Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 47




Chương 47: Tuyệt đối không được làm ra chuyện đáng hổ thẹn!

Cánh cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn trầm ổn của người đàn ông tên Quý Bình Long dần lộ diện. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, anh sải bước đi vào, hạ thấp giọng hỏi như muốn thăm dò: “Có chuyện gì quan trọng thì nói qua điện thoại cũng được rồi mà, hà tất gì phải phiên tổng Giám đốc Quý tới tận đây vậy?”

Đáp lại, Quý Bình Long chỉ nở nụ cười khẩy: “Tony, cậu ra ngoài trước đi”

Tony nghe lệnh thì vâng một câu, sau đó nhìn vê phía Tần Lệ Phong khẽ gật đầu như chào hỏi rồi đi tới đẩy cửa ra ngoài.

Vậy là bên trong căn phòng dành cho khách VỊP chỉ còn lại hai người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú đến say lòng, đó là Tân Lệ Phong và Quý Bình Long.

Hai người đàn ông đổi diện nhau với vẻ mặt thản nhiên hờ hững, nhưng không khí trong khắp căn phòng giờ phút này bỗng chốc trở nên lạnh giá đến quỷ dị, từng hơi thở nam tính trầm ổn mà không kém phần lạnh lẽo đan vào không khí, xoay quanh hai người đàn ông có khí chất ngời ngời ấy.

Quý Bình Long là người mở miệng trước: “Anh và cô ấy kết hôn từ bao giờ?” Một câu hỏi hết sức bình thường, qua giọng điệu của người nói có lẽ cũng chẳng nghe ra được chút ý tứ lưu luyến nhỏ nhoi nào, tựa như một câu hỏi thăm tình hình rất đỗi tự nhiên giữa hai người bạn lâu ngày không gặp.

Tần Lệ Phong vẫn ngôi yên đó, lãnh đạm quan sát Quý Bình Long thật kỹ. Sau đó, anh giơ tay rút một điếu thuốc lá ra châm lửa, không nhanh không chậm đưa lên miệng rít một hơi, rồi lại nhả khói.

Động tác tuy toát lên vẻ thư thái nhưng ẩn sâu bên trong lại là những nỗi niềm khó giải tỏa. Đôi mắt đen đẹp sâu hoắm kia khẽ cụp xuống, thấp giọng nói: “Nếu chuyện anh muốn nói là vợ tôi, yên tâm tôi sẽ cho anh cơ hội, tuy nhiên cơ hội đó không phải bây giờ!”

Môi dưới Quý Bình Long khẽ động, bờ môi đẹp của anh ta nhếch lên thành một đường cong hút mắt, anh ta đáp: “Được, vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính. Về chuyện khởi tố mẹ tôi, đương nhiên tôi hiểu rất rõ ý đồ của anh. Nhưng mỗi người trong chúng ta đều không muốn chuyện bị đẩy đi quá xa, cho nên thay vì đấu đá đến mức đầu rơi máu đổ, mỗi người lùi một bước chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao? Tôi cũng sẽ không yêu câu cô Tô tham gia dự án đó nữa, tuy nhiên, nếu cô ấy tự nguyện tham gia thì tôi ắt sẽ không từ chối.”

Nghe ra được thâm ý trong câu nói của đối phương, Tần Lệ Phong vẫn từ tốn nhắm mắt.

Quý Bình Long tiếp tục nói: “Về phần tổng Giám đốc Tần, anh chỉ việc rút đơn khởi tố lại là vấn đề coi như được giải quyết. Bởi vì người già họ không còn đủ sức để lăn lộn theo chúng ta nữa đâu.”

Tần Lệ Phong vẫn im lặng, anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười, không hiểu sao, dù mang danh là nụ cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng: “Sức khỏe của vợ tôi cũng không được tốt lắm”

Quý Bình Long không phản bác lại, anh ta chỉ hơi nhíu mày.

Bởi giờ phút này anh ta có thể tưởng tượng ra được mẹ mình đã từng đối xử tàn nhẫn với Tô Phương Dung đến mức nào.

Tần Lệ Phong ấn điếu thuốc xuống gạt tàn để dập làn khói đang tỏa ra từ đầu thuốc, ánh mắt trầm ổn không một gợn sóng lúc này mới chịu hướng về phía Quý Bình Long: “Tổng Giám đốc Quý chắc hẳn cũng giống tôi, đều là kiểu người công tư phân minh, rõ ràng rành mạch, nếu tổng Giám đốc Quý đây không đưa mấy chuyện riêng giữa chúng ta vào công việc thì có lẽ, vấn đề hợp tác giữa hai bên sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ.”

Quý Bình Long khẽ nheo mắt như đang cố thăm dò người đàn ông đối diện, sau cùng anh ta cũng không phản bác gì.

Bởi vì dự án hợp tác lần này đem lại lợi ích không nhỏ cho cả hai bên. Tổng bộ Duyệt Lai vốn rất coi trọng lần hợp tác này, đây cũng là cơ hội hoàn hảo để khai thác khám phá thị trường Đông Á. Còn đối với Tập đoàn .J.L, đây cũng được coi là một nấc thang được kê sẵn để họ bước lên và tiến gần đến một tầm cao mới. Bởi vậy cho nên, dù giữa họ vướng rất nhiều mâu thuẫn tưởng chừng như không thể gỡ nổi, thì cả Quý Bình Long hay Tần Lệ Phong cũng đủ thông minh để nhìn ra vấn đề, họ nhất định sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này.

Tuy chỉ nói qua lại mấy câu;nhưng những gì cần nói cũng đã nói hết rồi, Quý Bình Long dĩ nhiên sẽ không thừa thời gian ngồi đó nhìn ngắm người đàn ông kia làm gì. Tuy nhiên, khi anh ta đứng lên đi được bước đầu tiên thì Tân Lệ Phong lại chậm rãi mở miệng, giọng điệu từ tính mà không kém phần lạnh giá: “Tổng Giám đốc Quý đi vội vậy làm gì? Không phải anh đang muốn tìm hiểu về chuyện của vợ tôi sao? Tối nay anh rảnh không, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Đôi chân đang di chuyển của Quý Bình Long bỗng dừng lại. Vì anh ta đang quay lưng về phía Tần Lệ Phong, nên nhất thời anh không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt lãnh đạm kia. Tuy nhiên, nếu tinh ý thì có thể phát hiện ra, thời điểm Tần Lệ Phong ngỏ lời mời, tấm lưng của anh ta có hơi cứng ngắc.

Anh ta xoay người, mỉm cười: “Được thôi.”

Đúng lúc tan làm, điện thoại nội bộ đặt trên bàn Tô Phương Dung bỗng vang lấn.

Cô mơ hồ đoán được người đang đợi đầu dây bên kia là ai, sau khi ngó nghiêng một vòng quanh căn phòng, thấy không có ai cô mới nhấc máy, thấp giọng trả lời: ‘Alo?”

Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trâm ổn hờ hững đến mức khó chịu: “Lát nữa cô tới thẳng bãi đỗ xe ngầm, tôi đợi cô ở đấy.”

Tô Phương Dung nghi hoặc nhíu mày, sau khi cúp điện thoại cô lại trầm tư suy nghĩ đến bảo bối nhỏ đang ở nhà đợi mẹ, đành lôi điện thoại ra gọi về cho dì Dương.

Đến bãi đỗ xe ngầm, Tần Lệ Phong đã đợi sẵn ở đó. Cô có cảm giác anh giống như một vị vua, dù không lộ mặt, haý dù-anh đang yên lặng ngồi trong một chiếc xe nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác ngay cả ở môi trường ẩm thấp, anh vẫn tỏa-ra khí chất của một vị vua. Tô Phương Dung vội vã bước tới, mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Lúc này, Tân Lệ Phong đã ngồi sẵn đợi cô, ở ngón tay giữa kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc nghi ngút khiến không khí trên xe có hơi ngột ngạt.

Lúc cô vừa bước lên xe, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống rồi ném ra ngoài.

Động tác của anh tự nhiên mà gọn gàng, gần như không tìm ra chút sơ hở hay cố ý nào.

“Lái xe” Anh thấp giọng hạ lệnh, Trần Chính Cường nghe xong lập tức khởi động xe.

Dù sao gặp thì cũng đã gặp rồi, khi đối mặt với anh, Tô Phương Dung cũng bớt căng thẳng hơn trước một chút, cô tò mò hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Anh không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi trả lời: “Ăn cơm”

Tô Phương Dung khế cau mày, theo những gì cô biết về người đàn ông này thì, có lẽ không phải chỉ đơn giản là đi ăn cơm không thôi đâu nhỉ?

Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Tân Lệ Phong đẩy cửa đi xuống trước, Tô Phương Dung đi theo sau. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện ra một chiếc xe Euro Continental màu trắng. Vừa nhìn thấy chiếc xe, nét mặt cô lập tức trở nên căng thẳng hơn, đây chẳng phải là xe của Quý Bình Long hay sao?

Hai người vừa bước vào, quản lý nhà hàng đích thân chạy ra dẫn đường. Quả nhiên, Tô Phương Dung đã phát hiện ra người đàn ông ngồi cạnh vị trí cửa sổ, bước chân của cô bỗng dưng khựng lại, chần chừ không muốn đi tiếp.

Quả nhiên là Quý Bình Long.

Nhưng cô không hiểu, tại sao Tần Lệ Phong lại đưa cô tới gặp Quý Bình Long chứ?

“Xin lỗi để tổng giám đốc Quý phải đợi rồi.”

Tần Lệ Phong lễ phép mở miệng, nghiêng người nhìn về phía người phụ nữ đang thần thờ phía sau: “Tại tôi còn phải đợi bà xã tan làm xong mới đi được, nên để anh đợi hơi lâu”

Tô Phương Dung giật nảy mình, cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn nhìn chằm chằm anh, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tần Lệ Phong đang cố ý!

Hai chữ “bà xã” này thốt ra từ miệng anh khiến Quý Bình Long cảm thấy chói tai vô cùng.

Anh ta quay đầu nhìn lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, trả lời rất có phong độ: “Đến trễ là đặc quyền của phụ nữ mà”

Dưới ánh nhìn của anh-ta, Tân Lệ Phong kéo ghế ra để Tô Phương Dung ngồi xuống trước, sau đó anh cũng kéo ghế ngồi cạnh cô. Lúc này, Tô Phương Dung cảm thấy khớ xử vô cùng, thậm chí cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông phía đối diện.

Cứ như vậy, không khí giữa ba người trở nên nặng nề mà quái dị vô cùng, còn về phần Tô Phương Dung, cô cảm giác mình bây giờ như một con rối vô tri vô giác để mặc người ta điều khiển đùa nghịch vậy.

Lúc đang gọi đồ ăn, Tân Lệ Phong nghiêng người tới gần cô, nhỏ giọng thương lượng: “Em muốn ăn gì? Món tôm chiên ở đây cũng không tồi, cả món cá mòi nấu với bò bít tết nữa, đây là những món đặc sản ở đây đấy”

Tô Phương Dung chỉ nhìn lướt qua thực đơn một lượt, cô căn bản là không có hứng thú với những món ăn này: “Anh quyết định đi là được rồi.”

Dường như Tần Lệ Phong cố ý không nghe ra cảm xúc qua giọng nói của cô, anh vấn gật đầu, sau đó chọn mấy món ăn hợp với cô.

Ánh mắt Quý Bình Long giờ phút này lạnh đến rợn người, có lẽ bất cứ người nào đứng đối diện với ánh mắt này của anh ta cũng bị dọa sợ đến chạy mất dép. Sau khi tùy tiện gọi cho mình món bò bít tết và rượu vang đỏ, anh ta nhìn về phía Tô Phương Dung cười khẽ: “Mới mấy ngày không gặp, thật không ngờ cô Tô bây giờ đã thành cô Tần rồi, có phải tôi nên chúc mừng cô không?”

Trong một khắc này, Tô Phương Dung thật sự không biết phải đáp lời anh ta thế nào cho phải, ngay cả việc cười đáp lại thôi cô cũng thấy khó làm nữa là khác.

Trước mặt Quý Bình Long, cô có ăn gan hùm cũng không thể cư Xử bình thường được. Bởi vì tận trong sâu thẳm ý thức của cô, cô vẫn luôn nhận trách nhiệm về phía mình, bởi đến giờ phút này, cô-vẫn không dám nghĩ đến mình phải dùng cách gì để bù đắp những thương tổn đã gây ra cho anh ta.

Lúc này, bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên bàn của cô bị một bàn tay to phủ lấy, hơi ấm từ bàn tay to ấy truyền đến cô như xua đuổi cảm giác lạnh lẽo đang hiện hữu trong lòng cô. Tô Phương Dung sửng sốt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo mở to nhìn anh.

Nét mặt của Tần Lệ Phong không có chút chuyển biến gì lớn lắm, chỉ là thái độ của anh bỗng trở nên tùy ý hơn chút, khiến Tô Phương Dung không còn cảm giác ngồi cạnh mà như xa ngàn dặm nữa. Tiếp đó, cô nghe anh nói: “Tô Phương Dung vốn là người hiếu thắng, cô ấy không muốn quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến công việc, cho nên chuyện chúng tôi kết hôn có rất ít người biết đến. Nếu không phải do bà Quý làm loạn, thì có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ bình yên hơn”

Ý tứ trong câu nói của Tần Lệ Phong có lẽ kẻ ngốc vừa nghe cũng đủ hiểu, nói đi nói lại thì vẫn là trách nhiệm của nhà họ Quý các người. Cuối cùng, Quý Bình Long cũng không có lời nào để phản bác, anh ta ngước mắt, nhìn thẳng về phía Tô Phương Dung nói: “Về chuyện này, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô, thực sự xin lỗi cô.”

Tô Phương Dung vội lắc đầu: “Không, không, không có gì đâu, bà Quý là do…” Lời ra đến miệng rồi lại cố nuốt vào, ánh mắt cô có hơi ảm đạm rồi cụp xuống.

Quý Bình Long cũng dần rơi vào trầm mặc.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó thì có lẽ bây giờ hai người họ vẫn đang chìm đắm trong tình yêu nồng cháy của mình dành cho đối phương.

Tần Lệ Phong dùng ánh mắt lạnh băng quan sát biểu cảm của hai người, bàn tay đang nắm tay Tô Phương Dung đột nhiên gia tăng sức lực. Tô Phương Dung cảm thấy tay bị bóp đau thì xoay đầu, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô lại quay về trạng thái cũ, cụp mắt xuống khiến người ta không nhìn ra được cảm giác mờ mịt trong đôi mắt thanh thuần ấy.

Trong suốt quá trình dùng cơm, Tô Phương Dung không nói câu nào, việc của cô chỉ có cúi đầu và im lặng ăn cơm. Thi thoảng, cô nghe thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện công việc. Mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu, nhưng bằng trực quan của mình, cô cảm giác người đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cái nhìn ấy còn cực kỳ sắc bén.

Cảm giác áy náy với Quý Bình Long dường như đã bao trùm toàn bộ những cảm xúc khác trong lòng cô, vậy nên giờ cô không thể phân biết rõ rốt cuộc, cảm giác dày vò đang hành hạ trái tim cô là gìnữa. Đến tột cùng thì cảm giác bấp bênh trong lòng cô là thứ xúc cảm gì đây? Cô không biết, cô cũng không hiểu, nhưng cái tâm trạng phức tạp này khiến cô cảm thấy bức bối, cô chỉ muốn mở ra cho mình một con đường để chạy trốn, trốn đi thật xa.

Cuộc gặp mặt khó xử này cuối cùng cũng kết thúc, ba người cùng ra khỏi nhà hàng, Trần Chính Cường đã lái xe tới đợi sẵn, Tân Lệ Phong mở cửa xe ra trước, tuy nhiên anh không vào ngay mà lại quay đầu nhìn về phía cô.

Tô Phương Dung suýt thì hộc máu mồm, trước giờ anh chưa từng tử tế lịch sự với cô như vậy, sao hôm nay lại giữ phong độ thế chứ? Từ đầu đến giờ toàn làm mấy hành động khó hiểu.

Cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Quý Bình Long khẽ cười: “Tổng giám đốc Quý, tạm biệt”

Quý Bình Long không hé răng nửa lời, anh ta chỉ nhìn cô với ánh mắt ẩn nhẫn sự u ám.

Sau khi Tô Phương Dung lên xe, Tân Lệ Phong cũng ngồi ngay cạnh cô, xe từ từ đi xa, cho đến khi khuất khỏi tâm mắt anh ta.

Khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Quý Bình Long được ánh đèn phác họa của nhà hàng chiếu vào càng tôn lên những đường cong góc cạnh hoàn mỹ của gương mặt. Đôi mắt vốn luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén, đôi khi có hơi hung ác và nham hiểm giờ đã có chút thay đổi, trong đó hiện lên sự mờ mịt thất thần.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô lên xe người đàn ông khác, lòng anh ta như bị khoét rỗng, chỉ còn lại nét mặt tái nhợt và sự cô đơn bao trùm.

Tô Phương Dung ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong, cô không hé răng nói nửa lời, mà Tần Lệ Phong cũng không có ý định giải thích. Bởi vậy mà không khí trong xe càng trở nên bức bách, căng thẳng hơn.

Thi thoảng Trần Chính Cường lại liếc mắt nhìn qua gương để xem tình hình hai người ngồi phía sau. Một người là khuôn mặt không cảm xúc, một người trầm mặc không chịu hé răng nửa lời, nhìn chẳng có vẻ gì là giống cãi nhau, mà có muốn cãi nhau cho xong chuyện cũng khó.

Xe ngừng trước cửa khu chung cư của Tô Phương Dung, cô đẩy cửa xe ra, đang định bước xuống thì đột nhiên, một bàn tay đã kéo cô lại.

Tô Phương Dung làm vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu: “Có việc gì sao?”

Tần Lệ Phong chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cô, dõng dạc hỏi: “Cô đang giận?”

Tô Phương Dung khẽ cau mày, quay mặt đi chỗ khác đáp: “Không có.”

Trần Chính Cường thấy tình thế có vẻ không ổn, đành-ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Tần, tôi ra ngoài rít điếu thuốc đã” Dứt lời, anh ta lập tức đẩy cửa đi xuống, đi đến một nơi cách chỗ chiếc xe đang đậu khá xa.

Tần Lệ Phong nhìn cô, không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi có thể sẽ không dò hỏi chuyện trước kia của cô, cũng sẽ không tự tiện đi tìm hiểu nó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ mặc kệ cô của hiện tại.”

Tô Phương Dung quay đầu lại: “Anh nói vậy là ýgì”

“Ý của tôi là, dù chỉ một ngày cô làm vợ tôi, thì một ngày đó cô cũng không được phép làm ra chuyện hổ thẹn, tuyệt đối không được.” Câu nói dứt khoát như một lời tuyên bố, khiến đối phương không thể không tuần theo: Dứt lời, anh buông tay,tâm mắt chuyển ra hướng khác. Cửa sổ xe được hạ xuống, anh đưa tay ra ngoài Vẫy vãy vài cái, Trần Chính Cường lập tức chạy tới.

Tô Phương Dung cắn căn môi, sau đó xuống xe, xe lập tức chạy đi.

Đêm nay tâm trạng cô thật sự tệ vô cùng! Rõ ràng cuộc chạm mặt này là do anh an bài, vậy mà anh lại nói như thể cô mới là người sắp xếp, như thể cô mới là người làm sai. Tô Phương Dung thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc Tân Lệ Phong đang cáu giận cái gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.