Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 411




Chương 411: Cô nhớ rõ cô ấy thích gì nhất.

Cô ấy nói: “Đúng vậy, cho nên…cho tới bây giờ, tớ vẫn không hề tức giận với cậu. Sao tớ lại không biết cậu muốn tốt cho tớ chứ? Nhưng mà cho đến tận hôm nay tớ mới suy nghĩ cẩn thận. Mặc dù tớ đi lừa gạt chính mình thì người làm tớ tổn thương vẫn sẽ chỉ biết làm tớ tổn thương như cũ, mà người thật lòng tốt với tớ nhất định cũng sẽ thật lòng tốt với tớ như trước. Là tớ quá tùy hứng.”

Lạc Cẩn Thi bỗng nhiên có hơi nghẹn ngào, không biết nên nói cái gì. Cô mím môi mỉm cười: “Nếm thử miếng bánh ngọt đi, là vị dâu đó. Hương vị của tiệm này giống với tiệm ở London, cậu nhất định thích ăn.”

Cao Mạn Ngọc nhìn cô, đây là nụ cười nhẹ duy nhất suốt mấy ngày qua. Cô nhớ rõ cô ấy thích gì nhất, cô ấy cũng nhớ rõ cô thích gì nhất. Chị em ruột thịt có lẽ cũng như vậy.

Mùi hương từ trong phòng bếp bay ra, hai người cùng nhau đi xem. Vẫn giống như lúc trước ở nước ngoài, Cao Quang cả ngày đi vắng, không ở nhà ăn cơm, hai người bọn họ do dì Trương chăm sóc.

Lạc Cẩn Thi thấy Cao Mạn Ngọc đã vui vẻ lên, nghĩ thầm rằng cuối cùng cô cũng đã làm đúng rồi. Cô còn tưởng rằng về sau cô ấy sẽ ghi hận cô, đừng nói là có bao nhiêu sợ hãi, cả ngày cô sẽ vì chuyện này ngủ không ngon: “Vết thương cậu như thế nào rồi? Cho tớ xem.” Thật ra sau khi Cao Mạn Ngọc biết Lạc Cẩn Thi trải qua những sự việc đó, cả ngày lẫn đêm đều lo lắng, thậm chí còn muốn đưa bảo tiêu đến bảo vệ cô, kết quả Cư Hàn Lâm đã phái người đến trước rồi: “May mắn hiện tại là mùa đông, nếu không sẽ có mủ mất.”

Lạc Cẩn Thi xắn tay áo lên. Hiện tại vết thương đang lên da non, hơi ngứa một chút, nhưng căn bản không đau nên động tác hơi thô bạo một chút: “Không sao đâu, vết thương cũng không lớn, chỉ là lúc ấy hơi sâu một chút. Hiện tại căn bản không nhìn thấy đâu.”

Cao Mạn Ngọc hơi cau mày nhìn: “Cái này nhất định sẽ để lại sẹo…” Cô ấy thật muốn cho tên Hứa Chí Văn kia chịu thiên đao vạn quả, kể cả như thế cũng không thấy đủ!

Lạc Cẩn Thi một lần nữa bỏ tay áo xuống, cười tỏ ý không sao: “Thật ra đối với thương tổn trên cơ thể thì qua thời gian đều sẽ hết thôi.” Nhưng mà tổn thương trong lòng lại không dễ dàng như vậy.

“Cậu và Cư Hàn Lâm…ở bên nhau?” Cao Mạn Ngọc nhìn cô, trong lòng là cảm xúc không nói nên lời, trên mặt cũng không nhìn ra biểu cảm gì: “Cậu, thật sự quyết định?”

Lạc Cẩn Thi sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười: “Không. Tớ còn…chưa nghĩ xem mình rốt cuộc có thích anh ấy hay không. Nếu chưa nghĩ ra thì tớ sẽ không ở bên anh ấy đâu.”

Cho dù là yêu một người căn bản không yêu mình, chỉ cần mình thích thì sau này bị vứt bỏ, cô cũng sẽ không thấy hối hận. Cũng giống như lúc trước đối xử với Hứa Chí Văn vậy, nhưng cũng may trong lòng cô anh ta đã chẳng còn lại một chút gì nữa.

Thấy ánh mắt mang theo kiên quyết của cô, Cao Mạn Ngọc không biết nên nói gì: “Thật ra tớ cũng không quá hiểu về Cư Hàn Lâm, dù sao tớ cũng mới về nước. Nhưng mà bố nói với tớ là trong thế hệ này thì anh ta là người nổi tiếng nhất.”

Lạc Cẩn Thi hơi cúi đầu, uống từng ngụm nước trái cây để che dấu đi khẩn trương của mình.

Thật ra cô hiểu được có rất nhiều người, dù trẻ dù già đều muốn ở bên Cư Hàn Lâm là có nguyên nhân, hơn nữa chắc chắn không chỉ vì bề ngoài của anh hay tiền tài địa vị của anh.

Lạc Cẩn Thi có thể cảm nhận được, thật ra anh là người đáng giá để phó thác cả đời.

Nhưng cô muốn xác định mình rốt cuộc có thích anh hay không.

Hai người lại nói chuyện phiếm nửa ngày, tán gẫu về những chuyện ở nước ngoài giống như đôi bạn già nhiều năm không thấy, muốn nói về tất cả chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Rất nhanh dì Trương đã làm xong cơm trưa phong phó, quả nhiên đều là đồ ăn Lạc Cẩn Thi và Cao Mạn Ngọc thích ăn, trong nhà ngoại trừ bảo vệ thì trên cơ bản cũng không có người khác.

Cao Mạn Ngọc nói dì Trương ăn cùng họ, bình thường khi Cao Quang ở nhà thì cũng chỉ có hai nười ăn cơm.

Nhìn cảnh tượng thức ăn bốc khói thành sương ở trên bàn, Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy hơi quen thuộc, thật giống như trước đây hai người trốn Cao Quang ăn lẩu ở sau nhà, kết quả vẫn bị tóm gọn.

Cũng không biết vì sao Cao Quang lại ghét ăn lẩu như vậy.

“Mạn Ngọc, cậu nhất định phải hạnh phúc.” Lạc Cẩn Thi bê ly nước trái cây trước mặt lên, cụng ly với Cao Mạn Ngọc, tựa như nghi thức giữa những người trưởng thành với nhau: “Chỉ cần cậu thật sự vui vẻ hạnh phúc, tớ sẽ an tâm.”

Đối với cô mà nói, Cao Mạn Ngọc chính là người thân của cô.

Hai người uống nước trái cây, giống như trở lại quá khứ, không kiêng nể cười rộ lên.

Ở trong nhà ông cụ, Cư Hàn Lâm và Tần Lệ Phong đứng hai bên tiếp đoán khác. Trong sân đầy xe, may mắn sân cũng đủ lớn, nếu không lại phải ra bên ngoài.

“Tổng giám đốc Trần, chào mừng chào mừng, mời vào bên trong.” Cư Hàn Lâm vừa nắm tay tổng giám đốc Trần vừa đeo chiếc mặt nạ nụ cười hình thức: “Dự án kế tiếp còn cần ngài giúp đỡ nhiều hơn.”

Tổng giám đốc Trần đưa quà cho người hầu đứng bên cạnh, vừa chúc mừng vừa đi vào bên trong.

Tần Lệ Phong đi tới, trên mặt cười nhưng trên vẻ mặt lại hiện một tia lo lắng: “Cư Hàn Quân sao còn chưa đến?”

Ở phía xa, Cư Hàn Lâm nhìn thấy chiếc xe có ánh đèn chói sáng: “Ở bên kia.” Anh nghĩ rằng anh ta nhất định sẽ đến.

Tần Lệ Phong bất đắc dĩ cười: “Rốt cuộc là sinh nhật ông cụ hay sinh nhật anh ta vậy, lại đi một cái xe chói mắt như vậy.”

Họ thấy Cư Hàn Quân mặc một bộ vest màu xanh đậm, không vội vàng đi về bên này, thoạt nhìn cả người đều rất có tinh thần. Không ít người chào hỏi với anh ta, anh ta đều coi như không thấy.

Tần Lệ Phong đi xuống nghênh đón: “Ông chủ Cư đến rồi.” Anh bảo người bên cạnh tiến lên nhận quà Cư Hàn Quân mang tới: “Tôi cùng Cư Hàn Lâm còn tưởng anh sẽ không đến đây.”

Vừa mới đến nơi này Cư Hàn Quân đã cảm thấy ngột ngạt đến nít thở, không hề có thiện ý liếc về phía Cư Hàn Lâm: “Thằng nhóc Cư Hàn Lâm này, tôi sợ.” Nói xong anh ta đi qua người Tần Lệ Phong vào bên trong.

Tính tình của anh ta đã như vậy nhiều năm nay rồi, ai cũng không để ý nữa.

Tần Lệ Phong cho Cư Hàn Lâm một ánh mắt, ý bảo anh đi vào bên trong, đừng gây ra chuyện gì trong ngày hôm nay.

Cư Hàn Lâm hiểu ý, dặn quản gia bên cạnh vài câu rồi vào trong biệt thự trước. Không ít người đứng trước mặt ông cụ chúc mừng, anh nhìn một vòng, phát hiện Cư Hàn Quân đang đứng trong góc uống rượu vang, giống như đang tính toán làm gì đó.

Anh đang định đi qua nói gì đó, kết quả không biết bị người nào ngăn cản: “Tổng giám đốc Cư nhỉ. Ha, thật sự là thanh niên anh tuấn, lần trước gặp cậu mới cao chút xíu thôi, hiện giờ đã thành người thành công rồi.”

Đối phương cười đến sáng lạn, là một người phụ nữ trung niên, cả người đeo ngọc, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ sậm tương xứng với làn da trắng nõn, sóng mắt chuyển động như muốn làm cái gì đó.

Cơ Hàn Lâm nhất thời nghẹn lời, nhưng anh vẫn lễ phép nở nụ cười. Anh thật sự không nghĩ ra đây là bạn bè hay người thân nào: “Cô là…”

Người phụ nữ kia có vẻ không vui, cười nói: “Haiz, thật sự người thành đạt sẽ hay quên. Tôi chính là em gái của một người bà con xa của ông cụ, trước đây chúng ta đã từng gặp mặt rồi, cậu quên rồi?”

Nói đến đây, Cư Hàn Lâm liền hiểu được. Từ lúc ông cụ đến ngôi nhà này, ở nhà liền có rất nhiều bà con phương xa từ đâu tới, nghĩ rằng bà ta cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng mà dưới góc độ của anh, nếu cố ý tiếp cận vì danh lợi và tiền tài, chỉ cần không quá phận thì anh vẫn sẽ cho người ta mặt mũi. Đây là điều Tần Lệ Phong dạy anh.

Nói không chừng từ trước cũng là người một nhà.

Anh ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười: “Cháu chào cô, cô có thể cho cháu hỏi cô tên là…”

Đối phương thản nhiên cười, đạt được kết quả mình muốn đương nhiên phấn chấn: “Haiz, cậu gọi tôi là cô nhỏ là được rồi, chúng ta cũng không nói về bối phận, có lẽ đám nhỏ các cậu vẫn không quen lắm. Đến đây, Đình Đình, lại đây.”

Khi nói chuyện, bà ta vẫy tay một cái, một cô gái mắt to mặc trang phục đều hiện lên nét thanh xuân bước nhanh tới, cười thẹn thùng với Cư Hàn Lâm: “Chào anh Cư.” Thanh âm hóa ra cũng trong trẻo như vậy.

Cô nhỏ kéo cánh tay cô gái đến trước mặt Cư Hàn Lâm khiến Cư Hàn Lâm sợ đến mức lui về sau vài bước, nhưng vẫn phải duy trì lễ phép.

“Đến đến, cho hai người quen biết một chút. Đây là con gái của tôi. Đình Đình, mau tự giới thiệu với anh Cư của con.” Nghe ngữ khí thật giống như đang muốn bán con gái mình một cách nhiệt tình vậy.

Cư Hàn lâm đương nhiên cũng hiểu được, chỉ thản nhiên ứng phó một câu: “Xin chào.”

Cô gái vẫn nũng nịu cười như trước: “Anh Cư, em tên là Mộc Đình Tương.” Cô ấy nhẹ mím môi, hơi cúi đầu, động tác cũng không lớn, là bộ dạng của tiểu thư khuê các.

Từ trước đến nay, kính la y (?) trước, kính người sau, Cư Hàn Lâm thật ra thiếu một ít thái độ với cô ấy so với các tiểu thư khuê các trước kia, nhưng mà lúc đầu còn thấy thanh âm của cô ấy trong trẻo, nhưng nghe thêm vài câu thì cảm thấy quá chán ngán.

“Xin lỗi, ngại quá, tôi phải đi thăm chú của mình, hai vị cứ tự tiện đi.” Nói xong, anh mỉm cười lui về phía sau, sau đó đi về bên cạnh.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã không thấy thân ảnh của anh ta ở góc tối nữa, nhìn sang bên cạnh cũng không thấy được. Anh đang hơi buồn, có người vỗ bả vai anh: “Cháu đang tìm chú nhỉ.”

Quả nhiên là thanh âm quen thuộc.

Anh quay đầu nhìn, Cư Hàn Quân đang cầm ly rượu vang, tay còn lại cầm một cái bánh quy, bất cần đời nhìn anh.

Nói thật, anh ta đã đến tuổi trung niên rồi, nhưng Cư Hàn Lâm nhìn ngoại hình của anh ta, một chút cũng không cảm thấy già. Thât ra là do nhiều năm sống phóng túng nên bảo dưỡng tốt lắm.

“Thật sự có chuyện muốn tìm chú, sợ chú một mình rầu rĩ không vui nên cháu đến cùng chú.”

Cư Hàn Lâm khinh thường hừ một tiếng: “Đừng tìm lý do đường hoàng nữa. Bố cháu kinh doanh nhiều năm như vậy, trở nên lươn lẹo rồi, cháu cũng đừng học theo anh ta, có cái gì thì nói cái đó không được sao?”

Mấy năm nay anh càng sống càng nhìn thấu nhiều.

Cũng giống như nhiều năm qua, chưa từng có người có thể phản bác anh như vậy.

Cư Hàn Lâm cười đến ảm đảm, đỡ lưng Cư Hàn Quân đi đến một cái ghế: “Chú à, chú sống lâu hơn cháu, cũng hiểu nhiều hơn cháu, cháu cũng nghe theo dạy bảo của chú. Nhưng mà ngày hôm nay không phải ngày để quậy, chú nghe cháu khuyên một câu, ngàn vạn lần đừng nói những lời không nên nói.” Cư Hàn Quân cho thẳng miếng bánh quy vào miệng, lại vội vàng uống mấy ngụm rượu, đặt ly rượu trống sang một bên: “Được được được, đừng nói mấy cái này. Tôi nghe nói ông cụ và Tần Lệ Phóng gần đây đều sốt ruột chuyện bạn gái cháu à? Mau đưa tới cho chú xem một chút nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.