Chương 221: Giải tỏa tâm trạng
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng, nhưng mà bước chân vẫn không dừng lại, không hề cho người giúp việc có cơ hội từ chối.
Người giúp việc do dự một lúc, cuối cùng quyết định làm theo lời căn dặn của Ngôn Tiểu Nặc.
Tới giờ ăn cơm tối rồi mà Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay trở về, chỉ có một mình Ngôn Tiểu Nặc ăn cơm.
Người giúp việc nhìn thấy bây giờ đang không có ai, cảm thấy nói chuyện dễ dàng cho nên cô ta vội vàng bước tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng nói: “Cô Ngôn, không hay rồi, Tiêu Phi tự sát rồi ”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế đứng bật người dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người giúp việc cũng không dài dòng: “Nghe nói là cắn lưỡi tự tử ”
Ngôn Tiếu Nặc trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Quản gia Duy Đức về chưa?”
Người giúp việc gật đầu: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, quản gia Duy Đức đã trở về rồi.”
Ngôn Tiếu Nặc thở dài: “Để cho cô ta ra đi đàng hoàng.”
Người giúp việc không dám do dự, liền vội vàng chạy đi.
Ngôn Tiểu Nặc đỡ trán. Cô cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, cho nên ngồi xuống ghế, trong lòng khó mà bình tĩnh được. Không biết qua bao lâu, mùi hương của thuốc bay tới, kéo Ngôn Tiểu Nặc đang ở trong suy nghĩ ra.
Là Mặc Tây Quyết, giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng: “Nên uống thuốc rồi ”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhận lấy bát thuốc ở trong tay anh, một hơi uống hết sạch.
Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Anh ôm em về nghỉ ngơi nhé”
Ngôn Tiểu Nặc không từ chối anh, cho nên Mặc Tây Quyết cúi người xuống, ôm Ngôn Tiếu Nặc vào trong lòng.
“Em không cần phải để ý như vậy đâu.” Đột nhiên Mặc Tây Quyết nói một câu: “Tiêu Phi chết là do cô ta tự lựa chọn, cô ta hạnh phúc hơn so với rất nhiều người rồi”
Lông mi của Ngôn Tiểu Nặc hơi run rẩy, cô vẫn còn chưa kịp hiểu rõ hết ý nghĩa của câu nói này, thì cơ thể đã được đặt xuống chiếc chăn ấm áp.
Mặc Tây Quyết giúp cô đắp chăn cẩn thận, đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em muốn đi tắm”
Sau nhiều ngày, thì đây là câu nói đầu tiên cô nói với anh.
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng như có một cơn sóng đang đập, anh nói: “Được, anh chuẩn bị nước cho em”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh của nước trong phòng tắm, cô hơi nhắm mắt lại.
Ngồi trong buồng tắm, toàn thân trên dưới của Ngôn Tiểu Nặc thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh hơn. Cô và Tiêu Phi vốn dĩ đã có ước định, mặc dù cô không hiểu nổi tại sao Tiêu Phi lại tự sát, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa cũng là sự lựa chọn của cô ta.
Cũng là chết, nhưng mà Tiêu Phi như thế, cũng coi như là bảo vệ lòng tự trọng cuối cùng của cô ta.
Sự áy náy duy nhất của cô đó chính là, nhà họ Tiêu kể từ nay không còn một ai nữa.
Ngôn Tiểu Nặc tắm xong thì lên giường ngủ luôn. Ngày thứ hai khi cô tỉnh dậy, thì cô gặp được quản gia Duy Đức.
Sắc mặt của quản gia Duy Đức hiện rõ nét tiều tụy, xem ra hai ngày nay ông ấy phải chạy đi chạy lại, hao tổn rất nhiều năng lượng rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, chuyện của Tiêu Phi đã xử lý thế nào rồi?”
“Đã ổn thỏa rồi” Quản gia Duy Đức gật đầu, trong giọng nói khó mà che giấu sự mệt mỏi: “Cậu chủ đặc biệt căn dặn, chôn cất Tiêu Phi vào khu đất tổ tiên của nhà họ Tiêu.”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Mặc Tây Quyết sao?”
Duy Đức nói: "Đúng vậy, cậu chủ cũng biết quan hệ giữa cô và nhà họ Tiêu, cho nên người cũng đã chết rồi, cũng nên cho một nơi để trở về."
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nói với Duy Đức: “Tôi biết rồi, ông đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên uống thuốc rồi”
Quản gia Duy Đức nhìn thấy biểu cảm của cô phức tạp, cho nên chỉ có thể lui xuống.
Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy chân ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt rất phức tạp. Cô biết Mặc Tây Quyết đang cố gắng hết sức để bù đắp vết thương ở trong lòng của mình, nhưng mà cô vẫn không có cách nào đối mặt.
Mắt của cô ngày càng nhìn rõ mọi thứ hơn, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt của anh.
Lúc không thể nhìn thấy, có lẽ cô vẫn có thể trốn tránh, nhưng mà thời gian trôi đi, sự oán hận trong lòng cô dần hồi phục.
Nhưng mà cô biết, cô không muốn thương tổn Mặc Tây Quyết, cho dù có oán hận như thế nào, thì cô cũng không thể làm được.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi.
Qua hai ngày tiếp theo, tới ngày thứ tư, Ngôn Tiểu Nặc đã có thế nhìn rõ tất cả mọi cảnh vật ở xung quanh.
Cô phát hiện Mặc Tây Quyết gầy đi rất nhiều, anh ấy vốn dĩ đã gầy rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi mắt đen thâm sâu ở trên gương mặt góc cạnh.
Ngôn Tiếu Nặc kinh ngạc.
Mặc Tây Quyết cảm thấy không có gì cả, anh hỏi: “Anh xấu rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không có”
Mặc Tây Quyết nhìn bản thân ở trong gương, tuy rằng mặt gầy đi một chút, nhưng mà giá trị nhan sắc vẫn còn ở đó.
“Không ngờ rằng em có thể khỏi nhanh như vậy”
Giọng nói của anh tựa như là vô tình nói ra, những mà khi vang lên, Ngôn Tiểu Nặc vẫn còn thấy có chút hơi nặng nề. Cô lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi và dưỡng thương tốt”
Mặc Tây Quyết hỏi cô: “Anh đưa em đi bắn cung nhé,em thấy thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Bắn cung sao?”
Mặc Tây Quyết gật đầu, xoay mắt nhìn cô: “Ra ngoài đi lại vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý với Mặc Tây Quyết.
Cô không biết tại sao Mặc Tây Quyết lại đột nhiên đưa ra đề xuất đưa cô đi bắn cung, mọi việc đã như vậy rồi, cô cũng đã không còn con đường lùi rồi.
Mặc Tây Quyết là một người sắc sảo như thế nào, cô biết rất rõ. Cho nên những mánh khóe của cô không bao giờ qua nổi mắt của anh ấy.
Nhưng mà anh ấy lại không nói cái gì cả, cũng không nhắc tới chuyện gì. Là do anh có năng lực giữ bản thân mình, hay là do anh có suy nghĩ khác?
Ngôn Tiểu Nặc mơ hồ cảm thấy không hay.
Bởi vì mục đích của mặc Tây Quyết chỉ có một, nếu như anh có thể thoải mái để cho cô rời đi, thì sẽ không dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, trái tim của Ngôn Tiếu Nặc ngột ngạt khó thở.
Loại ngột ngạt này giống như thể khí trong khinh khí cầu ngày càng nhiều, làm khinh khí cầu sắp vỡ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ muốn phát tiết ra bên ngoài loại cảm giác này, nếu không cô sẽ điên mất.
Cung không phải là loại cung ở cổ đại, nếu không với cơ bắp và thể trạng của Ngôn Tiểu Nặc thì căn bản không kéo nổi dây cung.
Loại cung dành riêng cho con gái là loại ở bên trên có cò, ở đầu của nó có gắn một mũi tên nhỏ, rất phù hợp cho Ngôn Tiểu Nặc dùng.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc tới đây, người quản lý dạy cô một số điều cơ bản khi bản cung, và Ngôn Tiểu Nặc rất nhanh đã lĩnh hội được.
Người quản lý tán thưởng: “Cô Ngôn rất có thiên phú, lần đầu tiên tới mà đã có thể học nhanh như vậy rồi”
Ngôn Tiểu Nặc hơi cười: “Anh quá khen rồi.”
Người quản lý cười với cô, sau đó nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu Mặc, phòng của anh đã được chuẩn bị rồi” Mặc Tây Quyết không động đậy, giọng nói lạnh băng: “Tôi ở đây”
Người quản lý kinh ngạc: “Cậu Mặc, ở đây rất nguy hiểm!"
“Không sao." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất kiên định.
Người quản lý không dám làm trái ý anh, do đó chỉ có thể rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm Mặc Tây Quyết đang ở đó, cô đặt mũi tên lên và bóp cò. Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ, mũi tên lập tức lao như bay, và chiếc đèn lông ở phía xa rơi xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.
Mặc Tây Quyết đứng ở một bên, nhìn tư thế của cô như cây tre gãy, cuối cùng mũi tên cũng được cô bắn ra, nhưng mà đôi mắt của cô lại sáng đến đáng sợ.
“Dùng cái này, có thể bắn liên tiếp.” Mặc Tây Quyết đưa cây cung ở trong tay mình cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc nhận lấy, nhìn thấy ánh sáng lóe ra ở đầu mũi tên, đôi mắt của cô hơi lóe lên và mà bàn tay cử động. Mũi tên lao ra liên tiếp giống như một chuỗi pháo hoa.
Hiệu ứng của lực từ trước tới nay luôn luôn tương đồng, khi các mũi tên được bắn ra liên tiếp mang theo lực rất lớn, trên bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc truyền tới cảm giác đau đớn.
Đau tới tận đáy tim, thật giống như một hòn đó đang khuấy động hàng ngàn con sóng. Tốc độ bắn cung của Ngôn Tiểu Nặc ngày càng nhanh.
Cuối cùng tất cả các đồ vật ở trong phòng đều bị cô bản vỡ, và chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng.
Giây phút này vành mắt của Ngôn Tiếu Nặc đã đỏ bừng lên, mũi tên đang nhắm vào Mặc Tây Quyết đang đứng ở bên cạnh.
Bàn tay của cô đang đặt ở trên nút cò, chỉ cần cô động đậy nhẹ thôi, thì Mặc Tây Quyết không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, trong lòng vang lên một giọng nói, nếu như anh ấy bị trọng thương thì bản thân cô sẽ có cơ hội rời đi
Mặc Tây Quyết đứng ở đó không cử động, ngay cả sắc mặt cũng rất bình tĩnh. Giống như việc mũi tên đó không hề hướng về anh.
Cả căn phòng chìm vào sự trầm mặc, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy cánh tay của mình rất đau sớt không thể câm nỗi nữa. “Bịch”, âm thanh nặng nề của chiếc cung rơi trên mặt đất.
Mặc Tây Quyết hỏi cô: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, anh dẫn cô tới đây, là vì muốn bản thân giải tỏa tất cả những tâm trạng kia sao?
Vậy anh ấy đứng ở đó làm gì? Anh hoàn toàn có thể để cô ở trong một căn phòng nào đó. Chẳng nhẽ anh không biết một người vừa mới học bắn cung như cô nếu như ở đây bản loạn lên thì sẽ rất nguy hiểm sao?
Mặc Tây Quyết thấy cô không trả lời mình, biểu cảm trên khuôn mặt của anh cũng thay đổi nhanh chóng, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc hét to: “Mặc Tây Quyết, đủ rồi đó!”
Sự bình tĩnh của Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng thay đổi: “Em nói cái gì vậy?”
“Em bảo anh đủ rồi! Không cần phải làm những chuyện này nữa, không cần phải làm bất cứ chuyện gì vì em nữa!” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên không thể khống chế bản thân mình được nữa, nước mắt của cô rơi xuống: “Em sẽ rời đi, em tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh nữa, anh không cần phải làm những chuyện này nữa!”
Cơ thể của cô bởi vì kích động, cho nên toàn thân đều run rẩy, giống như một chiếc lá bị gió thổi qua vậy.
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, sau đó anh bước lên phía trước cúi người nhặt chiếc mũi tên lên. Bàn tay của anh hơi dùng sức, chiếc mũi tên liền bị anh bẻ đôi.
Anh hỏi: “Nếu như anh cứ muốn làm mọi chuyện vì em, nếu như anh cứ muốn em ở bên cạnh anh thì sao?”
Ngôn tiểu Nặc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Mặc Tây Quyết, sao anh phải cố chấp như vậy?”
Trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết lóe lên sự kiên định: “Ngôn Tiểu Nặc, em biết rõ anh là kiểu người như thế nào, lúc trước không buông tay, bây giờ và về sau càng không buông tay!”
Ngôn Tiểu Nặc căn chặt lấy môi mình và nhìn chằm chằm Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nhìn ánh sáng lạnh lẽo ở đầu mũi tên, giọng của anh lạnh lùng: “Em vẫn rất hận anh, vừa nãy em cầm thứ này chỉ vào anh, là đang nghĩ, nếu như anh chết rồi hoặc là anh bị thương nặng thì em có thể rời xa anh rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, không phủ nhận.
“Nhưng mà đến cuối cùng em cũng không làm như thế.” Mặc Tây Quyết nhìn cô: “Em không nỡ, em đã yêu anh rồi!"
“Em không có!” Ngôn Tiểu Nặc lập tức phủ nhận: “Có lẽ lúc trước em có thể yêu anh, nhưng mà từ khi bà ngoại em mất, thì giữa chúng ta đã không có khả năng đó rồi! Em biết nếu như không phải không có anh, thì đôi mắt này của em có thể cả đời cũng không có cách khỏi. Nhưng mà Mặc Tây Quyết anh có biết không? Em thà rằng mình bị mù còn hơn!”
“Thà bị mù?” Mặc Tây Quyết lặp lại 3 chữ này, đột nhiên anh cười lạnh: “Ngôn Tiểu Nặc, anh sẽ không cho phép anh bị như thế”
Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Anh không có tư cách để cho phép hay không cho phép em làm bất cứ chuyện gì!”
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, đột nhiên lật tay lại, đầu mũi tên đâm vào bả vai của anh.