Tổng Tài Sủng Vợ Vô Cùng

Chương 215: Chap-215




Chương 215: Cô ấy là bạn gái của tôi

Dì Lữ nghe vậy liền nói với Ngôn Ngọc Thanh: “Ai cũng biết, là anh đón bác Lâm đi, lúc đi người còn khỏe mạnh, mà đến lúc về thì lại ở trong bộ dạng như vậy”. Cô ấy nói rồi bật khóc.

Ánh mắt mọi người nhìn Ngôn Ngọc Thanh đều có chút biến đổi, bắt đầu thì thâm thảo luận, suy đoán.

Ngôn Ngọc Thanh cười lạnh, lấy ra một tập giấy, lắc lắc trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, rồi nói: “Cô vẫn còn nhớ cái này chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy tập tài liệu ấy thì trong lòng có chút lo lắng, cô biết đấy là cái gì.

“Là tự cô làm tình nhân của Mặc Tây Quyết, cô còn muốn nhảy lên đến tận trời à?” Ngôn Ngọc thanh lớn tiếng quát, ném tập tài liệu ấy lên đâu Ngôn Tiểu Nặc, “Mẹ tôi không có đứa cái ngoại như cô, bây giờ cô cút ngay ra khỏi nhà họ Ngôn cho tôi”.

Tình cảnh này khiến cho bà con hàng xóm đều kinh ngạc, sự chú ý lập tức chuyển sang mối quan hệ tình nhân giữa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết.

“Trời ơi, cô ấy mới có mười tám tuổi, sao có thể làm ra việc như thế được!"

“Bác Lâm sao lại nuôi dạy ra đứa trẻ như thế này chứ, gia môn bất hạnh!"

“Các người đừng nói nữa, chúng ta hôm nay có thể làm giàu, là nhờ vào Tiểu Nặc đớ:”.

“Toẹt, tôi có nghèo chết cũng không cần thứ tiên của loại tình nhân này cho!”

Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng sự tình lại biến thành như thế này, cô nhìn vào những người đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô, bộ mặt thân thiết vốn có của bọn họ giờ đây biến thành hận muốn cô lập tức chết đi để chuộc tội vậy”.

“Là Ngôn Ngọc Thanh đầu độc bà ngoại tôi!” Ngôn Tiếu Nặc khóc rồi chỉ vào Ngôn Ngọc Thanh mà hét lên, “Là bọn họ hại chết bà ngoại tôi!”

“Nghe thấy chưa, cô ấy nói là Ngôn Ngọc Thanh hại chết bác Lâm!”

“Lời của tình nhân mà cũng tin à?”

“Nói không chừng chuyện Ngôn Tiếu Nặc làm tình nhân bị bác Lâm biết được, xấu hổ quá hóa giận đấy”.

Ngôn Tiếu Nặc chưa từng bị đối xử như thế này, lập tức chỉ vào người đang đặt điều hét lên: “Tôi không có! Tôi không làm chuyện như thế”

Linh Tử và dì Lữ vội vàng đi lên léo Ngôn Tiểu Nặc lại, không ngừng vỗ về cô: “Tiểu Nặc, đừng nói chuyện với mấy người này, càng chùi càng đen”.

Ngôn Uyển Cừ cười lạnh nói: “Chị Linh Tử, biết người biết mặt không biết lòng, chị đừng có để bị Ngôn Tiểu Nặc liên lụy đấy, cô ta có thể làm ra cái việc bại hoại gia phong như thế này, chị còn không biết cô ta à?”

Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn cô ta, giọng nói mang đầy sự căm thù: “Ngôn Uyển Cừ, tại sao tôi ở bên cạnh Mặc Tây Quyết, cô không biết à?” Chuyện đã đến nước này, Ngôn Tiểu Nặc cũng không còn kiêng kị gì nữa, quát to lên: "Nếu không phải cô cho tôi uống thuốc, rồi lừa tôi tới chỗ Mặc Tây Quyết, thì tôi sẽ như ngày hôm nay sao”

Giọng nói của cô vô cùng nghiêm nghị, trong đó mang theo sự oán hận rõ ràng, chốc lát đã khiến cả đám ồn ào kia trở nên yên tĩnh.

Đám người đứng xem không ngờ rằng còn có việc như thế, có điều Ngôn Tiểu Nặc và Ngôn Uyển Cừ không hòa hợp, bọn họ đều biết.

“Thì ra là như thế, Ngôn Uyển Cừ đến chị mình mà cô ta cũng hại!" “Vậy thì bác Lâm rốt cuộc đã chết như thế nào, đúng là phải đợi chứng thực”. “Trời ơi, cái nhà này đúng là nghiệp chướng, người chết còn chưa lạnh thì đã ở đây gân cổ lên chửi nhau”.

Ngôn Uyển Cừ thấy mọi người đều đang trách móc cô ta, thấy bộ dạng đáng thương của Ngôn Tiểu Nặc thì lửa giận trào lên đến đỉnh đầu, lạnh lùng mỉa mai một câu: “Đừng có ở đấy mà giả vờ đáng thương, không phải là chết một người sao, cô đau buồn đến thế á?”

Lời của cô ta còn chưa hết, thì trên mặt đã nhận được một cú tát thật mạnh.

Ngôn Uyển Cừ bị Ngôn Tiểu Nặc đánh cho không kịp trở tay, ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì bên mặt còn lại lại nhận lấy một cái bạt tai nữa.

Ngôn Tiểu Nặc đã bị phẫn nộ và thù hận làm mất đi lí trí, cô cưỡi lên người Ngôn Uyển Cừ, đấm liên tiếp xuống mặt Ngôn Uyển Cừ như mưa bão, mồm không ngừng hét lên: “Tôi đánh chết cô, đánh chết cô đồ hung thủ giết người!”

Ngôn Uyến Cừ bị đánh cho kêu lên thảm thiết, “Ngôn Tiểu Nặc cô dám đánh tôi, cô thực sự tạo phản rồi!”

Ngôn Tiểu Nặc không để cho cô ta bất cứ cơ hội đứng dậy nào, “Tôi đánh chết cô, cô có thể làm gì!”

Nắm tay của cô đã nhuộm máu của Ngôn Uyển Cừ, những người đứng xem cũng không dám khuyên can, Lý Tinh không nhìn tiếp được nữa, giơ tay nắm lấy tóc Ngôn Tiểu Nặc, kéo cô ra.

Tay của bà ta còn chưa động được vào đầu của Ngôn Tiểu Nặc, thì một nóng đen đã khống chế bà ta, tiếp theo không biết từ đâu đến rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen, kéo Lý Tịnh và Ngôn Ngọc Thanh sang một bên.

Mặc Tây Quyết chắp tay sau lưng đi từ cửa vào, nghiêm nghị lạnh lùng như một vị đế vương, “Đế cho cô ấy đánh, không ai được ngăn!”

Linh Tử nhìn Ngôn Uyển Cừ bị đánh thê thảm, nghiêng đầu, cẩn thận dè dặt nói: “Chết người thì làm thế nào...”

“Chết thì coi là tôi làm”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, liếc Linh Tử một cái.

Linh Tử bị ánh mắt của anh dọa cho sợ, rùng mình một cái, không dám nói gì nữa.

Chốc lát, khoảng sân nhỏ chỉ còn lại tiếng gió thổi, ngoại trừ tiếng Ngôn Uyển Cừ rên rỉ đau đớn và tiếng Lý Tình cổ gắng đè nén tiếng khóc.

Ngôn Tiểu Nặc đánh mệt rồi, xuống khỏi người Ngôn Uyển Cừ, hay tay nhuộm đầy máu đỏ.

Nhìn lại Ngôn Uyển Cừ, cô ta đã mất đi ý thức, không biết là sống hay là chết.

Những người đứng xem đều bị dọa cho sợ hãi, không ai dám nói thêm dù chỉ một từ.

Mặc Tây Quyết đem Ngôn Tiểu Nặc bảo vệ ở phía sau,ngón tay thon dài chỉnh lại cổ tay áo gió vốn đã rất chỉnh tề, thong dong hỏi: “Vừa rồi ai nói cô ấy là tình nhân của tôi?”

Mấy bà cô bà dì nhiều chuyện lập tức ngậm chặt miệng, câm như hến.

Mặc Tây Quyết cũng không hỏi nhiều, kêu Duy Đức lại: “Ghi mấy nhà này lại, hủy hợp đồng của nhà bọn họ với tập đoàn Đế Quốc”.

Quản gia Duy Đức lập tức nhận lệnh, vô cùng phối hợp: “Vâng, thưa cậu chủ”. Sau đó lập tức tìm người đi thực hiện mệnh lệnh.

Mấy người đó lập tức bị mời ra, những người còn lại sợ đến run lập cập.

Lúc này từ bên ngoài có rất nhiều phóng viên xông vào, Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Ngọc Thanh một cái, bình thản hỏi: “Đây là người mà ông mời đến à?”

Ngôn Ngọc Thanh không dám nói gì, cúi thấp đầu xuống.

Mấy người phóng viên thấy Mặc Tây Quyết cũng ở đây, thì đều kinh ngạc một chút: “Tổng giám đốc Mặc sao lại ở đây?"

“Ông Ngôn tiết lộ nói Ngôn Tiểu Nặc là tình nhân của anh, đây có phải sự thật không?”

“Nghe nói còn có hợp đồng”.

Mặc Tây Quyết cúi người xuống, nhặt hợp đồng bị rơi dưới đất lên, anh hơ bản hợp đồng có chữ ký của Ngôn Tiểu Nặc lên ngọn nến trước linh cữu của Lâm Nam Âm.

Ngọn lửa lập tức đốt cháy tập hợp đồng dày cộm ấy, bàn tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng di chuyển bản hợp đồng đang cháy bùng bùng, nhìn vào mấy người phóng viên đang ngẩn người kia, nói từng câu từng chữ trịnh trọng: “Ngôn Tiểu Nặc không phải tình nhân của tôi, mà là người bạn gái duy nhất của Mặc Tây Quyết này! Các người nghe cho rõ, kẻ nào dám làm phiền cô ấy, sẽ không xong với Mặc Tây Quyết tôi đâu!”

Anh nói xong thì bản hợp đồng kia cũng bị lửa đốt thành tro, tàn giấy màu ghi đen bay phấp phới trong gió. Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, trong lòng rung động đến kịch điểm, anh thật sự, thật sự nói với tất cả mọi người, quan hệ giữa cô và anh đã công khai rồi sao?

Nhưng tại sao lại là trong tình cảnh như thế này, tại sao lại là hoàn cảnh này.

Ngôn Tiểu Nặc quay người, nhìn vào mắt Mặc Tây Quyết, đôi mắt đen láy cũng đang nhìn cô, vẫn thâm sầu và tĩnh mịch như trước, thậm chí còn mang theo dịu dàng.

Cô cảm thấy trong đầu cô kêu lên vù vù, rất nhiều suy nghĩ không thể sắp xếp được.

Đám phóng viên có được tin tức kinh động, không ngờ Mặc Tây Quyết lại công khai thừa nhận bạn gái của mình, đây là tin tức lớn nhất của năm nay!

Bọn họ lập tức về viết bản thảo tin tức, cũng không có ai quan tâm Ngôn Uyển Cừ năm dưới đất hôn mê bất tỉnh.

Có tiếng xe cảnh sát từ xa vọng đến, Ngôn Ngọc Thanh nghe thấy tiếng xe cảnh sát thì toàn thân mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.

“Các vị đều ở lại đi”. Mặc Tây Quyết kêu mấy người hàng xóm đang định rời đi ở lại, điềm đạm nói, “Hung thủ hại chết bà Lâm ở đây, tôi đã thông tin cho cục cảnh sát, để họ đến bắt người”.

Vừa nghe đến đây, thì mọi người đều không dám đi nữa, dù sao cũng không ai muốn bát cơm của mình đang yên đang lành bị mất đi.

Rất nhanh thì cảnh sát đã vào đến trong sân, đưa Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh đi, sau đó khiêng Ngôn Uyển Cừ lên cáng.

“Trời ơi, thực sự là Ngôn Ngọc Thanh sao!” “Sao lại có loại người vô liêm sỉ như thế chứ, giết cả mẹ ruột, còn quay lại cắn người!”

“Chúng ta trách nhầm Tiểu Nặc rồi, Tiểu Nặc, thật xin lỗi, đừng để bụng nhé!”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân và trong lòng đều mệt mỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói với bọn họ: “Không sao rồi, mọi người rải tán đi”.

Mọi người nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc nói như thế thì chỉ còn cách rải tán.

Khoảng sân lại trở về yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc quay người đi, đi đến trước di ảnh của bà ngoại, thäp cho bà một nén hương.

“Bà ngoại, đám Ngôn Ngọc Thanh bị cảnh sát bắt đi rồi, bà cũng có thể an tâm rồi”. Ngôn Tiểu Nặc nhặt tiền vàng ở bên cạnh, từng chút một từng chút một đặt vào chậu lửa, nước mắt lại chảy xuống, “Em đừng buồn, hôm nay anh sẽ ở đây túc trực em, không để em cô đơn”.

Mặc Tây Quyết cầm lên một nén hương, châm lửa, sau đó từ từ cảm vào trong bát hương.

Ngôn Tiểu Nặc đưa điện thoại cho Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói, “Bên trong có ghi âm cuộc gọi của tôi và Ngôn Uyển Cừ, phiền anh giao cho cục cảnh sát, tôi không đến đó nữa”.

Mặc Tây Quyết đón lấy chiếc điện thoại Ngôn Tiểu Nặc đưa cho, giao cho quản gia Duy Đức.

“Anh còn chưa đi à?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên đôi mắt hiền từ của bà ngoại, giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Mặc Tây Quyết lắc lắc đầu, rồi nói: “Anh ở đây cùng em.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cười, “Mặc Tây Quyết, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”.

Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Anh biết”.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì nữa, cô không muốn tranh luận với Mặc Tây Quyết trước mặt bà ngoại, cô chỉ muốn lặng lẽ túc trực ở đây, một câu cũng không nói nữa.

Mặc Tây Quyết cũng không nói chuyện với cô, chỉ ở bên cạnh cô cả một đêm dài.

Dì Lữ và Linh Tử cũng cả một đêm không ngủ, cùng Ngôn Tiểu Nặc túc trực bên linh cữu.

Buổi sáng hôm sau, người bên nhà tang lễ đến, Ngôn Tiểu Nặc chỉ vội vàng đánh răng rửa mặt, rồi cùng với người nhà tang lễ đưa di thể của bà ngoại đi hỏa táng.

Những việc tiếp theo Ngôn Tiểu Nặc đều làm theo yêu cầu của bên tang lễ cẩn thận hoàn thành, cho đến khi đặt tro cốt của bà ngoại xuống phần mộ, cô cũng không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Chỉ là sau khi làm hết tất cả, Ngôn Tiểu Nặc mới lặng lẽ đứng trước mộ bà ngoại, ngón tay vuốt ve theo viên tấm bia mộ hết lần này đến lần khác, đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, cô ngã thẳng ra sau.

Mặc Tây Quyết đứng ở phía sau cô, tay chân linh hoạt ôm cô vào lòng, cùng nhau về lâu đài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.