Chương 111: Có ý gì?
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, đôi mắt dịu dàng phát sáng: “Không cần đâu, ở đây cũng được mà.”
Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Dẫn em đi thả lỏng tâm trạng”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, giơ tay chạm vào má trái của anh ta: “Bôi một lần thuốc nữa nhá?”
Mặc Tây Quyết gật đầu.
Sau khi bồi thuốc xong, da mặt bên trái hồi phục lại như lúc ban đầu, Ngôn Tiểu Nặc lại một lần nữa kinh ngạc trước y thuật chữa bệnh của Trình Tử Diễm.
Đó là nhân vật chỉ tôn tại trong truyền thuyết, là một người có thật, có da có thịt.
Đáng tiếc là mười mấy năm trước đã quy về ở ẩn, chỉ có một người thừa kế đó là con trai cả giàu có nhất thời đó. Trình Tử Diễm giảng dạy cho người đời tất cả những tâm huyết mà bản thân dốc hết sức lực đế nghiên cứu.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi, cô ấy đã nhìn lọ thuốc này một dạo lâu rồi. Ngôn Tiếu Nặc cười nhẹ:
“Thật sự lại có một y thuật thần kỳ như vậy”
Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Không có gì ngạc nhiên khi anh cả lại có thuốc của Trình Tử Diễm, nghe nói mấy năm gần đây ông ta đều ở Bắc Âu, mà Bắc Âu lại là địa bàn của anh cả"
Ngôn Tiểu Nặc đặt lọ thuốc ở chiếc tủ ngay đầu giường, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tây Quyết, ngắm cảnh mưa rơi với em.”
Ít khi cô có tâm tình như vậy, sao mà Mặc Tây Quyết nỡ từ chối.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng dựa người vào trong lòng của Mặc Tây Quyết. Ở trên ban công được trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu tím nhạt. Không biết đã sử dụng kỹ thuật trông hoa như thế nào, nhưng mà các bông hoa cẩm tú cầu vẫn nở rộ trong mùa đông lạnh giá.
“Anh rất thích loại hoa cẩm tú câu này sao?” Ngôn Tiếu Nặc nghĩ tới tất cả mọi chỗ của anh, dường như đều trồng loại hoa này.
Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy cô: “Mẹ của anh thích nhất là loại hoa này. Lúc còn nhỏ, mẹ rất thương yêu anh, bà ấy thường ngắm hoa cẩm tú cầu và hát cho anh nghe” Trong giọng nói của anh ấy trần ngập sự hoài niệm, Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nắm chặt tay anh ấy.
"Vậy bố của anh, lúc đó cũng như vậy sao?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.
Biểu cảm trên gương mặt của Mặc Tây Quyết rất phức tạp, nhưng mà anh vẫn nói ra: “Lúc mẹ còn sống, mặc dù bố rất nghiêm khắc, nhưng mà thỉnh thoảng cũng rất dịu dàng. Từ khi mẹ anh qua đời tới nay, ông ấy không hề dịu dàng nữa.”
Có lẽ vì mất đi vợ nên quá đau lòng.
Ngôn Tiểu Nặc áp mặt của mình vào bàn tay của Mặc Tây Quyết, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Em thích nhất là hoa hồng.”
Tay của Mặc Tây Quyết hơi động đậy một chút: “Có thích nhiều không?”
“Từ trước tới giờ chưa có ai tặng hoa hồng cho em, em rất hy vọng ngày sinh nhật em có thể nhận được nhiều hoa hồng” Lúc Ngôn Tiểu Nặc nói lời này, đôi mắt đào hoa của cô lấp lánh, khiến cho cô trông rất xinh đẹp.
“Hoa hồng đỏ sao?”
“Ừm”
“Thật là tầm thường."
Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy: “Ai nói thích hoa hồng đỏ thì là người tâm thường!”
Mặc Tây Quyết lười biếng dựa người vào tấm thảm: “Anh nói."
“Anh là đang có thành kiến với nó!” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy vai anh, đôi mắt to hờn dỗi.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hai người dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
“Ngày sinh nhật của em, là ngày nào?” Mặc Tây Quyết sờ nhẹ lên mũi cô và hỏi.
“Là lễ Giáng Sinh.” Ngôn Tiểu Nặc thở dài: “Lê Giáng Sinh hàng năm, mọi người đều rất bận.”
Ngày đó bà ngoại mặc dù bận rộn nhưng vẫn mua một vài món quà nhỏ cho cô, lúc trở vê nhà thường là rất muộn rồi. Từ trước tới nay Ngôn Tiểu Nặc không yêu câu cái gì, chỉ cần một bát mì trường thọ mà bà ngoài tự tay làm là đủ lắm rồi.
Nhưng mà cô vẫn rất hy vọng sẽ có một người cùng trải qua một ngày sinh nhật hoàn chỉnh với cô.
“Vào những ngày sinh nhật, em thường nhận được những cái gì?” Mặc Tây Quyết tiếp tục hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào ngực anh và khẽ nói: “Một bát mì trường thọ và hai quả trứng luộc.”
Mặc Tây Quyết nhăn mày, đó là cách bố mẹ cô ấy tổ chức sinh nhật cho đứa con gái duy nhất như vậy sao?
“Mì trường thọ là cái gì?”
“Đó chính là một sợi mì rất dài không bị đứt đoạn ”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói: “Loại mì này đại diện cho may mắn và tuổi thọ. Em phải ăn hết trong một miếng, không được gián đoạn.”
Lúc cô nói những điều này, biểu cảm trên mặt rất vui vẻ.
Trái tim của Mặc Tây Quyết mêm như nước, cô ấy lại dễ dàng hài lòng như vậy.
“Nha đầu ngốc." Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu của cô.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo anh ấy, lông mi dày và dài giống như một chiếc quạt lông vũ: “Ngày sinh nhật của anh chắc là náo nhiệt lắm nhỉ?”
'Đó thường là một bữa tiệc rượu.” Ngữ khí của Mặc Tây Quyết bình tĩnh: “Sẽ nhận được rất nhiều món quá quý giá, sẽ có rất nhiều người trong giới thượng lưu tới, nhưng mà rất tẻ nhạt”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt của anh ấy không có một chút biểu cảm gì. Có thể nhìn ra được, anh ấy không có một chút hứng thú gì với sinh nhật của mình.
“Ngày sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?” Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
“Ngày 16 tháng 3” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nóng bỏng: “Chẳng nhẽ em muốn tổ chức sinh nhật cho anh?”
“Không đến lượt em làm điều đó.” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng xoay đầu đi chỗ khác.
Ngón tay của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng xoa gương mặt hơi đỏ ửng của cô, dịu dàng nhẹ nhàng như những cánh hoa mới nở. Giọng nói của anh giống như một con bướm đi lạc vào trong một bông hoa, khiến người khác choáng váng: “Nói thật lòng, anh thật sự muốn có một ngày sinh nhật được trải qua cùng em”
Tim của Ngôn Tiếu Nặc đập nhanh: “Đừng đùa nữa”
“Không có." Ngữ khí của Mặc Tây Quyết ngày càng dịu dàng, khiến cô không kìm được đảm chìm vào: “Anh nói thật”
Đôi môi của anh hạ xuống, những hạt mưa rơi trên của kính màu trắng, khiến cho những bông hoa cẩm tú cầu màu tím được bao phủ bởi một tâng sương mù.
“Leng keng.”
Tiếng chuông cửa.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy mở cửa, là Mặc Tây Thân.
Trong tay anh ta cầm một túi gì đó rất lớn.
“Cô Ngôn, tôi có thể vào không?” Trên gương mặt của Mặc Tây Thần mang một nụ cười dụ hoặc.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới sự quan tâm của anh ta đối với Mặc Tây Quyết, cô gật đầu: “Cậu chủ Mặc vào đi”
Mặc Tây Thần cầm túi đồ đó bước vào, anh ta dường như biết được Mặc Tây Quyết đang ở đâu, do đó dứt khoát cầm túi đồ đi tới ban công.
Mặc Tây Quyết vẫn đang dựa người vào tấm thảm, không hề động đậy.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Mặc Tây Thần cầm túi đồ.
Nhìn từ sau lưng thì thấy, hai anh em bọn họ không có sự khác biệt gì.
Cô xoay người đi pha trà cho bọn họ.
“Bố rất nhớ em.” Mặc Tây Thần mở chiếc túi đó ra: “Những thứ này là bố bảo anh đưa cho em”
Tất cả là sổ sách kế toán, hợp đồng, và những thứ chứng minh quyền lợi.
Mặc Tây Quyết liếc cũng không thèm liếc.
“Bố dự định sẽ cho em một số cơ sở kim cương ở Nam Phi” Mặc Tây Thần lại nói một câu.
“Em không cần” Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng mở miệng ra nói chuyện.
Mặc Tây Thần nhăn mày, trong giọng nói có chút hơi tức giận: “A Quyết, em tội gì phải...”
“Chĩa súng vào người phụ nữ của em, bây giờ lại cho em những thứ này là có ý gì?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng cắt đứt lời nói của Mặc Tây Thần: “Anh, anh còn biết rõ loại cảm giác này hơn em.”
Sắc mặt của Mặc Tây Thần trắng bệch.
Mãi về sau, trên gương mặt của anh ta mới hồi phục lại huyết sắc, anh ta thở dài một hơi: “Thật sự là không có cách nào với em mà, anh đặt đồ ở đây coi như em đã nhận rồi. Bằng không phía bên bố anh không có cách nào để giải quyết”
Mặc Tây Thần xoay người rời đi, Ngôn Tiểu Nặc đang bưng trà đứng đó, cô cắn cắn mỗi.
“Cô Ngôn, mong cô ở bên cạnh nó nhiều hơn” Lúc Mặc Tây Thần đi qua người cô thì nói một câu: “Bây giờ nó chỉ nghe mỗi cô thôi.”
“Tôi biết rồi” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Mặc Tây Quyết đang đứng ở đó, bóng lưng dài khiến cho cô có chút đau lòng.
Cô bước tới, năm chặt lấy tay anh, mặt vùi vào trong ngực anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: “A Quyết”
Mặc Tây Quyết lập tức ôm chặt lấy cô, gương mặt vùi vào trong tóc của cô, không nói lời nào.
Từ khi quen biết cho tới nay, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy rất nhiều bộ dạng của Mặc Tây Quyết, nào là bá đạo, tự cao, dịu dàng, tự luyến, tức giận,... Từng bộ dạng một lướt qua tâm trí của cô.
Nhưng mà dường như chưa hề có bộ dạng trầm mặc khiến cô đau lòng như bây giờ.
Mặc dù anh ấy chưa từng gọi anh trai trước mặt Mặc Tây Thần, nhưng mà vì không muốn Mặc Tây Thần bị bố trách móc, cho nên anh miễn cưỡng nhận mấy đồ này.
Nhận và không nhận đều khiến anh ấy cảm thấy đau lòng.
Ngôn Tiểu Nặc cứ như vậy yên tĩnh ôm lấy anh, thời gian trôi qua từng chút từng chút một, thẳng tới khí màn đêm ở cửa sổ dần dần kéo đến.
Dường như tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Quản gia Duy Đức gửi tới lịch trình của mấy ngày này, Mặc Tây Quyết xem một chút rồi đặt ở một bên, sau đó bọc Ngôn Tiểu Nặc kín mít rồi lôi ra khỏi cửa.
Mưa đêm ở London thật sự rất lạnh và ẩm ướt, Ngôn Tiểu Nặc dậm chân bình bịch.
“Đã bảo với em là không đi rồi mà cứ đòi đi bằng được." Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong lòng, sưởi ấm cho cô.
“Tối nay có thể xem pháo hoa.” Ngôn Tiểu Nặc chớp đôi mắt to tròn: “Anh không được phủ nhận, lịch trình mà quản gia Duy Đức gửi tới em đã xem rồi”
Vì để chào mừng ngày bắt đầu chính thức của buổi đấu giá Sotheby vào ngày mai, cho nên tối nay sẽ có một màn bắn pháo hoa hoành tráng tại London.
“Ở trong phòng cũng xem được mà” Mặc Tây Quyết kéo cô lên xe: “Nhỡ may bị ốm thì sao?”
“Sẽ không đâu, em mặc rất nhiều áo rồi." Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
“Ở trên núi sẽ càng lạnh hơn.” Mặc Tây Quyết nói một câu, sau đó hỏi Duy Đức: “Ở bên đó chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, cậu chủ” Duy Đức vội vàng nói.
“Chỗ nào cơ?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Biệt thự của anh”
“Biệt thự sao? Có nghĩa là vẫn ở trong nhà hả? Sẽ không phải chứ, thế thì tới khách sạn xem còn hơn.” Ngôn Tiếu Nặc mở to mắt ra.
“Ở trong biệt thự có một cái tháp cao, ở trên đó vẫn có thế xem, với cả trên đó cũng rất ấm áp” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Nhanh chóng tới đó thì vẫn kịp”
“Nơi của anh thật là tuyệt vời” Ngôn Tiểu Nặc nói một câu.
“Ngoài biệt thự nhà họ Vân ra, thì chỉ có biệt thự của anh mới có tháp cao như vậy thôi. Đáng nhẽ em phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng” Mặc Tây Quyết nhướng mày nói: “Bây giờ ở trên tháp, không chỉ có thể nhìn thấy pháo hoa mà còn có thể nhìn thấy toàn cảnh về đêm ở London”
Vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc mong chờ: “Vậy chúng ta đi nhanh chút.”
Mặc Tây Quyết ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Sự nghi ngờ vừa nãy của em làm tổn hại lòng tự trọng của anh.”
Ngữ khí ủy khuất, tựa như Ngôn Tiểu Nặc ức hiếp anh.
“Em chỉ là tùy tiện hỏi một câu thôi mà” Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc nhìn vê phía quả gia Duy Đức đang cúi đầu xuống, bả vai đang khẽ run rẩy.
“Anh mặc kệ” Mặc Tây Quyết không buông tha cho cô: “Em bắt buộc phải làm chút chuyện gì đó cứu lấy tâm hồn đang bị tổn thương của anh”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân đang nổi da gà.
Mà quả gia Duy Đức bắt đầu sụt sịt mũi, cố nín cười.
“Mặc Tây Quyết, sao anh lại giống một đứa trẻ như vậy. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ớn đầu.
“Lòng tự trọng lại bị tổn thương một lần nữa, anh muốn bồi thường gấp đôi.” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói, đôi môi mỏng vểnh lên: “Hôn anh 20 phút là được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa nôn ra máu: “20 phút sẽ hết hơi mất.”
“Không thử thì làm sao biết?” Mặc Tây Quyết cố chấp.