thấy cô vừa nói vừa chậm rãi bước lên từ bậc thang, khuôn mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng. Cô tao nhã bước từng bước tới bên anh, cùng kề vai sát cánh với anh, cùng đối mặt với tất cả áp lực và hoài nghi.
Mặc Tây Quyết thấy cô đưa tay ra nắm lấy tay mình.
Bàn tay cô truyền tới hơi ấm, giống như một câu trả lời im lặng.
Mặc Tây Quyết lật tay nắm lại tay Ngôn Tiểu Nặc, anh nằm rất chặt, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút khó chịu.
Nhìn khung cảnh này, đám phóng viên chỉ có thể
ngượng ngùng giải tán.
Ngôn Tiểu Nặc tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Sau đó cô cùng Mặc Tây Quyết ra sau cánh gà nhưng lại không thấy Giản Minh đâu, cô đang định đi tìm thì Mặc Tây Quyết bất ngờ đè cô vào tường.
“Mặc Tây Quyết, anh muốn làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi nhìn bốn phía, chỉ sợ có người đi qua.
“Ngôn Tiểu Nặc, tại sao em đột nhiên xuất hiện?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên bên tai cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn đầy từ tính.
Không phải chứ, anh sẽ không ở nơi này mà... Ngôn Tiểu Nặc định thần lại, nói: “Em vẫn luôn ở sau cánh gà quan sát."
“Hửm?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi: “Xem cái gì?”
Ngoài nhìn anh thì cô còn nhìn cái gì nữa? Ngôn Tiểu Nặc tự hỏi rồi tự cười, miệng lại nói: “Em chính là nhìn đám phóng viên đáng ghét đó, bọn họ hỏi tới hỏi lui, trả lời thì không được mà không trả lời cũng không xong, còn tiếp tục nữa thì buổi đấu giá hôm nay thành công cốc mất...”
Mặc Tây Quyết thản nhiên nói: "Cho nên em liền vội vã chạy lên sân khấu?”
Thấy trong vẻ điềm tĩnh còn mang theo chút lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc nuốt khan, không nói nên lời.
“Anh có thể giải quyết được chút chuyện này, không cân em đến giúp.” Mặc Tây Quyết thả cô ra, chấn chỉnh lại quần áo của mình.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Tôi biết rồi, Tống giám đốc Mặc rất lợi hại, căn bản không cần sự giúp đỡ của tôi "
Giọng nói thờ ơ của cô đâm trúng Mặc Tây Quyết, anh nhíu mày giận dữ rồi mạnh mẽ khóa môi cô.
Sau nụ hôn kịch liệt, Mặc Tây Quyết thả đôi môi bị anh ngậm đến mức đỏ ửng của cô ra, trầm giọng nói: “Cái miệng của em không khoan dung ai cả, vĩnh viễn không biết có thể đả thương người khác tới mức nào.”
Ngôn Tiểu Nặc thở dốc, đôi mắt ngấn nước nhìn Mặc Tây Quyết.
Như có một dòng suối chảy qua cặp mắt trong trẻo và đôi môi sưng đỏ, Mặc Tây Quyết bỗng cảm thấy ở đâu đó cũng có chút đau.
Nhưng anh không muốn thất lễ trong ngày hôm nay, trong buổi đấu giá của cô.
Mặc Tây Quyết quay đi che giấu sự bối rối của mình, anh bình tâm lại một lúc, giọng nói lại trở nên ưu nhã từ tính: “Thôi bỏ đi, em nghỉ ngơi trước đi, sẽ có người thông báo kết quả đấu giá cho em.”
Ngôn Tiểu Nặc buột miệng nói: “Anh thì sao? Anh định đi đâu?”
Mặc Tây Quyết dừng bước, quay người lại hỏi cô: “Em quan tâm anh đi đâu ư?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt anh như sáng lên, tim đập thình thịch, cúi đầu xuống.
Cơ thể đột nhiên nhẹ nhõm, cô vô thức kinh ngạc, nhưng lại không nói ra miệng.
Cửa phòng nghỉ đóng chặt lại, trên chiếc sofa to dài, hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau, chiếc váy màu xanh cũng bị ném xuống đất.
Ngôn Tiếu Nặc chỉ cảm thấy bản thân lúc thì như đang nằm trong nước, lúc thì như trong biển lửa, chỉ ôm chặt Mặc Tây Quyết cô mới có thể tìm thấy mình.
Xong xuôi, anh dịu dàng giúp cô mặc đồ lại, vuốt mái tóc rối của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, chỉnh lại tóc của mình, khuôn mặt xấu hổ tới mức đỏ ửng, cũng không để ý đến anh.
Mặc Tây Quyết nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên hôn, Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn Mặc Tây Quyết, khiến anh mỉm cười.
Đáng ghét.
Tóc của cô không thể nhìn nổi, cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, đến lúc có người nhìn thấy mái tóc rối bời của cô thì mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, nói: “Phòng trang điểm ở đâu? Em muốn tới chuẩn bị một lát.”
Mặc Tây Quyết nói: “Phòng thứ ba bên trái, anh đưa em đi.”
“Không cẩn.” Ngôn Tiểu Nặc từ chối, sau đó cũng không để ý Mặc Tây Quyết nói gì, trực tiếp đi tới phòng trang điểm.
Nhìn vào gương, vẫn may lớp trang điểm của cô không bị ảnh hưởng, chỉ cần trang điểm thêm chút là được.
Tóc thì khác, búi tóc rối của cô làm sao lại để như thế được?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên bàn trang điểm có rất nhiều cặp ghim, không nghĩ thêm nữa, búi gọn lên là được rồi, còn hơn đám tóc bù xù trên đầu cô bây giờ nhỉ?
Cô sửa xong tóc, cài lại chiếc cặp đính đá lên, nhìn chung đã ổn thỏa.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức rời phòng trang điểm, đang định mở cửa liền nhìn thấy một hình bóng rất quen mắt.
Là Tiểu Tề.
Anh ta ở đây làm gì?
Ngôn Tiểu Nặc thấy Tiểu Tâ liền cảm thấy tức giận, cô luôn cảm thấy là tên Tiểu Tề này lần trước đã động tay với chiếc USB của cô, rồi sau đó...
Cô lập tức bước qua.
Tiểu Tê không ngờ sẽ gặp Ngôn Tiểu Nặc ở đây, liền thốt lên: “Cô Ngôn?”
“Thì ra là anh.” Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Tôi hỏi anh, lần trước anh động tay với chiếc USB của tôi đúng không?”
Mặt Tiểu Tề lập tức biến sắc, lắp bắp nói: “Cô Ngôn, xin..xin lỗi."
Ngôn Tiểu Nặc tức giận, Tiểu Tê bị dọa sợ chạy mất, trong phút chốc đã cách cô rất xa. Ngôn Tiểu Nặc định đuổi theo, nhưng khổ nỗi lại đeo giày cao gót, chưa chạy hai bước đã không đứng vững ngã xuống đất.
Vẫn may còn tấm thảm trên đất, nếu không chân cô chắc chắn sẽ bị sưng.
Ngước lên đã không thấy hình bóng Tiếu Tê đâu, Ngôn Tiểu Nặc vừa tức vừa hận, cản răng đứng dậy.
“Tiểu Nặc?” Giản Minh chạy tới dìu cô: “Em sao thế?”
“Chị Giản Minh, vừa rồi chị có thấy một người đàn ông chạy ra không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
Giản Minh gật đầu: “Thấy, là Tê Quảng Kiệt của tập đoàn Thanh Dương.”
“Tập đoàn Thanh Dương?” Ngôn Tiểu Nặc lầm bầm hỏi: “Có phải giám đốc họ Đơn không?”
“Đúng rồi” Giản Minh trả lời, thấy sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc từ kinh ngạc lại biến thành ngẩn ngơ.