Tổng Tài Sủng Vợ Vô Cùng

Chương 110: Chap-110




Chương 110: Trên phố London

Bố của Mặc Tây Quyết? Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp chạy, đã bị đám vệ sĩ vây chặt, đây là cách bố đến đón con trai? Cô bỗng nhiên phát hiện, đường phố đột nhiên trở nên yên tĩnh, những sạp hàng nhỏ bán điểm tâm sáng không biết đã rời khỏi từ lúc nào.

Mặc Tây Quyết vẫn đứng phía trước che chắn cho Ngôn Tiểu Nặc, lạnh lùng nói, “Người bố muốn gặp là tôi, hãy để cô ấy rời khỏi đây."

Đâu phố có xe đi tới, dẫn đầu là một chiếc Bugatti đen, phía sau còn có một dàn xe hơi sang trọng hùng dũng, tiến tới chỗ họ.

“Em lui ra đi”

Mặc Tây Quyết nói thầm với Ngôn Tiểu Nặc Cho dù Ngôn Tiểu Nặc có ngốc đến mấy cũng có thể nhận thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, cô sợ Mặc Tây Quyết sẽ gặp chuyện.

Thế nhưng cô cũng không thể giúp gì, đang do dự, người trong chiếc xe thứ 2 ra lệnh, vệ sĩ mặc đồ đen lập tức ra tay với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hét lên một tiếng, cốc cà phê trong tay rơi trên nền đất, cô bất giác ôm lấy đầu mình.

Thế nhưng cuối cùng cô lại được bảo vệ trong một vòng tay vững chãi và ấm áp, Mặc Tây Quyết ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, đấu đá với đám vệ sĩ.

Hai nắm đấm khó địch lại nổi 4 cánh tay, huống hồ đều là những vệ sĩ cao cấp đã được huấn luyện bài bản, Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc bị vệ sĩ khống chế.

Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết nhìn chiếc xe sang trọng thứ 2, đôi mắt đen láy lạnh lẽo.

Cửa xe Bugatti thứ nhất được mở ra, Mặc Tây Thần từ trên xe bước xuống, cúi người 90 độ rời nhẹ nhàng mở cửa xe ở hàng ghế sau của chiếc xe sang trọng thứ 2.

Một người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ giống Mặc Tây Quyết bước xuống, Ngôn Tiểu Nặc chỉ nhìn ông ta đã cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Người đàn ông có đôi mắt màu xám, đường nét ngũ quan sâu hơn Mặc Tây Quyết, thế nhưng lúc đôi mắt ấy nhìn sang cô, bỗng chốc lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Như thể muốn lột da Ngôn Tiểu Nặc vậy.

“A Quyết” .

ngôn tình ngược

Ánh mắt người đàn ông rời khỏi Ngôn Tiểu Nặc, nhìn sang Mặc Tây Quyết, “Đây chính là người phụ nữ con đưa tới để tham gia buổi đấu giá Sotheby's?”

"Vâng. "

“Bốp!"

Một cái bạt tai giòn tan được vung lên má trái của Mặc Tây Quyết, đầu Mặc Tây Quyết nghiêng đi bởi cái tát, thế nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn không hề có chút sợ hãi.

“Mặc Tây Quyết!"

Ngôn Tiểu Nặc lo lắng gọi anh một tiếng, cái tát ấy còn khiến cô tức giận hơn là tát lên mặt cô. “Em im miệng!”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói với cô, sau đó nhìn sang người đàn ông đánh mình, “Bố, xin bố hãy tha cho cô ấy”

Đó là bố anh? Ngôn Tiểu nặc nhìn người đàn ông ấy một cách khó tin, ông ta là bố của Mặc Tây Quyết? Làm gì có người bố nào đối xử với con trai như vậy, vừa gặp mặt còn chưa nói câu nào đã đánh người? Mặc Lăng Thiên không quan tâm đến Mặc Tây Quyết, lạnh lùng lên tiếng, “Người phụ nữ của con dường như rất có ý kiến với ta?”

“Cô ấy không dám”

Mặc Tây Quyết bình thản đáp.

“Cô Ngôn, hãy nói ra những điều cỏ đang nghĩ trong lòng, nếu không thì......”

Mặc Lăng Thiên ra hiệu bằng tay.

Nòng súng lạnh lẽo được đặt lên huyệt thái dương của cô. “Dừng tay!”

Mặc Tây Quyết hét lên một tiếng, lập tức có vệ sĩ đá mạnh vào khuỷu chân anh.

Mặc Tây Quyết cố kìm nén lại, chân tê cứng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người vệ sĩ đang cầm súng chĩa thẳng vào Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi, thế nhưng sự thực mách bảo cô, mình còn im lặng như thế này chỉ có chết.

“Ông không đủ tư cách”

Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát làm liêu.

Lời này vừa được nói ra, bao gồm cả Mặc Tây Thân đứng cạnh sắc mặt cũng thay đổi. Mặc Lăng Thiên nhìn cô như thế rất nực cười, “Ồ?”

“Con trai ông ở tận Trung Quốc, khó khăn lắm mới quay về được một lần, đến cả một câu hỏi han quan tâm ông cũng không nói, vừa đến là đánh người, làm gì có người bố nào như ông, ông không đủ tư cách để làm một người bố. Ông không hề!”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn má trái của Mặc Tây Quyết sưng lên, thấy anh bị đám vệ sĩ đó khống chế đến mức không thể nào động đậy, trong lòng cô rất đau.

Cô cảm giác được nòng súng càng ghì chặt lên huyệt thái dương minh. Mặc Tây Quyết kinh ngạc, trước giờ chưa có ai dám chỉ trích bố anh như vậy.

Mặc Tây Thần nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn kim Cương màu xanh trên ngón trỏ, không biết đang suy tính điều gì.

Mặc Lăng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, “Hóa ra chỉ là một con mèo hoang hạ đẳng”

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên vô cùng lạnh lùng trong phút chốc, ngữ khí lạnh như băng, “Tự cho là mình đúng.”

Đôi mắt màu xám của Mặc Lăng Thiên tóe ra sự nham hiểm, “Nói lại lần nữa”

“Tôi nói ông tự cho là mình đúng! Ông tưởng rằng ông dùng vệ sĩ dùng súng là có thể khiến tất cả mọi thứ đều phải khuất phục sao!"

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy dù sao thì hôm nay cũng chết chắc, chi bằng có thể chết một cách thoải mái hơn.

Mặc Tây Quyết vô cùng nóng ruột, “Ngôn Uyển Cừ em ngậm mồm lại cho anh!”

“Sao em phải ngậm mồm lại? Em cứ nói!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc hất lên, lộ vẻ xem thường cái chết. Nắm đấm của Mặc Tây Quyết âm thầm siết chặt, bình tĩnh chấn chỉnh lại bản thân, ngộ nhỡ nổ súng thật, anh có thể đẩy cô ra.

Mặc Tây Thần thì vẫn luôn chăm chú nhìn Ngôn Tiểu Nặc, như thể không tin rằng cô sẽ nói những lời đó. Sự im lặng chết chóc.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn ra rồi.

“Thả chúng ra.”

Mặc Lăng Thiên đột nhiên nói.

Các vệ sĩ lập tức buông Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc ra, Mặc Tây Quyết lập tức kéo Ngồn Tiểu Nặc vào lòng, vội vàng hỏi, “Em không sao chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc nói không nên lời, chỉ khẽ lắc đầu.

“A Quyết, nhớ lời ta nói với con.”

Mặc Lăng Thiên lạnh lùng để lại một câu, đưa vệ sĩ và dàn xe đi mất.

Mặc Tây Thần đưa một lọ thuốc cho Mặc Tây Quyết, không nói gì, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt xâu xa rồi rời khỏi.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cơ thể mềm nhũn, mồ hôi lạnh nhê nhại chảy ra ngoài.

“Mặc Tây Quyết, anh đau không?”

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé sờ lên má trái bị sưng của anh, hàng lông mày lá liễu nhíu lại.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đau.” “Chúng ta về khách sạn đi, anh trai anh đã đưa thuốc, em sẽ giúp anh bôi”

Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc nói với anh vô cùng dịu dàng.

Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, “Được ”

Lọ thuốc được làm bằng ngọc, mở nắp lọ ra, bên trong còn có một cái thìa bằng ngọc, phần đầu được làm thành hình dạng dẹt, thiết kế vô cùng cẩn thận.

Một mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa, hương thơm mát lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng giúp Mặc Tây Quyết bôi thuốc, chỗ được bôi thuốc, đã bớt sưng rất nhiều, vết hằn ngón tay màu đỏ ấy cũng đã biến mất.

“Thuốc này thật lợi hại”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc thốt lên, ngón tay cái vuốt lên thân lọ, cô phát hiện khi ánh sáng chiếu vào, chiếc lọ làm bằng ngọc hiện ra chữ được khắc lên, “Trình?”

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe sáng, “Gì cơ?”

“Trên chiếc lọ này được khắc một chữ “Trình”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Em còn tưởng rằng là thuốc của Phó Đình Thâm”

“Phó Đình Thâm sao có thể so sánh được với anh ta”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, “Không ngờ Mặc Tây Thần lại có được thuốc của anh ta”

“Rốt cuộc là ai vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.

“Trình Tử Diễm”

Mặc Tây Quyết trả lời, đặt lọ thuốc lên chiếc tủ đầu giường.

Ngôn Tiểu Nặc bụm chặt miệng, “Anh trai anh lợi hại quá nhỉ?”

Tâm trạng Mặc Tây Quyết phức tạp, im lặng.

Ngôn Tiểu Nặc đang định nói gì đó, chuông cửa reo lên. Bà chủ Toàn Cơ đã đến, vẻ mặt cô hớt hải bước vào, nhìn thấy khuôn mặt hơi sưng của Mặc Tây Quyết, vội vàng hét lên một tiếng, “Anh hai”

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, đứng sang một bên.

“Anh không sao chứ?”

Bà chủ Toàn Cơ vô cùng lo lắng, “Bôi thuốc chưa?”

“Bôi rồi”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Là anh cả cô đưa cho, thuốc của Trình Tử Diễm”

“Thuốc của chú Trình?”

Bà chủ Toàn Cơ nhìn thấy lọ thuốc tinh xảo được làm bằng ngọc ấy, liền thở phào nhẹ nhõm, “Đêm qua đã bảo anh đến thì hãy đi hỏi thăm bố, anh lại không đi, giờ thì hay rồi nhỉ?”

Mặc Tây Quyết nghiêng mặt sang một bên, “Anh có việc"

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng kinh ngạc, là vì phải ở bên cô, nên anh mới không về nhà, cho nên hôm nay mới bị bố mình trừng phạt mạnh tay.

Trong lòng vừa thương vừa hổ thẹn, đôi mắt xinh đẹp không kìm chế được mà nhìn anh.

Bà chủ Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, sao lại có thể không hiểu được chứ? “Nói tóm lại ở London, anh tuyệt đối đừng đối đầu với bố, buổi đấu giá của Sothebys sẽ kết thúc nhanh chóng, đến lúc đó hai người có thể lập tức quay về”

Bà chủ Toàn Cơ lo lắng khuyên nhủ.

Mặc Tây Quyết im lặng, bà chủ Toàn Cơ cũng không còn cách nào khác, chỉ thở dài một hơi, rồi rời khỏi một cách bất lực.

Ngôn Tiểu nặc bước lên phía trước, nắm tay Mặc Tây Quyết.

Lúc này Mặc Tây Quyết mới quay mặt lại, trong đôi mắt cô chỉ toàn là sự quan tâm dành cho anh, anh giơ tay sờ lên chiếc trán có chút lạnh của cô.

“Sợ lắm nhỉ?”

Giọng nói của Mặc Tây Quyết lộ rõ sự dịu dàng ấm áp, “Lại đây, dựa vào lòng anh”

Ngôn Tiểu Nặc nghe theo rồi dựa vào lòng anh, cách một lớp áo sơ mi của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh, làn da ấm nóng của anh.

Giọt nước mắt bất giác làm nhòe đôi mắt, thấm vào quần áo anh.

“Đừng khóc.”

Tay Mặc Tây Quyết hứng lấy nước mắt của cô, trong lòng vô cùng đau đớn, “Anh sẽ đưa em về ngay lập tức, em đừng buồn”

“Mặc Tây Quyết, đừng.”

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh lại, “Anh là cổ đông của Sotheby's, anh không thể rời khỏi được."

Mặc Tây Thân và Mặc Tây Quyết đều là cố đông của Sotheby's, cô nghi ngờ nhà họ Mặc mới là người ủng hộ to lớn nhất phía sau Sothebys.

Lúc này Mặc Tây Quyết mà đưa cô rời khỏi, không khác gì việc khiến nhà họ Mặc mất mặt, không biết bố anh sẽ còn làm gì.

Cô không muốn làm liên lụy tới Mặc Tây Quyết nữa.

“Chúng ta đợi buổi đấu giá kết thúc hằng về.”

Ánh mắt Ngồn Tiểu Nặc kiên định, “Cùng lắm là em không tham dự nữa, thế nhưng anh bắt buộc phải tham gia”

“Ngày mai anh sẽ đưa em đến dự”

Mặc Tây Quyết nói, ánh mắt rất nghiêm túc, “Anh đã hứa với em, thì sẽ làm được”

“Mặc Tây Quyết......"

Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất lo lắng, vẫn muốn khuyên anh.

“Hôn anh”

Mặc Tây Quyết ngắt lời cô, quay mặt cô sang chỗ mình, “Ngôn Uyển Cừ, hôn anh.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt nóng rực của anh, trong lòng bỗng lay động, bàn tay nhỏ bé vòng lên cổ anh, tiến sát lên phía trước. Nụ hôn mạnh mẽ dữ dội, trong lòng Mặc Tây Quyết dâng trào một thứ tình cảm khó nói thành lời, Ngôn Tiểu Nặc nghe lời, mặc cho anh điều khiển, bàn tay nhỏ bé ôm anh chặt hơn.

“Mặc Tây Quyết...... "

Cô không làm chủ được tình cảm trong lòng, không kìm nén lại được mà kêu tên anh.

“Anh đây.”

Anh xoa mặt và tóc cô hết lần này đến lần khác, hôn liên tục lên đường chân tóc của cô, chỉ muốn đối xử tốt và dịu dàng với cô, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được nỗi thương xót sâu đậm của Mặc Tây Quyết, cô rất thích, rất trân trọng tình cảm ấm áp hiếm thấy này của anh.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ đã có mưa nhỏ, luồng không khí lạnh ẩm gần kề khung cửa sổ, toát lên sự lạnh lẽo.

Thế nhưng trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, lại ấm áp như mùa xuân.

“Em ngủ một lát đi, buổi chiều lại đưa em ra ngoài đi dạo."

Mặc Tây Quyết khẽ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.