Chương 157: Cô và chú cún nhỏ
Quản gia Duy Đức cười gật đầu: “Được rồi, cảm ơn”
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau rời đi, quản gia Duy Đức nhìn bóng lưng hai người bọn họ, thở dài một tiếng. Cậu chủ đích thân đến thăm ông ta, mặc dù chỉ nói có một câu, nhưng ông ta vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Trên đường về, Ngôn Tiểu Nặc bàn bạc với Mặc Tây Quyết: "Quản gia Duy Đức một thân một mình nghỉ ngơi dưỡng sức, em thấy tinh thần và tâm trạng của ông ấy đều không được tốt cho lắm. Nếu như có một con thú cưng nho nhỏ bâu bạn với ông ấy thì tốt rồi"
Mặc Tây Quyết nhíu nhíu mày: "Thú cưng?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Ông ấy không muốn để cho mấy nữ giúp việc phục vụ, nhưng mà cứ một mình như thế cũng không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe”
Mặc Tây Quyết nhìn vào đôi mắt long lanh rạng rỡ của cô, vô thức nói: "Tùy em."
Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc mở to. Mặc Tây Quyết vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng cô cũng không ngốc hỏi tại sao, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Mặc Tây Quyết thấy cô cười, trong lòng cũng như mềm nhũn ra. Anh đưa tay vuốt tóc cô, cùng cô đi vào phòng đọc sách.
Bật đèn lên, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng cả căn phòng. Ngôn Tiểu Nặc đưa mắt nhìn, hoàn toàn không thể tìm ra cuốn sách mà mình muốn đọc.
Cô nhớ lại lần đầu tiên tới đây, quyển sách “Đại cương thiết kế” là do Mặc Tây Quyết giúp cô tìm.
Mặc Tây Quyết không đợi cô mở miệng đã nhanh chóng đi đến một giá sách, vẫy tay với cô: "Lại đây, sách mà em cần tìm ở chỗ này"
Ngôn Tiểu Nặc vừa lại gần vừa mỉm cười nói: "Anh rất quen thuộc với nơi này."
Mặc Tây Quyết nhíu mày, trong đôi mắt đen láy mang theo sự đắc ý, anh cười nói: "Em cho rằng mỗi ngày anh trừ đi làm thì cái gì cũng không đọc sao?”
Ngôn Tiếu Nặc cười haha, sao cô có thể nghĩ như vậy được. Quản lý một công ty lớn như vậy, nếu như anh không nạp kiến thức thường xuyên, vậy thì sớm đã trở nên lạc hậu.
"Tổng giám đốc đại nhân học sâu hiểu rộng, kiến thức uyên thâm, còn không quên lúc nào cũng tự nâng cao bản thân, thật sự là tấm gương sáng cho tôi."
Thứ gì cũng có thể chịu được, chỉ có nịnh bợ là không thể. Mặc Tây Quyết bị cô khen tới mức nổi da gà, chỉ vào hai giá sách chỗ mình nói: "Bên này đều là những sách mà em có thể sử dụng, anh sẽ sai người mang hết tạp chí mà em đọc mỗi ngày đến đây"
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: "Mang tạp chí đến đây sao?"
"Dĩ nhiên.” Mặc Tây Quyết nói: "Chẳng lẽ em muốn chuyến mấy cuốn sách này về biệt thự à?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn nhìn, lập tức thay đổi ý kiến, gật đầu nói: " Ừ, vậy hôm nay em cứ ở đây là được." Cô có thể ở đây đọc sách, sau đó trò chuyện với quản gia Duy Đức.
Mặc Tây Quyết như có thuật đọc ý nghĩ, anh nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Mỗi ngày chỉ cho phép đến chỗ lão già Duy Đức đó một lần"
Ngôn Tiểu Nặc giả vờ như không nghe thấy, cùng lắm thì cô ở lại đó lâu hơn chút là được. Chỉ thấy Mặc Tây Quyết lại lạnh nhạt nói thêm một câu: "Một lần nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Kính già yêu trẻ, anh có hiểu không hả?”
Mặc Tây Quyết nói rất tự nhiên: "Chỉ cho phép yêu mình anh."
Ngôn Tiểu Nặc cũng lười nói tiếp với anh. Cô đi tới trước giá sách rút ra một quyển, nhìn lên mặt bìa rồi lẩm bẩm: "Thời Thượng Ký? Tên của cuốn sách này giống như tiểu thuyết vậy"
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Đây không phải là tiểu thuyết”
"Em biết” Ngôn Tiểu Nặc giơ quyển sách trong tay lên: "Thưa tổng giám đốc đại nhân, nếu như ngài không bận gì thì chúng ta cùng nhau đọc sách nhé?”
Mặc Tây Quyết cười gian, đưa tay ôm lấy eo cô, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, cất giọng trầm thấp: “Anh lại muốn cùng em thảo luận chuyện đời người hơn đấy."
Trong căn phòng trống trải, giọng nói của anh càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Tim Ngôn Tiểu Nặc cũng đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em phải đi đọc sách”
Mặc Tây Quyết chẳng những không buông cô ra, ngược lại cúi đầu xuống lưu luyến trên môi cô một lúc lâu mới để cho cô đi. Ngôn Tiểu Nặc cầm quyển sách ngồi ở trước bàn, cảm thấy cả người rất nóng bèn đứng dậy gọi người giúp việc mang cho mình một ly nước ép nho.
Cô vừa mới ngồi xuống uống một hớp đã thấy có người mang tài liệu cùng máy vi tính đến cạnh chỗ ngồi của cô, theo sau là Mặc Tây Quyết đã thay một bộ quần áo mới.
Hóa ra không phải đến đọc sách, là đến để giải quyết công việc.
Ngôn Tiếu Nặc yên lặng ngồi đọc sách bên cạnh Mặc Tây Quyết. Ngoại trừ tiếng gõ bàn phím, ngay cả khi đọc tài liệu anh cũng không hề phát ra âm thanh.
Cô vừa đọc sách vừa dùng bút chì vẽ vẽ viết viết lên giấy. Mặc Tây Quyết lơ đãng nhìn một cái, thấy cô hơi hơi cúi đầu, lông mi cong cong như vầng trăng, cái trán nhỏ đầy đặn, một vài sợi tóc đen buông xõa xuống, tạo ra một cảm giác vô cùng đẹp.
Anh không nhịn được nở nụ cười. Ngôn Tiểu Nặc đúng lúc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Mặc Tây Quyết.
Ánh mắt của anh sâu thẳm trầm tĩnh, trong đáy mắt dường như có một ánh sáng mờ mịt, khiến cho cô phải sửng sốt.
Dáng vẻ lúc cô ngây ngốc trông vô cùng đáng yêu, Mặc Tây Quyết không nhịn được hôn một cái lên gò má
cô. Ngôn Tiểu Nặc liếc anh một cái, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
n cơm trưa xong, Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ muốn mua cho quản gia Duy Đức một con thú cưng, sau khi ngủ trưa một giấc thì thức dậy.
Mặc Tây Quyết cài thật chặt nút áo sơ mi, xoay người nhìn khuôn mặt trằng nõn hơi ửng hồng của Ngôn Tiểu Nặc. Cặp mắt hoa đào của anh nhẹ nhàng liếc sang phía cô, có một loại yêu chiều rung động.
Anh bật cười, lấy từ trong tủ treo quân áo một chiếc áo len cashmere mỏng và một chiếc khăn choàng lông cáo màu hông nhạt: "Mặc cái này đi, hợp với dáng người em"
Ngôn Tiếu Nặc chậm rãi chui từ trong chăn ra, từ từ mặc quần áo vào mới bước xuống giường.
Cô nhìn chính mình trong gương. Áo len màu xanh đen vừa vặn lộ ra vòng eo nhỏ, còn chiếc khăn màu hồng nhạt lại tôn lên làn da của cô, chỉ là môi có hơi sưng. Cô cầm thỏi son thoa lên môi, lập tức trở nên vô cùng tỉnh tế và gợi cảm.
Mặc Tây Quyết vừa nhìn thấy, đôi mắt đen đã tối sãm lại. Anh ôm cô từ phía sau, trầm thấp nói: "Hay là chúng ta ngủ thêm một lúc nữa đi? Bên đó đi muộn chút cũng được"
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến những gì anh làm với cô lúc nãy... ngay lập tức vừa xấu hố vừa giận: "Muộn nữa thì tiệm thú cưng đóng cửa mất”
Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, cười nói: "Đi thôi."
Đến một cửa tiệm thú cưng khá nối tiếng của thành phố S, Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cùng đi vào. Vừa mới bước vào cửa, Mặc Tây Quyết còn chưa kịp tháo kính mắt xuống, nhân viên phục vụ đã nơm nớp lo sợ đi tới, cười nói: "Chào anh, xin hỏi anh cần thú cưng gì?"
Mặc Tây Quyết không nhúc nhích, nhẹ nhàng tháo kính ra, đôi mắt lạnh lùng. Anh cất giọng trâm thấp: "Không nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh tôi sao?"
Nhân viên phục vụ hít một hơi thật sâu. Tại sao lại có một người đàn ông đẹp trai đến vậy cơ chứ? Tiếc là vẻ mặt lạnh lùng quá, khiến cho người khác không lạnh mà run, nhân viên phục vụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Mặc Tây Quyết khẽ nheo mắt.
Nhân viên phục vụ đứng ngồi không yên lập tức phản ứng lại, quay sang Ngôn Tiểu Nặc đang đứng cạnh Mặc Tây Quyết, càng cung kính hơn: "Thưa cô, xin hỏi cô muốn loại thú cưng gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười khẽ, nói: "Tôi muốn một con chó nhỏ, tính cách ôn hòa và thông minh."
Nhân viên phục vụ cười nói: "Không biết cô muốn giống chó nào ạ?”
Mặc Tây Quyết đột nhiên nói một câu: "Dẫn chúng tôi đi xem thử một chút."
"Dạ, dạ, xin mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ vội vàng nói, đưa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng đi vào bên trong.
Bây giờ nuôi thú cưng là một loại trào lưu. Con người hiện đại ngày nay mỗi ngày đều rất bận, áp lực cũng rất lớn, về đến nhà có thú cưng bầu bạn cũng là một dạng an ủi tâm hồn.
Hơn nữa có rất nhiều người nhờ nuôi thú cưng trở nên nổi tiếng trên mạng, từ một người bình thường biến thành cao phú soái, trong đó thành công nhất có thể kể đến Tiểu Mã Giáp.
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc có Weibo cũng đã theo dõi anh ta, thường xuyên thấy trên Weibo của anh ta đăng hình Nựu Nựu đáng yêu, cô liên rất muốn có một chú chó Samoyed.
Diện tích của tiệm thú cưng này rất lớn, những chú chó được đặt trong căn phòng rất rộng, ở giữa còn có một cái sân chơi rất to. Những chú chó nhiều tuổi hơn đang vui đùa bên trong sân, còn những chú chó nhỏ hơn thường được nuôi trong lồng.
Bởi vì đề phòng những chú chó này sẽ cắn người, bên cạnh đều có các nhân viên chuyên môn trồng nom.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vừa mới đi vào trong gian phòng, các nhân viên làm việc đã đồng loạt nhìn về phía hai người họ, nói chính xác hơn là nhìn về phía Mặc Tây Quyết.
Hai người đã quá quen thuộc với chuyện này rồi. Ngôn Tiếu Nặc tiếp tục đi vào bên trong, quả nhiên phát hiện ra Samoyed. Tính cách của những con Samoyed rất ôn hòa, có lẽ là vì tiếp xúc với nhiều người, cũng không sợ người lạ, cho nên rất thân thiết với người. Ngôn Tiểu Nặc cúi xuống sờ lên đầu của chú chó.
Chú chó cũng rất thân thiết há miệng cười với cô, còn liếm liếm bàn tay cô.
Không ai có thể kháng cự nụ cười thiên sứ đáng yêu kia của Samoyed.
Ngôn Tiểu Nặc càng nhìn càng thấy thích, Mặc Tây Quyết nhìn cô hỏi nhỏ: "Thích con này sao?"
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liên tục: "Vâng, nó đáng yêu quá đi mất." Cô vừa nói vừa ngồi xổm xuống ôm chú chó vào trong lòng. Cô mỉm cười vui vẻ, tay ôm chú chó trắng như tuyết, trông giống như một bức tranh vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy rất hài lòng, quay sang hỏi nhân viên làm việc: "Con chó này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên làm việc là một người phụ nữ. Cô ta ngây ngốc nhìn Mặc Tây Quyết, nhỏ giọng trả lời: "Sáu triệu rưỡi."
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên hỏi: "Nó được bao nhiêu tuổi rôi? Đã tiêm phòng chưa?"
Nhân viên làm việc vội vàng trả lời: "Nó sắp được một tuổi, đã tiêm phòng đây đủ rồi, tôi có thể đưa giấy chứng nhận tiêm phòng cho cô xem."
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, tỉ mỉ nhìn chú chó trong ngực. Lúc vừa vào đây, nó chạy nhảy không hề ngại ngùng gì, lông vừa sạch sẽ lại được cắt tỉa rất đẹp. Trên người nó cũng không có mùi gì lạ, răng rất trắng, màu mũi cũng rất bóng, tinh thần rất tốt, thoạt nhìn là một chú chó vô cùng khỏe mạnh hoạt bát.
Điều quan trọng nhất chính là nó đã qua giai đoạn thay răng, quản gia Duy Đức ở chung với nó chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
"Không thể rẻ hơn một chút sao?" Ngôn Tiếu Nặc theo thói quen trả giá.
Nhân viên có chút khó xử nói: "Rẻ hơn thì không thế được, nhưng nếu như cô mua thì có thế tặng thêm thảm lót và thức ăn cho chó."
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Đi thanh toán." Nhân viên lập tức vui vẻ ra mặt: "Xin mời anh đi bên này."
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ, đưa tay vuốt ve đầu chú chó, nhẹ nhàng dụ dễ nó: "Nào, đi cùng với chị, đừng sợ”
Chú chó nhỏ cũng rất thích cô, ngoan ngoãn đi cùng cô.
Mặc Tây Quyết thanh toán hóa đơn xong, nhân viên còn dặn dò Ngôn Tiểu Nặc những điều chú ý khi chăm sóc chó. Ngôn Tiểu Nặc gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó ôm chú chó nhỏ lên chiếc xe sang trọng của Mặc Tây Quyết.