Chương 153: Mời nữ vương bệ hạ dùng
Giọng nói trong trẻo của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự quyến rũ khó tả: "Buổi lễ tuyên dương nhân viên ngày mai anh đi một mình sao? ”
Mặc Tây Quyết buông tay cô ra, tay trượt xuống phía eo cô kéo cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên không phải, anh muốn mang em đi, nhưng mà kì thi của em không có vấn đề gì chứ?"
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: "Vừa nãy em cũng đã ôn lại rồi, cảm thấy vẫn ổn” Mặc Tây Quyết cười nói: "Vậy thì tốt, nào, chúng ta cùng nhau chọn quần áo cho ngày mai đi”
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc chọn một chiếc áo khoác lông thú màu hồng. Cô vốn đã rất trắng, màu hồng càng làm cho khuôn mặt cô trở nên trong suốt như pha lê, làn da sáng bóng, đôi mắt long lanh.
Mặc Tây Quyết rất hài lòng cầm điện thoại lên chụp cho cô một tấm ảnh, bị Ngôn Tiểu Nặc phát hiện. Cô lập tức chạy tới cướp lấy điện thoại của anh: "Mặc Tây Quyết, anh vậy mà lại chụp lén em!"
"Xong rồi, bức ảnh này chắc chắn sẽ rất đẹp." Mặc Tây Quyết kéo tay cô, cho cô nhìn điện thoại: "Em xem đi, có phải là rất đẹp không?”
Ngôn Tiểu Nặc trong bức ảnh lại càng xinh đẹp hơn, giống như một bức tranh vậy.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng của người trong ảnh. Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, sau đó cài đặt tấm hình thành ảnh nền của điện thoại.
"Anh sẽ không cài thành ảnh màn hình khóa, bởi vì sẽ có lúc trợ lý mang điện thoại đi sạc." Mặc Tây Quyết nói: "Ảnh của em chỉ có anh được nhìn."
Ngôn Tiểu Nặc mở to hai mắt hỏi: "Ảnh của em bị mấy cô gái thấy thì sao?"
Cô nhớ hình như trợ lý của anh là con gái.
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Trợ lý của anh là đàn ông.
Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc hơn: "Vậy cô gái mà em thấy lân trước..."
"Cô ta bị anh chuyển đến phòng quan hệ công chúng rồi, bây giờ trợ lý của anh đều là đàn ông." Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: "Cho nên ảnh của em không thể bị những người đàn ông khác thấy."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết, trong đôi mắt đen láy của anh là dáng vẻ kiên quyết, cô hỏi nhỏ: "Anh, sao anh lại điều người ta đến phòng quan hệ công chúng vậy?”
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: "Anh sợ em thấy sẽ ghen"
Ngôn Tiểu Nặc toát mồ hôi: "Em ghen lúc nào!"
Mặc Tây Quyết cười, không để ý tới dáng vẻ tức giận của cô, tiếp tục nói: 'Nhà có vợ hung dữ sao anh dám làm sai chứ."
Lúc đầu Ngôn Tiểu Nặc còn sửng sốt mấy giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến thành quả cà chua, vừa xấu hổ vừa vội vàng nói: "Cái quỷ gì vậy, anh lại nói linh tinh gì đó?”
Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong ngực, giọng nói vừa trâm thấp vừa dịu dàng: “Anh nói rất nghiêm túc. Đợi đến khi chúng ta công khai anh sẽ cưới em, những chuyện khác em cũng không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa"
Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt nằm trong ngực anh, nói: "Mặc Tây Quyết, em sợ em không chịu nổi."
Mặc Tây Quyết không ngờ rằng Ngôn Tiểu Nặc lại trả lời anh như vậy, anh cúi đầu xuống kinh ngạc nhìn cô: "Không chịu nổi? Tại sao?"
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: "Nhà họ Mặc quyền thế ngút trời, còn em chỉ là một người bình thường, chúng ta đơn giản chính là chênh lệch một trời một vực..."
"Ngôn Uyển Cừ!" Mặc Tây Quyết ngắt lời cô, giọng lạnh như băng: “Anh không cho phép em dùng những lí do đó để cự tuyệt anh”
Ngôn Tiểu Nặc trong phút chốc không biết nói gì.
Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: "Em nghe đây, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. Từ trước đến nay, từ trước đến nay anh không hề cảm thấy giữa chúng ta có gì chênh lệch."
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở thật to: “Anh, anh nói gì?"
"Anh thích em, chỉ vì con người của em mà thôi." Mặc Tây Quyết nói hết sức nghiêm túc: "Em cũng đừng nhắc đến mấy thứ này có được không? Cho dù không có nhà họ Mặc, anh vẫn có thể che chở cho em."
Tim Ngôn Tiểu Nặc run lên, vội vàng lắc đầu nói: "Em không có ý muốn anh rời khỏi nhà họ Mặc, em không nói muốn anh phải rời khỏi người nhà của mình..."
Mặc Tây Quyết thấy cô gấp gáp, vội vàng ôm lấy cô nói: "Anh biết, anh chỉ muốn nói cho em nghe như vậy thôi, anh không muốn em phải suy nghĩ lo lắng về vấn đề này:
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong mắt mình là một mảnh mơ hồ, chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống. Cô nhào vào trong ngực Mặc Tây Quyết: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy, tại sao..."
Anh đối xử tốt với cô như vậy, cô thật sự không nỡ rời bỏ anh.
Mặc Tây Quyết lại không suy nghĩ nhiều về lời nói của cô, anh chỉ khẽ vuốt lên lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, đừng khóc, có anh ở đây"
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết cảm thấy eo của mình sắp bị cô ôm gãy mất, cười khổ nói: "Em ôm anh chặt như thế, eo của anh sắp gãy đến nơi rồi, cuộc sống hạnh phúc của em cũng không còn đâu”
Quả nhiên Ngôn Tiểu Nặc lập tức buông lỏng eo anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn tràn đầy nước mắt. Cô đánh vào bả vai anh, tức giận nói: "Anh, anh lại nói bậy nói bạ rồi, xấu hổ chết mất"
Mặc Tây Quyết cười cười, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô rồi nói: "Nhìn em đi, động một chút là khóc, xấu muốn chết."
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi nói: "Em xấu như vậy đó thì sao? Chẳng biết ai vừa nấy còn khen em xinh đẹp”
Nụ cười trên mặt Mặc Tây Quyết càng rạng rỡ hơn:
"Lúc em không khóc là xinh đẹp nhất, khóc rồi thì không xinh đẹp nữa."
"Anh biết cách nịnh bợ từ khi nào thế hả?" Ngôn Tiểu Nặc cũng đùa giỡn với anh. Mặc Tây Quyết nói vô cùng tự nhiên: "Không biết nịnh sao được?"
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi một cái: 'Lúc đầu khi quen biết anh, anh còn chẳng biết ăn nói gì cả, còn ném cả em xuống..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh hôn lên.
Mặc Tây Quyết hôn cô một lúc, sau đó kề bên tai cô thở dốc, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ cùng tức giận: “Anh đã nói là không được nhắc đến chuyện kia nữa."
Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo quay đầu đi, nói: "Em cứ nói đấy, anh quản được sao."
Khuôn mặt của Mặc Tây Quyết đen lại, dở khóc dở cười nói: "Em trở nên xảo quyệt như vậy từ lúc nào đó? Phải làm sao thì em mới không nhắc đến những chuyện trong quá khứ kia nữa?”
Ngôn Tiểu Nặc đanh đá nói: "Phải xem tâm trạng em thế nào, khi nào tâm trạng em tốt thì em sẽ không nhắc đến”
Mặc Tây Quyết đảo mắt, ôm Ngôn Tiểu Nặc đi về phía chiếc giường.
Ngôn Tiểu Nặc thấy đôi mắt đen của anh sáng lên, nuốt nước miếng một cái nói: "Anh muốn làm gì?" "Em." Mặc Tây Quyết đặt cô lên giường, sau đó đè người lên.
Ngôn Tiểu Nặc bị lời nói của anh làm cho xấu hổ tới nỗi cả mặt đỏ bừng, cô mắng anh: "Đồ vô lại, chỉ biết nói mấy thứ này!"
Mặc Tây Quyết khẽ cười thành tiếng: “Anh là như vậy đó, chỉ làm như vậy với em"
Anh vừa nói vừa ném quần áo của hai người xuống đất.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, khiến trong lòng cô sinh ra từng đợt xấu hổ.
Thật là... Rõ ràng đã làm chuyện đó cùng anh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cô cũng cảm thấy mình không có lối thoát, đến cuối cùng liên biến thành vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Mặc Tây Quyết cũng không quan tâm những thứ này. Anh vô cùng ham muốn cô, mãi đến khi Ngôn Tiếu Nặc kháng nghị anh mới quyến luyến ngừng lại.
Một đêm ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai cả hai người cùng nhau thức dậy. Mặc Tây Quyết vẫn là cái đáng vẻ ngàn năm không đổi đó, ung dung nhàn nhã cởi bỏ áo ngủ màu đen, thay bộ trang phục mà anh đã chọn xong.
Ngôn Tiểu Nặc thì nằm trong chăn lăn lộn một hồi lâu mới giơ cánh tay mảnh khảnh trắng muốt như ngọc của mình ra.
Mặc Tây Quyết đi đến nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc rồi đan năm ngón tay mình vào tay cô. Bàn tay ấm áp to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khiến cho trái tim Ngôn Tiểu Nặc run lên.
"Không còn sớm nữa, phải dậy rồi." Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, cất giọng dịu dàng nhắc nhở. Ngôn Tiểu Nặc chu miệng nói: "Em đã định xuống giường rồi lại bị anh cắt ngang."
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng: "Xem ra vẫn là lỗi do anh sao? Anh xin lỗi nhé"
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, nở một nụ cười hoạt bát đáng yêu: "Tiểu Mặc Tử, mau hầu hạ bổn cung thay quần áo."
Mặc Tây Quyết ngẩn người, sau đó đánh nhẹ lên mông cô, cười nói: "Thật sự là cưng chiều em tới nỗi coi trời bằng vung rồi, dám nói với anh như vậy”
Ngôn Tiểu Nặc không để ý đến anh, chỉ vênh vênh khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt kiêu ngạo như muốn nói “Anh mà không nghe lời em thì em sẽ nằm đây không dậy nữa.”
Tâm trạng của Mặc Tây Quyết vô cùng tốt. Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấp giọng hỏi cô: "Cô Ngôn, cô muốn mặc kiểu đồ lót gì?" Anh vừa hỏi vừa đứng lên kéo tủ quần áo của Ngôn Tiểu Nặc ra, lật từng cái một ra xem.
Anh còn lấy ra một chiếc trong đó mang ra ướm thử lên người Ngôn Tiểu Nặc, khẽ lắc đầu: "Cái màu đen này nhìn sexy phóng khoáng quá, không thích hợp với em chút nào."
Sau đó anh không để ý đến đôi mắt mở to của Ngôn Tiểu Nặc, lại chọn ra một chiếc quơ quơ trước mặt cô: "Cái màu tím này là thích hợp với em nhất, em nhìn cái ren trên này đi, đẹp thật đấy...
"Mặc Tây Quyết!" Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng không nhịn được hét to, lấy lại hết đống đồ lót trên tay anh, xấu hổ nói: "Để em tự mặc quần áo, em tự mặc được!"
Mặc Tây Quyết không lên tiếng, hai mắt đen lộ ra vẻ đắc ý nhàn nhạt, nụ cười mang theo sự chiến thắng, khiến cho khuôn mặt cương nghị của anh cũng trở nên dịu dàng.
Ngôn Tiểu Nặc vừa mặc quần áo của mình, trong lòng vừa thầm oán trách Mặc Tây Quyết.
Thứ đàn ông gì đây, mình cùng lắm chỉ đùa giỡn với anh một chút, vậy mà anh lại phán xét đồ lót của cô.
Người đàn ông đẹp trai này năm lần bảy lượt phán xét đồ lót của cô, vậy mà lại không hề có chút cảm giác thô tục nào.
Nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức xấu hổ. Cảm giác kia giống như là mình bị bày ra ở đó, bị Mặc Tây Quyết nhìn hết mười mươi.
Thật là... Quá đáng ghét!
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ vừa không làm gì được vừa không muốn khuất phục của có, tâm trạng đã tốt bây giờ còn tốt hơn.
Đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười nhạt.
Rõ ràng là một người không thích kén chọn trai đẹp, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy người này vừa gian trá lại vừa biết nịnh bợ.
Khuôn mặt nhỏ bé tinh tế của cô như mặt trời bị mây đen che khuất, càng ngày càng trầm xuống, hết sức khó coi.
Mặc Tây Quyết biết đã trêu chọc cô quá đà, sợ cô sẽ xấu hổ, thật sự chọc giận cô thì xong đời liền vội vàng an ủi: "Được rồi được rồi, em đừng giận có được không?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh không nói, cầm bàn chải đánh răng bằng điện lên.
Mặc Tây Quyết cướp lấy bàn chải đánh răng trong tay cô, nhanh chóng lấy kem đánh răng ra, hai tay dâng lên cho Ngôn Tiểu Nặc, nói: "Mời nữ vương bệ hạ dùng”