Tổng Tài Sủng Vợ Vô Cùng

Chương 149: Chap-149




Chương 149: Cô dám nhận việc ở ngoài

Cô không hiểu tại sao anh không đọc tin nhắn, nhưng cô tin rằng anh có lý do của mình, vì vậy cũng không hỏi nhiều.

Cơm tối tùy tiện ăn một chút vì ngày mai cô còn phải tham gia buổi họp báo ra mắt trò chơi trên điện thoại, nên đã tắm rửa lên giường từ sớm.

Mặc Tây Quyết không biết suy nghĩ cái gì, sau bữa tối, tập gym xong anh ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ sát đất nhìn hoa cẩm tú câu màu hồng tím ngoài cửa.

Ngôn Tiếu Nặc ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của anh lông mày không tự chủ nhíu lại khẽ hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Nghe giọng nói của cô, Mặc Tây Quyết đứng dậy khẽ mỉm cười, “Không có gì, mai em phải tham gia buổi họp báo ra mắt đúng không đi ngủ sớm một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, hỏi, “Còn anh thì sao?”

Mặc Tây Quyết cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, khẽ mỉm cười: “Đừng vội, anh tắm xong sẽ ngủ cùng em”

Ngôn Tiểu Nặc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhanh chóng liền chui vào trong chăn, đầu cũng không lộ ra, trông như cá heo nhảy xuống nước.

Mặc Tây Quyết không thể làm gì cười cười, tắm rửa rồi rón rén lên giường.

Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô, cô vẫn chưa ngủ nên vặn vẹo cơ thể phản kháng.

“Làm ồn đến em sao” Nói xong anh cũng không vuốt tóc cô nữa, chỉ ôm cô nhưng một đôi mắt đen sáng lên trong bóng tối.

Ngày hôm sau Ngôn Tiểu Nặc sáng sớm đã rời giường, lúc cô ra khỏi biệt thự, xe của công ty đã đợi sẵn bên ngoài.

Cô lên xe và đi đến địa điểm của buổi họp báo.

Là nhà thiết kế chính của nhân vật của trò chơi trên di động này, Ngôn Tiểu Nặc thu hút rất nhiều sự chú ý. Bên cạnh đó, cô đã được đài truyền hình quốc gia của nước S đặc biệt phỏng vấn nên lần này có rất nhiêu người người đến hiện trường.

Tổng giám đốc Trương rất hài lòng khi thấy thế này, thái độ của ông với Ngôn Tiểu Nặc càng thêm thân thiết, thậm chí còn muốn lấy lòng tôn trọng hơn.

Ngôn Tiểu Nặc rất ngại khi thấy Tổng giám đốc Trương tự mình rót trà cho cô vừa cười vừa nói, “Hôm nay buổi họp báo có rất nhiều việc, ông không cần để ý đến tôi, những chuyện nhỏ nhặt này để tôi tự làm.”

Tổng giám đốc Trương híp mắt gật gật đầu vẫy tay gọi một trợ lý đến, "Hãy chăm sóc cô Ngôn cẩn thận.”

Trợ lý nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh, Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp nói cái gì tổng giám đốc Trương đã vội vàng đi.

Ngôn Tiểu Nặc bóng lưng của ông bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với trợ lý, “Tôi ở đây không có việc gì, cô mau đi giúp đi”

Trợ lý liền vội vàng lắc đầu, vừa cười vừa nói, “Cô Ngôn, đừng nói thế, nếu cô có bất cứ điều gì hãy nói với tôi”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vội vàng nói: “Tôi không có việc gì, cô mau đi đi.”

Trợ lý nhìn thấy cô ấy chân thành nói, “Cô có việc liền gọi tôi” Sau đó liền đi bận bịu chạy đi lo việc khác.

Ngôn Tiểu Nặc mặc dù rất thích trò chơi này nhưng cô không biết nhiều về trò chơi, chứ đừng nói đến hiệu suất của sản phẩm.

Những người khác bận rộn, cô chỉ có thể ngồi uống trà, cũng không có ai đám sai khiến cô làm việc nên cô cảm thấy rất buồn chán.

Cô đứng dậy đi xem một vòng xem có giúp được gì không kết quả phát hiện mình không thế làm gì.

Cô đến sớm nên không gặp phải cánh truyền thông.

Kết quả vừa ra khỏi cửa lại đụng phải tố trưởng Sầm đang đi đến, cô lập tức muốn xoay người rời đi.

“Đây không phải là cô Ngôn nổi tiếng đây sao?” Giọng nói của tổ trưởng Sầm vang lên sau lưng cô, “Sao cô lại ở đây?”

Ngôn Tiểu Nặc hợp tác với công ty trò chơi trên điện thoại không được tiết lộ, tổ trưởng Sầm nghi ngờ cũng đúng thôi.

Cô không trả lời mà hỏi lại, “Tổ trưởng Sầm, khéo thật đấy, ở đây có thể cũng có thể gặp được cô, cô làm gì ở đây?"

Tổ trưởng Sầm vuốt mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ tía, đuôi mắt vẽ hất lên mê hoặc lòng người nhưng giọng nói lại lạnh lùng kiêu ngạo, “Tôi ở đây vì công việc còn cô, không phải giấu công ty làm việc tư chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm để ý trợn mắt quay người rời đi.

Tổ trưởng Sầm hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua cho cô, bước nhanh hai bước trước mặt cô ấy, giọng nói đầy uy hiếp, “Lần trước là do cô may mắn, Hoàng tử Carter thế mà còn muốn tiếp tục dùng cô, đài truyền hình quốc gia nước S còn đến phỏng vấn cô, tất cả những điều tốt đẹp cô đều chiếm hết mà cô còn không thoả mãn, còn sau lưng công ty đi làm việc tư.”

Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng nói, “Tổ trưởng Sầm, cô là người thông minh xinh đẹp, lại có tài hoa Tôi không muốn làm khó cô thì cô cũng đừng làm khó tôi.”

Tổ trưởng Sầm cười lạnh một tiếng nói: “Nếu đã không làm gì, sao không quay lại làm việc trong bộ phận thiết kế đi?”

Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói: “Tôi đi đâu cô cũng đòi xen vào?”

Lúc này, trợ lý trước đó chạy đến nói với Ngôn Tiểu Nặc, cô vội vàng nháy mắt với trợ lý.

Nhưng đã quá muộn, trợ lý đã nói, “Cô Ngôn, Tổng giám đốc Trương tìm cô, sắp đến lượt cô lên sân khấu giới thiệu rồi”

Mắt Tổ trưởng Sâm lập tức sáng lên cười nói, “Nhà thiết kế lớn, nhanh lên kìa? Đừng trì hoãn cuộc họp báo của người ta chứ, có việc gì cô không chịu trách nhiệm được đâu?”

Ngôn Tiếu Nặc thở dài một hơi nói, “Không còn sớm nữa cô mau trở về công ty đi làm”

Tổ trưởng Sầm không nhúc nhích vừa cười vừa nói: “Sao tôi có thể bỏ qua một buổi họp báo đặc sắc thế này chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc hung hăng trừng nói, “Không cho cô nói với cô Toàn Cơ.”

Tổ trưởng Sầm tưởng cô chột dạ chơi đùa với bộ móng xinh đẹp nói: “Có thể, nếu cô chủ động từ chức tôi sẽ không nói.”

Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt trừng trừng, trách mắng, “Cô nghĩ hay lắm! Cô..."

Trợ lý vội vàng ngăn cản Ngôn Tiểu Nặc, nhỏ giọng thúc giục nói, “Cô Ngôn, nếu cô không đi sẽ muộn mất”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, trừng mắt nhìn Tổ trưởng Sâm cũng không dám làm trì hoãn buổi họp báo đành phải rời đi.

Tổ trưởng Sâm thấy cô hậm hực rời đi thì nở nụ cười chiến thẳng.

Nhưng cô không nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc trong nháy mắt quay người rời đi nét mặt giận dữ và căm thủ lại nở nụ cười điềm tĩnh tao nhã.

Trên bục giảng trong buổi họp báo, Ngôn Tiểu Nặc lên sân khấu cùng tổng giám đốc Trương trong tiếng vỗ tay vang dội. Nhiệm vụ chính của cô là giới thiệu sáu nhân vật do cô thiết kế.

Ngôn Tiểu Nặc cầm bút laser trên tay giọng nói trong trẻo ngọt ngào, giới thiệu các nhân vật do cô thiết kế, “Cô gái này là thiếu nữ của thân tộc, kiếp trước là con chim màu xanh của vương mẫu thân điểu Thanh Loan, xinh đẹp và tốt bụng...”

Lúc cô giới thiệu xong nhìn thấy có vô số ánh mắt chờ mong, dường như hiệu ứng này rất thành công.

“Xin hỏi cô Ngôn, như mọi người đều biết, cô là thực tập sinh trong bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, theo quy định của tập đoàn thì không có sự đồng ý của tổng giám đốc cô không thể thiết kế bất cứ thứ gì cho các công ty khác, chuyện này cô có thể có thể giải thích không?”

Người chán ghét như thế ngoài tổ trưởng Sâm thì còn ai vào đây, cô đã thấy cô ta bí mật chụp lén bằng điện thoại di động dưới sân khấu.

Ngôn Tiểu Nặc liên trêu chọc cô ta vừa cười vừa nói: “Người bạn này hơi quá lời rồi, trên thực tế, tôi là một fan hâm mộ của trò chơi này, tôi chỉ dựa theo sở thích làm ra, tôi hi vọng có thể đóng góp cho trò chơi với tư cách là một fan mà thôi.”

Cô nói lập tức nháy mắt tổng giám đốc Trương, ông luôn là một người thông minh, ngay lập tức giải vây cho cô nói, "Đúng thế, hôm nay những người đến đều là người hâm mộ của trò chơi. Chúng tôi tập trung vào trải nghiệm của người chơi, chứ không phải đến tìm hiểu về nhà thiết kế, tôi hy vọng mọi người vẫn có thể đưa ra ý kiến mang tính xây dựng sau khi trải nghiệm trò chơi này.”

Lời của tống giám đốc Trương vừa nói ra ngay lập tức được giới truyền thông nhao nhao hưởng ứng, tổ trưởng Sầm nhìn thấy biểu hiện của cô càng không hiểu nổi.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không rảnh để ý, cô chỉ quan tâm mình đã hoàn thành một cách hoàn hảo các nhiệm vụ mà tổng giám đốc Trương giao cho. Trước khi rời đi, tổng giám đốc Trương tặng cho cô một bộ sưu tập của các nhân vật chính của trò chơi.

Cô vui mừng khôn xiết, “Cám ơn tổng giám đốc Trương.”

Tổng giám đốc Trương cười tán thưởng, “Cô rất có triển vọng, cố lên, làm tốt lắm”

Cô ôm lấy hộp quà cười gật gật đầu.

Đầu tiên cô trở lại biệt thự cất hộp quà. Sau khi ăn xong, cô sẽ đến phòng thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, cô Toàn Cơ thông báo cho cô đến tham dự cuộc họp thường kỳ của công ty vào buổi chiều, cô biết sắp có chuyện rồi.

Cô tắm xong thay một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nhạt và một chiếc váy dài bằng vải cotton màu xanh lá cây. Cả người duyên dáng yêu kiều.

Cô bình tĩnh đến trước cửa phòng họp. Cô thấy cô Toàn Cơ, giám đốc điều hành của tất cả các công ty, cả Mặc Tây Quyết ở cuối bàn hội nghị, cũng thấy tổ trưởng Sầm đang thâm trầm nhìn cô.

Cô trong lòng bất đắc dĩ thở dài, ban đâu cô không muốn làm gì nhưng ở đây còn muốn đánh vào mặt cô thì cô sẽ theo tới cùng.

Cô đi vào phòng họp cúi đầu, Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Ngồi đi”

Vị trí của cô là bên cạnh cô Toàn Cơ, Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói, “Dạ” Sau đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cuộc họp định kỳ chủ yếu thảo luận về tổng kết nghiệp vụ cuối năm trước kì nghỉ và báo cáo cụ thể về kế hoạch làm việc cho năm tới.

Ngôn Tiểu Nặc lắng nghe rất cẩn thận. Đây là tất cả những điều cô không thể học được trong sách. Mặc dù trong đó có một vài thứ cô không hiểu nhưng cô cũng không dám bỏ bê.

Cuối cùng, khi Mặc Tây Quyết chuẩn bị tuyên bố tan họp thì tổ trưởng Sầm quả nhiên nói, “Tổng giám đốc, buổi sáng hôm nay, cô Toàn Cơ cắt cử tôi tham gia buổi họp báo trò chơi trên điện thoại phát hiện một chuyện muốn báo cáo với anh.”

Cô Toàn Cơ lập tức nói, “Tổ trưởng Sầm, có chuyện sao cô không báo cáo với tôi trước mà trực tiếp báo cáo ở cuộc họp định kỳ, cô không biết trong công ty không thể vượt cấp sao?”

Ánh mắt của tổ trưởng Sầm liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, “Chỉ vì vấn đề này liên quan đến một người có mặt ở đây, tôi phòng ngừa cô ta không thừa nhận, nên mới phải nói ở đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.