Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 466




Chương 466: Anh trai không đi tìm người phụ nữ kia.

Đố kỵ và hận thù như một cơn gió cuộn trào trong lồng ngực, mọi sự tỉnh táo đều bị bủa vây trong chốc lát, lúc này cô chỉ muốn dùng đủ mọi ngôn từ mà chửi rủa người phụ nữ đang cố chiếm lấy anh trai của mình. Tuy nhiên cô lại không làm thế, cô không muốn cứ thế mà thua trận này.

Sau khi khóc lóc vật vã một hồi, cuối cùng cũng trút được nỗi oan ức trong lòng, lại trông thấy anh trai mình không tới an ủi người phụ nữ kia, trong lòng cô bỗng nhiên vui sướng vô cớ.

Để tránh những câu hỏi mang tính hàn lâm, cô bắt đầu cố ý làm nũng, níu lấy ống tay áo của Cư Hàn Lâm, chớp chớp đôi mắt to tròn giống như một chú mèo con của mình, bộ dạng trông hết sức đáng thương.

“Năn nỉ anh đấy, cho em về nhà ăn cơm đi. Anh không biết rằng đã bao lâu rồi em chưa gặp anh đâu. Ngày nào em cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu chỉ nghĩ đến anh mà thôi. Tôi sợ rằng mình sắp không thể sống được nữa rồi. ”

“Phụt……”

Cư Hàn Lâm không muốn tiếp tục dây dưa với cô bé này, anh liền đứng dậy kéo cô lên: “Dưới đất lạnh lắm, đừng ngồi nữa. Bây giờ nhìn thấy anh rồi thì mời về cho. ”

“Không… Không… Em phải ở bên cạnh anh một lát.” Nhan Ninh nhất định không chịu mà muốn cố tình ăn vạ ở bên cạnh cậu. Muốn đuổi cô đi ư, còn lâu nhé. Khó khăn lắm cô mới tìm được đến chỗ này, làm sao có thể để tay trắng trở về được, như vậy có phải là rất khó chịu không?

Nói gì thì nói cũng vẫn phải mang về chút chiến lợi phẩm, ví dụ như là mang anh trai về nhà và tránh xa cái người phụ nữ độc ác kia.

Ánh mắt cô bé hờn trách lướt qua nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Hừ… cô muốn trốn sao, cứ mơ đi. Nếu như đã thích anh ấy đến như vậy thì thì được thôi, tôi sẽ cho cô nếm thử thế nào gọi là mất mát, để xem sau này cô còn dám đối xử với tôi như vậy nữa hay không.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt nảy ra một kế hoạch xấu xa, nhìn anh trai khôi ngô tuấn tú trước mặt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nào để người phụ nữ kia cướp tay trên của cô được.

“Mẹ bảo anh về nhà, chị Nhã Thanh cũng sẽ đến nhà chúng ta làm khách.” Nói xong, cô liền mở to đôi mắt vô tội nhìn Cư Hàn Lâm trước mặt xem phản ứng của anh như thế nào.

Cư Hàn Lâm nghe vậy, sắc mặt liền không được tốt cho lắm đáp: “Nói với mọi người trong nhà, anh không có thời gian về nước, dự án bên Pháp sắp bắt đầu rồi. Anh cả ngày bận tới bận lui, thật sự không có cách nào phân thân. Nếu như nhất quyết muốn gặp thì cũng được, nhưng phải đợi sau rồi hẵng nói.”

Nhan Ninh nhảy dựng lên như ăn phải ớt sau khi nghe những lời Cư Hàn Lâm nói:

“Câu này của anh nói cũng như không nói, có gì khác biệt sao? Chẳng qua chỉ là muốn thể hiện rằng sẽ không về phải không? Lấy công việc ra làm cái cơ, ai mà chẳng biết là anh đang quá mê muội cái con hồ li tinh kia, đến người thân cũng vứt bỏ không thèm đếm xỉa.”

“Câm miệng, ai cho phép em nói như vậy với cô ấy?”

Cư Hàn Lâm có chút tức giận, nhìn cô em gái trước mắt nếu như không dạy dỗ thêm, em ấy có thể càng ngày càng quá đáng. Lạc Cẩn Thi có tệ đến đâu, không đứng đắn chỗ nào thì cô vẫn là người phụ nữ anh yêu. Cho dù người khác có coi thường đi chăng nữa thì cũng không thể ở ngay trước mặt anh mà trực tiếp chửi mắng không chút kiêng kị, như vậy chẳng phải là muốn tát vào mặt anh hay sao.

Khẽ liếc mắt trông thấy những giọt nước mắt như những viên trân châu đang thi nhau chảy dài trên khuôn mặt của Nhan Ninh, Cư Hàn Lâm đầu đau như búa bổ, khẽ nhấc cánh tay một cách yếu ớt, phất phất tay mấy cái.

“Về trước đi, anh hứa với em. Nếu như sắp tới có thời gian, anh nhất định sẽ trở về thăm nhà một chút.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu như anh mà nuốt lời thì chính là chó con.”

Nhan Ninh không ngừng nức nở, nhưng vẫn không quên đưa ra lời hứa cuối cùng với Cư Hàn Lâm. Chiêu khổ nhục kế này làm cô cũng thật là khổ, cuối cùng thì cũng ép anh đáp ứng rồi. Nếu như không làm như vậy thì sợ rằng cả một năm cũng không gặp được anh.

Cuối cùng, sau khi con bé ăn vạ không dứt kia đi rồi, Cư Hàn Lâm liền bước vội vài bước đã đến phòng của Lạc Cẩn Thi.

Từ xa đã nhìn thấy cô ngây ngốc đứng bên cửa sổ, lòng anh chợt nhói đau, ngàn lần vạn lần anh không nên làm thế, anh không nên để em gái mình tìm đến đây, khiến cô bị em ấy làm nhục không lý do, nếu không phải vì cô còn nhỏ. Nếu như không phải vì em ấy tuổi còn nhỏ, nếu không nói gì thì nói vẫn phải dạy dỗ cho một bài học, xem lần sau còn dám làm vậy không.

Cửa sổ nơi Lạc Cẩn Thi đang đứng có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên dưới, nên cô biết chính xác lúc nào Nhan Ninh rời đi.

“Em ấy đã trở về?”

Một giọng nói trầm thấp truyền đến, khiến Cư Hàn Lâm cả người run lên, vội vàng đi đến bên cạnh cô, dùng hai tay ôm cô vào lòng!

“Xin lỗi, vừa nãy là anh không tốt, anh đã không có ngăn cản lại em ấy…”

“Đừng nói, mọi chuyện đã qua rồi, dù sao em cũng không để tâm, với lại em không hề tha thứ cho em ấy phải không? Vừa nãy cũng là em không tốt, không nên như vậy.”

Lạc Cẩn Thi quay người lại và ngăn những điều anh định nói sắp tới. Chuyện này, cô thực sự không muốn nghe lời xin lỗi của anh, dù sao thì chuyện cũng từ cô mà ra, làm sao có thể đổ hết lỗi lên anh được, như vậy chẳng phải là có chút quá đáng hay sao.

Cư Hàn Lâm thấy cô không có vẻ gì là buồn nữa, liền thả lỏng người, tâm trạng cũng yên tâm hơn: “Nếu như em không cho anh nói thì anh sẽ không nói, chỉ cần em vui, muốn anh làm gì cũng được hết.”

Sự chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt của anh khiến cho Lạc Cẩn Thi không dám nhìn thẳng để đáp lại ánh nhìn đó, cô không phải là không biết đến tình cảm đó, nhưng những lúc bị những cản ngăn của thế giới ngoài kia ngăn lại, cô lại không thể nào hồi đáp.

Một người đàn ông như Cư Hàn Lâm có thể thêm tình yêu của đời mình chọn trao cho cô, đây đúng là phúc kiếp trước tu được mà thành!

Dù muốn ôm chặt anh vào lòng nhưng dường như cô không có đủ dũng khí để làm điều đó.

“Trời cũng đã tối rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, em hiện tại cũng có chút mệt…”

Nói xong cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay ôm của anh bước ra khỏi cửa. Lớp ngăn cách giữa cả hai cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, cứ thế mà phát sinh trong chớp mắt.

Trái tim của Cư Hàn Lâm truyền đến một đau nhói không rõ lý do, anh đột nhiên bước tới, lập tức nắm lấy cổ tay cô.

“Sao vậy, không thoải mái sao? Em bình thường đâu có đi ngủ sớm như vậy?”

Từng câu chữ đều toát lên sự quan tâm.

Trong lòng Cư Hàn Lâm đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ vô hình, anh sợ sự xa cách này, anh sợ sự điềm nhiên này, giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Trước những cử chỉ vội vã của anh Lạc Cẩn Thi chỉ khẽ mỉm cười, điều này càng khiến cho anh khó lòng kiềm chế.

“Không có, chỉ là em thực sự rất mệt, em chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút…”

Lạc Cẩn Thi trong long tuy buồn bực, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh ôn nhu, chuyện như hôm nay dù rơi vào ai cũng khó lòng mà chịu được, huống chi là người dễ bị tổn thương như cô, làm sao có thể chịu được một đòn đả kích lớn như vậy.

Nằm ở trên giường liên tục trở mình, Lạc Cẩn Thi không thể nào chợp mắt. Tuy rằng mệt cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ, tâm tư đều là những chuyện này xảy ra ngày hôm nay, khiến cô không thể nào không suy nghĩ. Mối quan hệ giữa anh và cô là gì, rốt cuộc nên phân định ra sao, và xử lý thế nào?

Một cuộc hôn nhân được gia đình chúc phúc sẽ được đặt trước một cái kết không hạnh phúc, lẽ nào không phải sao?

Em gái duy nhất của Cư Hàn Lâm đã một mực phủ định điều này, thiết nghĩ sau này chắc là cuộc sống của cô cũng khó mà đi được đến đâu, dày vò lẫn nhau một hồi, Cư Hàn Lâm không mệt, nhưng cô thì đã mệt rồi.

Chia tay, hai chữ này đã bị cô thể hiện ra mặt không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ khổ một nỗi là người kia cứ quấn mãi không dứt, đuổi mãi không đi, đã có lúc cô cũng cảm thấy bất lực, một nửa thì thúc giục một nữa cũng đành mặc kệ anh ở lại đây làm loạn.

Lạc Cẩn Thi thầm nghĩ trong lòng, cho rằng đây là khoảng thời gian quý giá do thượng đế ban tặng cho bọn họ, cho dù sau này hai người không ở bên nhau cũng nữa, nhưng đây vẫn là minh chứng cho việc họ đã từng yêu nhau như thế.

Sau chuyện bị làm phiền ngày hôm nay, Lạc Cẩn Thi không biết mình có thể kiên trì thêm được bao lâu trong tương lai nữa?

Trong lúc đầu óc mơ mơ hồ hồ rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ, Lạc Cẩn Thi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã là buổi trưa, mặt trời đã lên trên qua mấy con sào. Khi đang vội vàng bò dậy thì cô mới phát hiện trên mành hình điện thoại đang hiển thị hôm này là ngày nghỉ hàng tuần!

Yếu ớt ngã trở lại giường, muốn giả vờ ngủ say, nhưng cô thế nào cũng không ngủ được, bụng đã kêu ầm trời, như thể đang diễn lại kế vườn không nhà trống vậy.

“Ở bên này… ở bên này có bữa sáng anh đã mua. Em mau ăn đi, nếu không để thêm lát nữa thức ăn sẽ nguội đó.” Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang đến bên tai của Lạc Cẩn Thi.

Cư Hàn Lâm vẫn nhớ cô bị đau bụng không ăn được đồ lạnh. Điều nhỏ nhặt này anh vẫn luôn ghi nhớ không bao giờ quên, cho dù anh vô cùng bận rộn cũng không bao giờ bỏ qua.

Lạc Cẩn Thi khẽ liếc sữa đậu nành vẫn còn bốc khói nghi ngút, trong lòng lại không muốn ăn.

“Hôm nay em không muốn ăn món này. Em ra ngoài ăn món khác. Mấy thứ này để lại cho anh đó.”

Nói xong cô liền áo khoác liền xoay người đi ra ngoài hành lang, vừa khom người thay giày thì phát hiện đã có người đứng ở đó, vẻ mặt thất thần!

Trong lòng Lạc Cẩn Thi không khỏi có chút xót xa, nhưng không có cách nào, chỉ có làm như vậy cô mới có thể sống mạnh mẽ suốt đời!

Lạc Cẩn Thi nghiến răng, nhịn không được muốn xoay người đi trở về, nhưng rồi lại cứng đầu bước ra khỏi cửa.

Trên con phố rộng thênh thang, từng đợt gió lạnh nhè nhẹ thổi tới cuốn theo những chiếc lá vàng khô héo trên mặt đường tạo thành tiếng xào xạc báo hiệu cho một mùa đông giá rét. Cảnh vật tuy có chút thê lương nhưng vẫn mang một vẻ đẹp tiêu điều khó tả.

Lúc này, Lạc Cẩn Thi thất thần đi trên phố, nhìn dòng người xung quanh, không biết mình đang đi đâu, về đâu nữa?

Khi cô đang trong ngẩn ngơ không biết phải làm thế nào thì một tiếng phanh đột ngột phát ra từ bên cạnh cô, khiến cô giật mình choàng tỉnh.

“Cô muốn chết à? Mới sáng sớm mà đi vội như thế.”

Tài xế dáng điệu hùng hổ, hung hăng vỗ mạnh tay lái, bởi vì bị dọa sợ mà trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, miệng thì liên tục chửi rủa, hận không thể chém Lạc Cẩn Thi trước mặt ra làm mấy mảnh!

“Mẹ kiếp, thật sự là ra đường đặt chân trái mà. Mới sáng sớm đã gặp phải chuyện khó xử này thật không tốt. Đúng là đen tám kiếp.”

Nhìn khuôn mặt hùng hổ và giọng điệu của người đàn ông kia, Lạc Cẩn Thi không biết đã xảy ra chuyện gì?

Cô cúi đầu nhìn xuống, mới chợt nhận ra rằng không hiểu tại sao mình đang ở phần đường dành cho lái xe, đến khi nhìn những người đi bộ bên ngoài lan can, cô mới nhận ra mình đã vô tình đi nhầm chỗ.

Nhìn vẻ mặt oán hận của người kia, cô vội vàng xin lỗi!

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đã đi nhầm chỗ, mong anh bỏ qua cho, nếu có tổn thất gì cứ tính lên tôi.”

Cô vội vàng lục túi tiền, nhưng lại phát hiện trong túi trống không, một xu không có!

Cảm giác bất lực trào dâng trong lòng, cô bối rối rút tay về.

“Cái đó… cái đó… anh gì đó, tôi hôm nay không mang theo ví…”

Cô yếu ớt cúi đầu xuống, chuẩn bị sẽ phải chứng chịu cơn thịnh nộ của người bên kia, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

“Cô ấy nợ anh bao nhiêu, tôi sẽ trả cho cô ấy…”

Cả người lúng túng, Lạc Cẩn Thi vội vàng quay đầu nhìn những người bên cạnh, quả nhiên đúng như cô sự đoán, Cư Hàn Lâm không biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, bộ quần áo thể thao anh chưa kịp thay ra vẫn còn bốc hơi nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.