Chương 196: Vài chuyện liên quan tới lê phục
Trung tâm thương mại này là nơi lần trước cô và Mặc Tây Quyết đến, chính là cái nơi vô cùng đắt đỏ đó.
Lục Đình đang đứng ở cửa chính đợi cô.
Ngôn Tiểu Nặc lần đầu thấy Lục Đình mặc đồ Âu, là một bộ đồ màu xanh nhạt, trong sự trưởng thành và chững chạc có một cảm giác trong lành như ánh mặt trời.
Lục Đình thấy cô tới liên mỉm cười: "Nào, tới đây, anh giúp em chọn vài bộ lễ phục. "
Ngôn Tiểu Nặc cười với anh ta: "Học trưởng Lục, em không cố ý muốn làm phiền anh đâu, nhưng mà đồ ở đây vừa nhìn đã biết là rất đắt, em thật sự không mua nổi."
"Chẳng lẽ anh để em trả tiền sao?" Ý cười trên khóe môi Lục Đình càng sâu: "Xem như anh tặng cho em đi."
Ngôn Tiểu Nặc cản môi, vẫn thấy hơi do dự.
Lục Đình nói: "Tham gia bữa tiệc sinh nhật của hoàng hậu Olina theo bất kì ý nghĩa nào đều mang tầm cỡ quốc tế, sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông tới, em vẫn nên thận trọng một chút thì hơn”
Ngôn Tiếu Nặc nghe vậy liền không còn do dự nữa, cùng Lục Đình bước vào trung tâm thương mại.
Khi tới đây, để tránh cho nhân viên xem thường mình, cô đã diện bộ đồ đắt nhất mà cô đem theo sau khi rời Hằng An. Khi thấy cô và Lục Đình tới, nhân viên nhìn thấy cũng không còn thái độ lạnh nhạt nữa.
Ở đây chỗ nào cũng đều mang thái độ xem thường người khác, tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc cực kì không tốt, trong lòng không khỏi trào phúng.
Lục Đình thì lại có vẻ như rất quen đường quen lối, Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: "Anh hay tới đây lắm sao?"
"Em đừng quên rằng anh học cùng chuyên ngành với em đó” Lục Đình mỉm cười: "Thường xuyên ra ngoài đi dạo để hiểu được nhu cầu và xu hướng của thị trường là điều cực kỳ cần thiết."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu. Trước đây cô tồn tại như một người vô hình, làm sao dám quang minh chính đại đi dạo phố, cùng lắm là có vài lần vội vàng tới rồi lại vội vàng đi.
Lục Đình đưa cô tới một cửa hàng chuyên về lễ phục, cô xem qua một lượt, tất cả đều mang vẻ hào quang rực rỡ, giá cả không tầm thường.
Nhân viên nhìn thấy đồ Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc mặc liền biết bọn họ đủ khả năng mua hàng, nhiệt tình mời chào hai người: "Hai người tới xem lễ phục đúng không ạ? Cho nữ hay cho nam vậy ạ?”
Lục Đình cười nhạt: "Cho nữ”
Nhân viên nhìn Ngôn Tiểu Nặc cười: "Quý cô này quả là vô cùng xinh đẹp, dáng người rất thon gọn, mặc lễ phục lên chắc chắn sẽ rất lộng lẫy."
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: "Cô quá khen rồi."
Nhân viên hỏi cô: "Cô muốn tìm lễ phục nhân dịp gì, là ban ngày hay buổi tối?"
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi nói: "Đêu xem qua hết đi"
Nhân viên rất nhiệt tình dẫn cô đi xem. Có loại lễ phục ban ngày trang trọng, có loại lễ phục buổi tối thanh lịch lộng lẫy, còn có cả loại lễ phục thoải mái dễ chịu thường ngày nữa.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ chắc chắn hôm đó sẽ gặp gỡ hoàng hậu Olina vào ban ngày, cho nên cô đi xem lễ phục ban ngày trước.
Trước khi tới đây cô đã xem dự báo thời tiết, lúc đó ở nước S trời khá lạnh. Nhưng mà cô cũng không thể mặc áo khoác và quần bó đến đó được, nếu thế thì cũng chẳng cần đi, ở nhà ăn lẩu cho xong.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ mình không cân quá cao sang nên chọn một bộ váy dài màu xanh nhạt.
Lục Đình nhẹ nhàng nói: 'Màu xanh nhạt ư? Hình như có chút đơn điệu."
Ngôn Tiểu Nặc cười: "Để em thử xem sao”
Lục Đình gật đầu, nhân viên liên lấy số nhỏ đưa cho cô để cô vào phòng thay đồ.
Khi cô bước ra, ánh mắt của Lục Đình sáng bừng lên. Chiếc váy tơ tằm màu xanh nhạt càng làm nổi bật làn da tuyết trắng của cô, mái tóc hơi xoăn xõa nhẹ trên vai cô, nhìn rất quyến rũ.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy không tồi.
Cô đang định mua thì nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Cậu Mặc, em muốn bộ lễ phục cô ấy đang mặc."
Ngôn Tiểu Nặc nghe tiếng nhìn ra ngoài. Đứng cạnh Mặc Tây Quyết là Ngôn Uyển Cừ, mà cô ta lại đang chỉ vào chính bộ lễ phục cô đang mặc.
Nhân viên kinh ngạc nói:" Hai người là... ˆ
"Chúng tôi là chị em họ." Ngôn Uyển Cừ dịu dàng cười: "Cho nên nhìn khá giống nhau."
Nhân viên chợt hiểu ra, nụ cười càng trở nên xán lạn: "Thì ra là như vậy, bất lịch sự rồi" Sau đó cô ta cúi thấp đầu với Mặc Tây Quyết: "Cậu Mặc đại giá quang lâm, cửa hàng nhỏ chúng tôi thật là vinh hạnh."
Ngôn Tiểu Nặc vào phòng thay đồ cởi chiếc váy ra rồi nói với Lục Đình: "Chúng ta đi chỗ khác xem tiếp "
Lục Đình dịu dàng gật đầu: "Được."
"Đứng lại!" Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết đột nhiên vang lên: "Không phải em định mua bộ lễ phục này sao?"
Ngôn Uyển Cừ đứng bên cạnh nói: "Cậu Mặc, đây là bộ em thích.
Mặc Tây Quyết nhìn tấm thẻ treo trên váy rồi nói: "Chỉ là chiếc váy 5 tỷ mà thôi, anh sẽ mua chiếc đắt hơn cho em"
Ngôn Uyến Cừ cười vô cùng ngọt ngào.
"Còn về bộ váy này.' Mặc Tây Quyết nói tiếp: "Chi bằng để cậu Lục mua cho người đẹp đi”
Lục Đình không nhúc nhích, cười nhạt: "Thích không có nghĩa là hợp, tôi tôn trọng ý kiến của Tiểu Nặc”
Thích không có nghĩa là hợp... Mặc Tây Quyết cảm thấy lời này còn có ý khác, lông mày nhíu lại, cực kỳ nguy hiểm.
Lục Đình từ đầu đến cuối vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng như mây, không hề tỏ ra yếu kém.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, cười nhạt với Mặc Tây Quyết: "Bạn gái của cậu Mặc thích chiếc váy này, tôi không muốn tranh với cô ấy, xin anh đừng làm khó chúng tôi nữa”
Tay Mặc Tây Quyết nắm chặt chiếc váy màu xanh nhạt, khiến nhân viên nhìn thấy cũng phải đau đầu.
Cô không muốn tranh, không muốn tranh... Có phải nghĩa là, bây giờ anh đang giả vờ ân ái với Ngôn Uyển Cừ, nhưng cô cũng không muốn tranh giành với Ngôn Uyển Cừ nữa?
Đặc biệt là cô còn đang đứng bên cạnh Lục Đình, nói giúp cho cậu ta, còn tự xưng là "chúng tôi"... Mặc Tây Quyết phải dùng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không lao vào đánh Lục Đình.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc không còn tâm trạng nào xem lễ phục nữa, Lục Đình thở dài một tiếng: "Hay là chúng ta đến nơi khác xem nhé”"
"Không cần đâu, lãng phí lắm, em qua chỗ Toàn Cơ mượn một bộ là được rồi” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: "Ở bên ngoài đã lâu rồi, em muốn về nhà nghỉ ngơi."
Lục Đình muốn nói gì đó nhưng Ngôn Tiểu Nặc đã bắt một chiếc taxi đi về phía biệt thự Bán Sơn.
Cô thở dài, đầu tựa lên cửa kính xe, trong tâm trí luôn hiện ra hình ảnh Mặc Tây Quyết và Ngôn Uyển Cừ ở bên nhau.
Những ngón tay siết chặt vào nhau, sự chua chát trong đôi mắt càng ngày càng rõ.
Đợi cô cứu được bà ngoại ra, cô sẽ cùng bà trở về Liên Sơn, không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Mặc Tây Quyết giúp Ngôn Uyển Cừ trả tiền sáu bộ váy, tính sơ sơ cũng hơn 30 tỷ.
Ngôn Uyển Cừ vui vẻ đòi thêm sáu chiếc túi xách rồi nói với Mặc Tây Quyết: "Cậu Mặc, người ta còn muốn mua thêm trang sức nữa”
"Ừm”" Mặc Tây Quyết nhìn khuôn mặt giống hệt Ngôn Tiểu Nặc của cô ta, tuy là giống nhau nhưng anh luôn cảm thấy Ngôn Uyển Cừ cực kỳ xấu xí.
Nếu không phải để biết được nỗi khổ tâm của Ngôn Tiểu Nặc, anh chắc chắn sẽ không ở bên người phụ nữ này, khiến bản thân mình phải chịu uất ức.
Lúc này điện thoại anh hiện lên một tin nhắn, là của Toàn Cơ, nói Ngôn Tiểu Nặc đã đến chỗ em ấy mượn lễ phục, hỏi anh có nên cho mượn hay không.
Mặc Tây Quyết đột nhiên vui vẻ trong lòng, vẫn may là cô không để Lục Đình mua váy cho mình, anh lập tức trả lời lại: Không.
Anh sẽ bảo Duy Đức tìm một bộ lễ phục đẹp nhất đắt nhất rồi tặng cho cô, anh muốn nhìn thấy cô tỏa sáng thật lộng lẫy trong bữa tiệc sinh nhật của hoàng hậu Olina.
Ngôn Tiểu Nặc đứng trước biệt thự Bán Sơn nhận được tin Toàn Cơ đang trên đường đến nước S, trong lòng co chút thất vọng, gọi điện thoại cho Giản Minh thì lại không ai nghe máy.
Một lúc sau Giản Minh nhắn lại cho cô rằng mình đang ở Paris, hỏi cô có chuyện gì.
Ở Paris thì thôi vậy, cô thở dài, việc lễ phục vẫn chưa xong, không biết nên làm gì đây.
Lúc này cô có tự may đi chăng nữa thì cũng không kịp, huống hồ vải vẫn chưa mua, mà trong ví chỉ còn gần 9 triệu, cô đi đâu mua được bây giờ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Lúc này quản gia Duy Đức bỗng gọi điện tới: "Cô Ngôn, cô đang ở đâu? Tôi có đồ muốn tặng cho cô."
Ngôn Tiểu Nặc liền thở dài: "Tôi ở biệt thự Bán Sơn”
"Chỗ cô Toàn Cơ sao?" Quản gia Duy Đức ngạc nhiên: "Cô làm gì ở đó vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Muốn tới nước S, nhưng tôi chưa có lễ phục."
Quản gia Duy Đức cười nói: "Cô mau quay về đi, chuyện lễ phục tôi sẽ giúp cô."
Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, lập tức nói: "Quản gia Duy Đức, ông mượn cho tôi vài bộ là được rồi, không cần mua đâu."
Quản gia Duy Đức trả lời: "Được rồi cô Ngôn, cô quay về rồi nhắn địa chỉ cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng có mặt."
Ngôn Tiểu Nặc vui mừng trở lại nhà trọ rồi gửi địa chỉ cho quản gia Duy Đức.
Không lâu sau, quản gia Duy Đức cùng người của mình mang lễ phục và thiếp mời tới.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói:" Quản gia Duy Đức, cảm ơn ông.
"Cô Ngôn khách khí rồi." Quản gia Duy Đức mỉm cười nói: "Cô xem xem bộ váy này có vừa ý cô không?
Ngôn Tiểu Nặc rũ những chiếc váy ra, một chiếc màu đen, một chiếc màu xanh ngọc, một chiếc màu tím đậm, một chiếc màu xanh nhạt, một chiếc màu đỏ và một chiếc màu xanh tím.
Chiếc váy nào cũng vô cùng tinh xảo, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sự tinh xảo lộng lẫy này có hơi quá, nhất là chiếc màu đen, đẹp tới mức quá đáng.
Quản gia Duy Đức đưa cho Ngôn Tiểu Nặc các phụ kiện khác. Khăn choàng, các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm đắt tiền, cuối cùng là một chiếc hòm đựng vật dụng hằng ngày và chiếc hộp rỗng đựng lễ phục.
Ngôn Tiểu Nặc giờ mới thấy có một quản gia chuyên nghiệp hạnh phúc đến chừng nào, cô tò mò hỏi: "Quản gia Duy Đức, lễ phục đẹp thế này ông mượn của ai vậy?"
Quản gia Duy Đức chỉ đợi cô hỏi câu này, mỉm cười tao nhã nói: "Cô Ngôn, Duy Đức lại không quen cô gái nào. Những bộ lễ phục này là do cậu chủ sớm đã chuẩn bị cho cô”
Nụ cười trên môi Ngôn Tiểu Nặc trở nên cứng đờ, cô trâm mặc một lúc rồi nói: "Quản gia Duy Đức, tôi không mặc đồ của Mặc Tây Quyết đâu, cùng lắm thì tôi không đi nữa."
Quản gia Duy Đức sớm đã đoán được nếu cô biết sẽ không dễ dàng tiếp nhận, ông ta mỉm cười: "Tôi biết cô Ngôn không muốn dính dáng đến cậu chủ, nhưng lẽ nào cô muốn nhìn thấy Ngôn Uyển Cừ đắc ý sao? Nếu cô không đi sẽ đắc tội với hoàng thất nước S, không phải là được không bù mất hay sao?"
Ngôn Tiểu Nặc đấu tranh rất lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp nói: "Thôi được rồi”
Quản gia Duy Đức nói thêm: "Cô Ngôn hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai tôi sẽ tới đón cô để lên máy bay đến thủ đô nước S”