Tổng Tài Sủng Vợ Vô Cùng

Chương 184: Chap-184




Chương 184: Cô rời xa anh ấy

Khó khăn mãi mới tới được đường Tây Hà, tài xế Lý vừa phanh xe, xe theo quán tính hơi lao về phía trước thì ông ấy đã nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc nhảy xuống xe.

Ngôn Tiểu Nặc chạy tới trước cửa căn biệt thự hai tầng, dùng sức ấn chuông cửa.

“Tới đây, tới đây” Mẹ Cát liền chạy nhanh ra, trong miệng vẫn trách: “Tới rồi mà, ai vậy?”

Lúc bà ta nhìn rõ người đứng ở bên ngoài, liền vội mở cửa ra: “Là cô cả hả.”

“Ngôn Ngọc Thanh đâu?” Vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng hỏi.

Mẹ Cát bị khí thế của cô làm cho sợ hãi, giọng nói từ trong cổ họng ra giống như đậu phộng: “Ở, đều ở bên trong.”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm quan tâm bà ta nữa, bước lên trước mở to cửa nhà họ Ngôn ra.

“Ôi, khí thế thật là lớn mà” Lí Tịnh nhìn thấy Ngôn Tiếu Nặc tới, bà ta liền chế giễu cô: “Đây chẳng phải là nhà thiết kế lớn đã tông chết người sao?”

Ngôn Tiểu Nặc coi lời bà ta nói như rác thải, cô lạnh giọng hỏi: “Bà ngoại tôi đâu?”

Lí Tịnh cũng không để ý tới cô nữa, bà ta đắc ý cười.

Ngôn Ngọc Thanh và Ngôn Uyển Cử đi từ trên tầng xuống, ánh mắt mà Ngôn Ngọc Thanh nhìn Ngôn Tiểu Nặc rất u ám, ông ta lạnh lùng nói: “Bà ngoại của cô rất khỏe, bà ấy không sao cả.” .

ngôn tình hoàn

“Bà tôi ở đâu? Tôi muốn gặp bà của tôi” Ngôn Tiểu Nặc mới không thèm tin lời của ông ta, cô nói: “Tự tiện cầm tù người khác là phạm pháp.”

Ngôn Uyển Cừ cười với Ngôn Tiểu Nặc: “Chúng tôi không câm tù bà ấy.”

Ngôn Tiểu Nặc nhăn mày: “Cô có ý gì?”

Ngôn Uyển Cừ cười ngọt ngào nói với bố mẹ của cô ta: “Bố, mẹ, hai người chẳng phải là cần đi tới công ty sao? Mấy giờ rồi còn không đi?”

Ngôn Ngọc Thanh và Lí Tịnh hiếu ý của cô ta, cười nói với con gái của mình: “Được rồi, chúng ta đi tới công ty đây, con nói chuyện cùng với chị con đi nhá.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng im ở đó không động đậy, sau khi bọn họ rời đi, cô mới vội vàng hỏi Ngôn Uyển Cừ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô lại muốn giở trò gì nữa?”

Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt của Ngôn Uyển Cừ biến mất, ánh mắt của cô ta lạnh lùng như một lưỡi dao: “Ngôn Tiểu Nặc, tôi muốn giở trò gì sao? Là do cô gây ra tội không thể sống, còn hỏi tôi muốn giở trò gì sao?”

“Cô nói rõ ra, cái gì mà gây ra tội không thể sống?” Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc tăng thêm dự cảm không lành.

Ngôn Uyển Cừ ngồi trên ghế sô pha, cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô đừng đứng nữa ngồi xuống đây nói chuyện đi. Giữa chị em chúng ta có rất nhiều chuyện để nói ”

Ngôn Tiểu Nặc trừng mắt nhìn cô †a, nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì Ngôn Uyển Cừ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà Ngôn Uyển Cừ chỉ bày ra bộ dạng chiến thắng, cäm cốc trà sữa lên uống.

“Cô muốn nói cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc ngồi đối diện cô ta, hai tay nắm thành quyền, lạnh lùng hỏi.

Ngôn Uyển Cừ cười nói: “Vốn dĩ tôi không muốn động vào bà ngoại của cô, nhưng mà, chuyện cô đâm chết

người được lan truyền rộng rãi quá, lan tới tận Liên Sơn. Khiến bà ngoại cô lo lắng gọi điện thoại cho cô, nhưng mà lại không tìm được cô, thế nên là bà ấy đã tới đây tìm chúng tôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong trái tim đập nhanh, nửa ngày cũng không nói ra lời gì. Chuyện này, cô không hề nghĩ được rằng nó sẽ tới tai của bà ngoại.

Ngôn Uyển Cừ rất thưởng thức biểu cảm trên gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc, cô ta khốc liệt nói: “Bà ngoại của cô lo lắng quá, cho nên tôi thuận tiện kể hết tất cả mọi chuyện cho bà ấy nghe, lúc đó bà ấy vừa thở vừa tức, sau đó liên hôn mê.”

“Cô nói cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc hét to: “Cô kể mọi chuyện cho bà ngoại tôi nghe sao? Cô đã nói những gì?”

Ngôn Uyển Cừ dựa người vào ghế sô pha, đôi môi được tô son cong lên mê hoặc, ở khóe mắt cũng mang nét vui vẻ: “Tất nhiên là kể cô thay tôi bò lên giường của Mặc Tây Quyết mới có tiền chữa bệnh cho bà ấy”

Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu run rẩy, cô không dám nghĩ lúc bà ngoại biết được chuyện này sẽ như thế nào. Cô thật sự không dám nghĩ.

“Cô là bảo bối của bà ấy, là đứa cháu gái mà bà ấy tự hào nhất” Ngôn Uyển Cừ đặt cốc trà sữa lên trên bàn, đột nhiên cô ta đứng dậy: “Từ nhỏ tới lớn có đồ gì tốt bà ấy cũng để lại cho cô, thậm chí tập đoàn Diệu Hoa, bà ấy cũng muốn để lại cho người ngoài không rõ lai lịch như cô. Tôi thì sao? Bố tôi thì sao? Chúng tôi mới là con cháu có huyết thống của nhà họ Ngôn. Trong lòng của bà ấy và ông nội, chỉ quan tâm tới cô.”

“Ngôn Uyến Cừ tôi muốn nhìn xem, nhìn xem đứa cháu gái mà bà ấy toàn tâm toàn ý tự hào sẽ biến thành cái dạng gì.” Trong đôi mắt của Ngôn Uyến Cừ lóe lên tia hận thù, đồng thời cũng mang nét vui vẻ. Cô ta nhìn chằm chằm Ngôn Tiểu Nặc, chờ mong cô ở trước mặt cô ta rơi nước mắt, sau đó khóc lóc cầu xin cô ta tha cho bà ngoại của cô.

Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc không hề như thế, Ngôn uyển Cừ chỉ nhìn thấy sự lạnh lẽo sau vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận của cô, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

“Ngôn Uyển Cừ, tôi nói cho cô biết, mau dẫn bà ngoại tôi ra đây, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Ngôn các người không có đường sống đâu!” Ngôn Tiếu Nặc căm hận hất đổ cốc trà sữa của Ngôn Uyển Cừ, mảnh sứ bản tứ tung,cô nhả ra từng chữ: “Nếu như bà ngoại tôi có chuyện gì, tôi sẽ khiến 3 người nhà cô chôn cất cùng.”

Ngôn Uyển Cừ không ngờ được rằng Ngôn Tiểu Nặc sẽ nói ra loại lời nói này, cô ta kinh ngạc một lúc, sau đó đột nhiên cười lên. Tiếng cười cực kỳ thoải mái và sảng khoái, giống như Ngôn Tiểu Nặc đang nói một câu chuyện cười.

“Cô cười cái gì? Tôi hỏi cô đó!” Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng hét to lên với Ngôn Uyển Cừ.

Ngôn Uyển Cừ cười một lúc lâu sau mới thu nụ cười lại, lắc ngón tay với cô: “Chẳng phải cô cậy mình ôm được chân của Mặc Tây Quyết rồi cho nên tới đấu với tôi sao? Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô xem Mặc Tây Quyết đang ở trong tính huống khó xử như thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa nói gì, thì Ngôn Uyển Cừ đã câm điều khiển mở tỉ vi lên, đúng lúc trên tỉ vi đang đưa tin tức mới.

“Theo các nguồn tin, tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc và nhà thiết kế Ngôn Tiếu Nặc đã có một thời gian dài duy trì trong mối quan hệ nam nữ không chính đáng. Trong cuộc thi thiết kế trước đây do tập đoàn Đế Quốc và tập đoàn Lục Thị tổ chức, Mặc Tây Quyết đã lợi dụng quyền hạn của mình để đi cửa sau cho Ngôn Tiểu Nặc. Điều đó đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc công bằng trong cuộc thi. Cả hai người đã cùng nhau hẹn hò, đi đâu cũng có nhau, có cả hình ảnh để chứng minh..."

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn tấm ảnh mà trên ti vi đang phát, ở khu vui chơi, ở thành phố S, ở dưới tầng nhà Thẩm Điềm Điềm. Trong não bộ của cô vang một câu nói: “Hiện nay cổ phiếu của tập đoàn Đế Quốc đã giảm rất nhiều vì tin đồn này.. "

Giây phút này Ngôn Uyến Cừ rất thưởng thức biếu cảm của Ngôn Tiểu Nặc, sau khi nhìn đủ rồi, cô ta mới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô thật sự đã hại người ta rồi, nếu như không phải vì cô thì Mặc Tây Quyết làm gì có phải rơi tới bước đường này."

Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt thành quyền, cô lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Ngôn Uyển Cừ cười nói: “Rời xa Mặc Tây Quyết, cho dù anh ấy tới tìm cô thì cô cũng phải rời xa anh ấy”

Ngôn Tiểu Nặc căn chặt môi của mình, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: “Tôi đồng ý với cô, nhưng mà tôi muốn gặp bà ngoại ”

“Cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi” Ngô Uyển Cừ lạnh lùng nói: “Làm tốt chuyện này đã rồi chúng ta sẽ nói sau.”

Ngôn Tiểu Nặc không muốn nhìn nụ cười thể hiện sự chiến thắng của Ngôn Uyển Cừ nữa, cho nên cô xoay người rời đi.

Tài xế Lý vẫn ở đó đợi cô, nhìn thấy bộ dạng khi Ngôn Tiếu Nặc bước ra đau buồn giống như hòa thượng. Sao mà mới có một lúc thôi, vẻ mặt của cô Ngôn càng khó coi hơn hôm trước vậy?

Ngôn Tiếu Nặc kéo cửa xe, sau đó nói với tài xế Lý: “Tài xế Lý, đưa tôi về Hãng An”

“Hả? Cô Ngôn, cô không tới lâu đài sao?” Tài xế Lý kinh ngạc hỏi: “Bà chủ Toàn Cơ đặc biệt căn dặn tôi đưa cô tới lâu đài”

Bà chủ Toàn Cơ... Lâu Đài Đế Chỉ... Chắc là bây giờ ai nấy cũng đều bận rộn với tình trạng hiện giờ của tập đoàn chứ?

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Đưa tôi về Hằng An”

Một câu nói lặp lại hai lần, với cả vốn dĩ cũng không muốn nói nhiều. Tài xế Lý cũng không dám hỏi nhiều nữa, bởi vì lúc ông ấy ở trong xe đợi cô Ngôn, nghe đài phát thanh biết được chuyện cô Ngôn và tổng giám đốc bị người ta nói khó nghe như thế nào. Tại thời điểm này, tốt hơn hết là hai người nên tránh sự nghi ngờ của mọi người.

Tài xế Lý nghĩ tới lại cảm thấy tức giận, rõ ràng tổng giám đốc và cô Ngôn có tình cảm với cho nhau, người đàn ông muốn bảo vệ người con gái mà mình yêu, đó là lẽ thường tình, vậy tại sao bọn họ có thể nói khó nghe như thế, thật là không chịu nổi mà.

Giây phút này Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy kiệt sức,cô không biết rằng bản thân mình có thể chịu được được bao nhiêu biến cố nữa. Bản thân của giây phút này giống như một con thuyền cô đơn giữa biển, có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nhưng mà bà ngoại vẫn đang đợi cô cứu, cô tuyệt đối không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể!

Tới cửa lớn của biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc bảo tài xế Lý về trước, trong lòng vẫn rất quan tâm lo lắng bệnh tình của Mặc Tây Quyết. Cô nhẹ giọng căn rặn: “Tài xế Lý, ông trở về trước đi. Nếu như Mặc Tây Quyết tỉnh lại thì ông nói cho tôi biết.”

Tài xế Lý gật đầu đồng ý, sau đó lái xe quay trở lại lâu đài.

Ngôn Tiểu Nặc buộc mình phải bình tĩnh trở lại. Bây giờ có rất nhiều chuyện xảy ra, vừa hỗn loạn vừa phức tạ,,còn có nhiều chuyện mà từ trước tới giờ cô chưa từng chú ý tới, nó giống như một quả bom chôn sâu, không biết bao giờ sẽ nổ, không biết bao giờ sẽ công kích cô.

Cô phải suy nghĩ kỹ xem về sau phải làm như thế nào.

Cứ như vậy cô cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Cúi thấp đầu đi như vậy, không sợ anh đụng vào hả?”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vội ngẩng đầu lên, là Lục Đình đứng ở trước cửa nhà cô. Giọng nói và nụ cười giống như làn nước mùa xuân.

“Học trưởng Lục.” Ngôn Tiểu Nặc chào hỏi anh ta một câu, nhìn thấy gương mặt anh ta hơi hốc hác, cho nên trong giọng nói của cô mang theo lời xin lỗi: “Xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh rồi”

Lục Đình cười: “Không cần phải khách sáo với anh đâu, anh đã gọi điện thoại cho người nhà của người mất rồi, thế mà họ lại đồng ý giải quyết riêng tư, cho nên anh an ủi bọn họ một chút. Bây giờ chắc là sẽ không có phiền phức gì với em nữa rồi"

Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất cảm kích mọi thứ mà Lục Đình đã làm cho cô. Cô hơi mỉm cười, nói với Lục Đình: “Học trưởng Lục, em vẫn rất cảm ơn anh đã giúp đỡ em.”

Lục Đình nhẹ giọng nói: “Về sau không cần gọi anh là học trưởng Lục nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.