Chương 108: Tổng giám đốc Mặc yêu thích người tài
“Đây là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Đế Quốc?”
Tổng giám đốc Trương nhận lấy bản hợp đồng, nhìn dòng tiêu đề được in đậm màu đen trên mặt bìa nói.
Mặc Tây Quyết hờ hững nói, "Tổng giám đốc Trương có thể xem qua, ông sẽ thấy hứng thú đấy”
“Có thể hợp tác với tập đoàn Đế Quốc là chuyện muốn tìm cũng không thấy được."
Tổng giám đốc Trương cười, sau đó mở bản hợp đồng ra rồi xem kỹ.
Đều là người kinh doanh trên thương trường, vì vậy vừa nhìn đã hiểu rõ về mặt lợi ích.
Tập đoàn Đế Quốc chỉ đưa ra một yêu cầu......
Tổng giám đốc Trương ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Quyết.
“Ngôn Tiểu Nặc sẽ dùng thân phận hợp tác để đảm nhiệm công việc nhà thiết kế mỹ thuật chính của công ty ông, thế nào?”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết không hê vội vàng, “Còn tập đoàn Đế Quốc sẽ vận dụng những cách của riêng mình để tuyên truyền, được không?”
Cách của riêng mình...... tổng giám đốc Trương cười, “Tổng giám đốc Mặc đã nói rõ ràng minh bạch như vậy, sao tôi lại không hiểu được.”
Bây giờ viễn cảnh ngành phát triển trò chơi trong nước không hề tốt, đa phần đều chỉ là oanh liệt một thời mà thôi, tìm thấy cây đại thụ như tập đoàn Đế Quốc, có thể dựa lưng vào cây đại thụ thì sẽ dễ dàng hóng mát hơn.
Tổng giám đốc Trương lập tức ký tên lên bản hợp đồng.
Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà nhìn sang Mặc Tây Quyết, đường nét của góc nghiêng trên khuôn mặt anh vô cùng hoàn hảo, vẻ mặt ung dung điềm tĩnh, bộc lộ ra sự tự tin tuyệt đối.
Cô bỗng nhiên cảm thấy yên tâm, khóe môi nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Mặc thật là một người yêu thích người tài, như vậy, Ngôn Tiểu Nặc sẽ bớt đi rất nhiều những phiền phức không đáng có, còn có thể thể hiện hết tài năng”
Tổng giám đốc Trương cười rồi nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Có một lãnh đạo như vậy, đều nhờ phúc của cô đấy."
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, “Tổng giám đốc Trương nói phải”
“Tổng giám đốc lo nghĩ cho chúng tôi như vậy, tổng giám đốc Trương cũng là một người thẳng thắn, chúng ta thực sự nên uống một ly với nhau.”
Bà chủ Toàn Cơ liên kéo tay áo Ngôn Tiểu Nặc, nâng ly thủy tinh lên.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy nâng ly không chút do dự, “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Trương, mời”
Mặc Tây Quyết khẽ nhấp một ngụm rượu vang liên đặt ly xuống, Ngôn Tiểu Nặc để mắt tới điều ấy, tửu lượng của anh ấy không tốt? Tổng giám đốc Trương không hề đế tâm, khuôn mặt chỉ nở nụ cười rồi nói, “Tùy ý, tùy ý, vui là được, ha ha”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười với tổng giám đốc Trương.
“Tổng giám đốc không thích uống rượu, tôi sẽ uống thêm một chút để tỏ lòng cảm ơn"
Bà chủ Toàn Cơ cười tươi tắn, ngẩng đầu uống cạn ly.
“Bà chủ Toàn Cơ không chỉ là người tài giỏi, hơn nữa tửu lượng lại tốt như vậy, thật là người phụ nữ có khí phách không thua kém đàn ông.”
Tổng giám đốc Trương vỗ tay khen ngợi từ tận đáy lòng, “Đồ đệ tài giỏi như vậy, con mắt của bà chủ thật là tinh tường”
“Tổng giám đốc Trương quá khen rồi”
Bà chủ Toàn Cơ nở nụ cười xinh đẹp.
“Không biết Ngôn Tiểu Nặc đã có người yêu chưa?”
Tổng giám đốc Trương bỗng nhiên hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ, “Tôi......”
Mặc Tây Quyết im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
“Có rồi”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu khẽ nói. Khóe môi của Mặc Tây Quyết nhếch lên, “Lẽ nào tổng giám đốc Trương định làm mối?”
Nụ cười ấy vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng có một cơn gió lạnh đến thấu xương trong nụ cười ấy, khiến trong lòng người khác cảm thấy căng thẳng.
“Chỉ là hỏi bừa thôi”
Tổng giám đốc Trương vội vàng cười ha hả.
Mặc Tây Quyết thờ ơ nói, “Nếu đã như vậy, thì đừng nói về vấn đề riêng tư nữa, gan ngỗng ở đây rất ngon, tổng giám đốc Trương thử xem.”
“Tổng giám đốc Mặc nói ngon, vậy chắc chắn là rất ngon”
Vẻ mặt tổng giám đốc Trương không khó chịu chút nào, nghe theo Mặc Tây Quyết ăn một miếng gan ngỗng.
Do đây là cuộc gặp mặt cao cấp, nên không ai có thể ăn uống thỏa thích ở nơi như vậy, Ngôn Tiểu Nặc chỉ ăn no được 3 phần, Mặc Tây Quyết gần như là chẳng ăn bao nhiêu.
Cho nên vừa về biệt thự ở Hãng An, việc đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc làm chính là xông vào nhà bếp, nấu một nồi mì trứng cà chua lớn.
Hương thơm xộc lên mũi khiến Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa chảy nước miếng, bụng cô sôi lên côn cào vì đói, mỳ còn đang bốc lên hơi nóng cô đã không chờ đợi được nữa mà ấn luôn, suýt thì bỏng.
“Ăn chậm thôi.”
Mặc Tây Quyết ngồi đối diện thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, bĩu môi, “Cậu chủ như anh còn không bằng một bát mỹ”
Ngôn Tiểu Nặc đang cố gắng lập đầy bụng ngẩng đầu lên từ bát mỳ, nói không rõ ràng, “Anh...... nói gì cơ?”
“Cậu chủ như anh từ trước tới giờ chưa từng thấy em 'xử lý' anh một cách vội vàng như vậy”
Tây Mặc Quyết chậm rãi ăn mì, trong ngữ khí có sự phản đối dữ dội.
“Đáng ghét. Không được phép nói!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc ửng đỏ, “Tập trung ăn đi!"
Mặc Tây Quyết cạn lời.
Ngôn Tiểu Nặc ăn xong một bát mì lớn, vươn vai một cách thỏa mãn, bước tới phòng ngủ.
Đang chuẩn bị nằm phịch xuống chiếc giường lớn, đã bị Mặc Tây Quyết bế vào lòng rồi bước tới nhà tắm.
“Cô Ngôn, không tắm trước khi đi ngủ sao?”
Mặc Tây Quyết ép cô lên bức tường trong nhà tắm, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao băng trong màn đêm tối tăm.
“Đương nhiên là em sẽ đi tắm "Cổ họng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút khô khan bởi ánh nhìn của anh, giọng nói không trong trẻo êm dịu như lúc trước, có chút trầm lắng.
Mặc Tây Quyết nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của cô, tia sáng trong đôi mắt đen láy được thắp lên trong phút chốc, sao băng đã trở thành quả câu lửa.
“Anh, anh đừng nhìn em như vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh, ánh mắt muốn né tránh anh.
“Hả?”
Mặc Tây Quyết cúi đầu thơm lên khóe môi cô, “Tại sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình sắp chết vì vỡ mạch máu, “Anh nhìn em như vậy, em sẽ rất hoảng loạn.”
“Sao lại hoảng loạn?”
Tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo dẻo dai của cô, ngón tay cái vờn qua hai bên eo cô.
“Mặc Tây Quyết......”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc trở nên hỗn loạn, có một cảm giác khó kìm chế lại được.
“Muốn ngắm anh không?”
“Hả?” “Chiêu hôm nay lúc đi ngủ, anh luôn cảm thấy có một cô gái háo sắc cứ nhìn anh”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ như tôm hùm, vẫn biện hộ, “Em sợ anh lạnh”
Mặc Tây Quyết mở đèn sưởi trong nhà tắm, “Bây giờ anh rất nóng”
Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh đặt vào chỗ buộc dây của bộ đồ ngủ, “Túm lấy nó."
Tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy chiếc dây tơ lụa mềm mại như làn nước, sau đó bị anh nhẹ nhàng kéo xuống.
Bộ đồ ngủ màu đen rơi xuống như chiếc lông vũ, thân hình hoàn hảo của Mặc Tây Quyết hiện ra trước mặt cô.
Tuy đã nhìn thấy cơ thể anh rất nhiều lần, thế nhưng chưa có lần nào lại khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh như bây giờ.
“Mãn nguyện chưa?”
Bàn tay Mặc Tây Quyết đặt lên vai cô, giọng nói cực kỳ êm tai.
Lúc này trong đầu Ngôn Tiểu Nặc trống rỗng, bộ đồ ngủ màu hồng xanh bị anh vứt lên sàn nhà.
Sau đó, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cuối cùng lúc hai người đồng thời đạt cực khoái, nhiệt độ trên đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết nóng bỏng đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Tỉnh dậy đã là 7 giờ.
Ngôn Tiểu Nặc đã không còn sức để đi tắm, vệ sinh cá nhân xong liền mặc quần áo dày rồi tới trường.
Phó Cảnh Dao vẫy tay với cô, “Uyển Cừ, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Ngôn Tiểu Nặc băn khoăn bước đến, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Phó Cảnh Dao bỗng trầm xuống, “Hôm qua nghe anh tớ nói, sau khi Trần Đình Đình đến bệnh viện tâm thần không lâu, đã nhảy lầu tự sát rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi sâu, bụm chặt miệng, “Sao lại có thể như vậy?”
“Hãy”
Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, “Tuy cô ta rất đáng ghét, cũng rất xấu xa, thể nhưng vừa nghe thấy tin này, tớ lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.”
“Tớ cũng vậy”
Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc đau buồn, “Cho dù là bệnh viện tâm thần, thì chắc cũng có người trông coi chứ nhỉ?”
Phó Cảnh Dao lắc đầu, “Đó không phải là nơi người có thể ở”
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì hơn, lúc đầu cô tưởng rằng, để Trần Đình Đình ra tù, có lẽ có thể giữ lại được tính mạng cho cô ta.
Nhưng không ngờ kết cục của cô ta lại bi thảm như vậy.
“Đúng rồi, lần trước chuyện cậu bảo tớ đi nghe ngóng tớ cũng đã thăm dò rồi.”
Phó Cảnh Dao chuyển chủ đề, “Tớ cũng đã nói với học trưởng Lục rồi, thế nhưng hình như anh ấy cứ nói mập mờ.”
“Nói mập mờ?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Có lẽ anh ấy không muốn nói thêm nữa.”
Phó Cảnh Dao khẽ gật đầu, “Suy cho cùng cũng là vết sẹo cũ, nên không muốn để người khác chạm vào”
“Vậy cậu có điều tra được gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi.
“Biển người mênh mông, rất khó để tìm một người”
Phó Cảnh Dao cảm thán, “Kết quả trước mắt đại khái có thể xác định ở phía tây Liên Sơn”
“Hôm qua tớ về nhà, cũng đã nói với một người bạn tốt rồi, để cô ấy lưu ý”
Ngôn Tiểu Nặc nói, “Chúng ta cũng đã hết lòng giúp đỡ rồi, có thể thành hay không, thì phải xem ý trời."
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Phó Cảnh Dao khẽ nói.
“Đúng rồi, Cảnh Dao, cậu đã báo danh ngày hội thể thao của tháng sau chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa hỏi, “Nếu được giải thì cậu sẽ được thêm tín chỉ đấy”
Phó Cảnh Dao gật đầu, “Báo danh rồi, tớ báo danh chạy 800m nữ, cậu thì sao?”
“Tớ không tham gia”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, vừa cười vừa nói, “Đến lúc đó tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu” “Quan trọng là thích tham gia thôi, dù sao thì tớ cũng không bận gì”
Phó Cảnh Dao cười nói, “Ngày mai cậu phải đến London tham gia buổi đấu giá Sotheby's à?”
“Ừm, tớ phải đi xem thử”
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay bạn tốt, “Tớ sẽ mang quà lưu niệm về cho cậu.”
“Được được."
Phó Cảnh Dao nghe cô nói đến quà, lập tức hỏi, “Cậu còn bảo sẽ tặng cho tớ một món quà tự tay thiết kế, việc nào ra việc nấy, cậu không được phép nuốt lời đâu nhé."
“Tớ nuốt lời lúc nào?”
Đôi mắt to tròn của Ngôn Tiểu Nặc trong sáng như làn nước, “Cậu cứ yên tâm đi, tớ đang thiết kế rồi ”
“Là gì vậy là gì vậy?”
Phó Cảnh Dao vội vàng hỏi, trong đôi mắt to tròn như quả hạnh nhân ngập tràn sự mong đợi.
“Đừng nôn nóng mà, trước mắt chỉ đang thiết kế, đợi hoàn thành sẽ cho cậu xem”
Ngôn Tiểu Nặc cố tình thừa nước đục thả câu.
“Ây dà, cậu thật đáng ghét, sao cứ như tớ vậy?”
Phó Cảnh Dao trề môi.
“Thôi, cô Phó, tớ nhất định sẽ mau chóng hoàn thành, hồi hộp thì mới có ý nghĩa chứ"
Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt đầy tinh nghịch.
Phó Cảnh Dao bật cười bởi điệu bộ dễ thương của cô, “Biết rồi, chỉ nói là giỏi, còn lắm trò nữa”
“Giáo viên đến rồi, học thôi.”
Khóe mắt Ngôn Tiểu Nặc đã nhìn thấy giáo viên bước vào, lập tức khép lại chủ đề, quay lại trạng thái chăm chỉ học tập.
Đây là tiết tiếng Anh, Ngôn Tiểu Nặc tiếp thu được rất nhiều, cô lập tức đuổi theo giáo viên.
Thầy là một giáo viên nước ngoài đến từ nước Anh, thấy cô đuổi theo, hiển nhiên rất kinh ngạc.
Ngôn Tiểu Nặc dùng tiếng Anh nói chuyện với giáo viên, “Thầy, ngày mai là buổi đấu giá của Sotheby's, em muốn hỏi một chút, nếu đến tham dự buổi đấu giá đó, cần phải chú ý điều gì không?”
Giáo viên nước người càng kinh ngạc hơn, thế nhưng vân rất lịch sự nói cho cô biết về rất nhiều quy tắc của buổi đấu giá Sothebys đó, Ngôn Tiểu Nặc vừa chăm chú nghe, vừa lặng lẽ ghi chép lại những điều ấy.