Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 366




Chương 366: Em sẽ không làm thất vọng

Sau một lúc im lặng, Cư Hàn Lâm nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Nếu cô ấy gạt tôi, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó. Để tôi xem cô ấy định làm gì, nói là muốn dẫn cô ấy về gặp ông nội, tôi cũng chỉ muốn thử phản ứng của cô ấy thôi. Cô ấy cũng không phải người thường xuyên nói dối.”

Đó là lý do tại sao mới bỏ trốn.

“Nhưng mà, tôi cảm thấy được đây không phải là lý do duy nhất?” Lâm Dịch Tuấn vẫn là nói ra những gì trong lòng.

Cư Hàn Lâm đột nhiên mở mắt, giống như suy nghĩ bị đoán trúng, cười nhạt: “Ồ, vì anh đã nói như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của anh, đi thôi, chúng ta đến đại học kinh tế và tài chính.”

Phanh kêu một tiếng, Lâm Dịch Tuấn không phải cố ý, nhưng thật sự bị Cư Hàn Lâm làm cho hoảng sợ.

“Tổng giám đốc Cư, anh…”

Cư Hàn Lâm liếc anh ta một cái: “Đừng lo lắng, tôi có biện pháp…hơn nữa, Cao Quang không phải muốn hợp tác với chúng ta sao? Con gái ông ta làm loại thủ đoạn này, chắc chắn phải có chuyện gì trong đó.”

Lâm Dịch Tuấn trong lòng an tâm phần nào, nhưng bộ dáng của Cư Hàn Lâm thì có vẻ không đơn giản như vậy.

Khởi động xe, Lâm Dịch Tuấn lại thở dài.

Hừm.

Tại cổng đại học kinh và tế tài chính, Lạc Cẩn Thi xuống xe, bỏ lại bộ quần áo cồng kềnh trên xe, cô mang theo túi, đây là tiền cô kiếm được từ việc bán luận văn tốt nghiệp, không phải từ Cao Mạn Ngọc, nên sạch sẽ.

Tuy không nhiều nhưng cũng là hai tháng tiền sinh hoạt của cô.

Sau khi xe rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ cô cũng có thể trở lại là Lạc Cẩn Thi, là chính mình vẫn thoải mái hơn.

Quán cà phê cách cổng trường hai ba trăm mét, không biết người kia là ai, làm sao có số điện thoại của cô?

Số điện thoại trên internet của cô là số xã giao. Sao lại có người gọi vào số này? Chẳng lẽ bạn cùng lớp cho sao?

Quán cà phê lúc này rất đông người, cuối tuần có nhiều học sinh đến đây ôn bài, hay ăn uống tán gẫu, công việc làm ăn phát đạt.

Vừa bước vào, Lạc Cẩn Thi liếc nhìn xung quanh, không thấy ai đợi cả nên tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống và gọi một ly cà phê.

Nghĩ đến trong túi có bài học hôm nay, cô muốn mở ra xem thử, nhưng khi mở khóa kéo ra, cô thấy bên trong có một tờ giấy màu đen với những dòng chữ vàng lờ mờ.

Chẳng lẽ là Cư Hàn Lâm viết? Nếu không, cô cũng không gặp bất kỳ người nào trên đường đi.

Khi mở ra, chỉ có ba chữ “ngày kia gặp lại”. Một cái tên được để lại bên dưới, Cư Hàn Lâm.

Điều đó có nghĩa là gì? Cô nhanh chóng nắm lấy tờ giấy trên tay, như sợ người khác nhìn thấy.

Anh chàng đó có ý gì khi để lại lời nhắn như thế này cho mình vậy? Chẳng phải mình đã từ chối rồi sao? Và tại sao lại ngày kia gặp lại? Ngày kia…cô chợt nhớ ngày kia là ngày kỉ niệm bốn mươi năm thành lập trường.

Anh ấy hẹn mình vào ngày kia, có phải trùng hợp không? Hay là…

“Chị Cẩn Thi?” Một giọng nói quen thuộc vọng vào tai cô.

Lạc Cẩn Thi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy với một đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt ôn nhu, vừa nhìn đã thấy đây là một cậu nhóc rất lễ phép, Lạc Cẩn Thi cũng không biết tại sao lại gọi là cậu nhóc, chỉ là thói quen thôi.

“Cậu tìm tôi sao?” Lạc Cẩn Thi theo thói quen nở nụ cười, cất tờ giấy lại vào túi: “Có chuyện gì gì không?”

Chàng trai nhẹ nhàng đẩy kính, xấu hổ cúi đầu: “Cái kia, chị Lạc Cẩn Thi, em, em có chuyện muốn nói với chị, nhưng trước đó để em tự giới thiệu.”

Vừa nói, cậu ta vừa đưa một tấm danh thiếp: “Chị Cẩn Thi, đó là tài khoản xã hội của em. Nếu tiện thì chị thêm bạn em vào. Em tên Lâm Thế Cường và em đang là sinh viên năm hai chuyên ngành quản trị kinh doanh. Lần trước, lần trước. Em đã nhìn thấy chị tại một cuộc thi hát của trường. Chị đã thi với bạn cùng phòng của em. Khi em…”

Nói xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩn Thi, hai má ửng hồng, mím môi nhưng không nói gì.

Lạc Cẩn Thi chờ đợi cũng sốt ruột: “Cứ nói đi, không sao cả. Nếu cậu muốn tôi viết luận văn cho thì cứ nói, giá cả cũng có thể…”

“Không phải là viết luận văn.” Lâm Thế Cường vội vàng xua tay: “Đúng…đúng…” Cậu ta ngập ngừng nói hai chữ, sau đó lại ngậm miệng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô: “Em thích chị Cẩn Thi. Chị làm bạn với em đi.”

Nói xong, cậu ta đem một chiếc hộp xinh đẹp đến trước mặt Lạc Cẩn Thi, nhân tiện cầm tấm thẻ vừa rồi đặt lên trên chiếc hộp.

Bị tấn công trực tiếp sao? Hay là một cách tiếp cận? Tóm lại, đó không phải là điều tốt đối với Lạc Cẩn Thi, cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương như này.

Sau hai mối tình không như ý, cô không còn nghĩ đến việc sống cuộc sống của hai người nữa.

“Ừm, tôi…chưa muốn yêu.” Lạc Cẩn Thi biết lúc này nhận xét kiểu này có vẻ lạnh nhạt, nên cô phải thêm vào một lý do: “Trước khi tốt nghiệp, tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập, và những thứ khác sẽ ảnh hưởng đến tôi.”

Vẻ mặt mất mát của Lâm Thế Cường được cải thiện: “Không thành vấn đề, em có thể đợi, nhưng chị Cẩn Thi đừng lo lắng, em sẽ không để chị thất vọng!”

Nói xong, cậu ta đứng dậy, cười với cô, xoay người rời đi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Lạc Cẩn Thi có chút bối rối.

Kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường, trường đại học Kinh tế và Tài chính luôn tôn trọng triết lý học hành cần cù và đã ươm mầm cho nhiều nhân tài xuất sắc.

Tất nhiên, Lạc Cẩn Thi cũng là một trong số đó, sau khi tự học cấp ba, cô bắt đầu sự nghiệp của mình khi còn là sinh viên, cô trúng tuyển vào trường đại học Kinh tế và Tài chính với thành tích tốt nhất trường, và đều tham gia tất cả các môn học của mình. Hai năm đã học hết chương trình học.

Nhưng mà, trong thời gian này cô phải làm luận văn tốt nghiệp rồi mới yên tâm đi thực tập.

Đối với một việc quan trọng như ngày kỷ niệm, cô nhất định phải tham gia.

Chuyện chưa từng xảy ra, vừa tờ mờ sáng các bạn cùng phòng đã dậy sớm, tuy hôm nay là đợt tổng động viên giáo viên và học sinh toàn trường nhưng cũng không nên chăm chỉ như vậy chứ?

Đêm qua Lạc Cẩn Thi ngủ muộn, và không ai có thể vui vẻ khi bị đánh thức vào sáng sớm như vậy.

“Này, các người xem tôi thế nào? Nhìn có đẹp không?” Bích Hằng vừa mặc váy ngắn vừa nói.

Dương Đàm cầm một chiếc áo khoác măng tô cổ điển màu đỏ và đen, và lắc đầu sau khi xem xét nó: “Không được, tôi nghĩ rằng chiếc váy kaki đó trông đẹp. Nó rất hợp với đôi bốt màu sáng.” Nói song lại búng tay: “Thật hoàn hảo!”

Phương Giang cười: “Nhanh lên, tôi thấy ở cổng trường có người đang đợi.”

Lạc Cẩn Thi càng nghe càng không hiểu, ngoài việc kỷ niệm ngày hôm nay, có việc gì quan trọng nữa sao?

Phương Giang khoác áo khoác, bước lên cầu thang vỗ nhẹ vào gối của Lạc Cẩn Thi: “Cậu chưa dậy sao? Hôm nay có mấy anh đẹp trai đấy, cậu không muốn xem những người khác không phải trường mình sao?”

Nói xong, những người đằng sau đều cười.

Lạc Cẩn Thi càng thêm khó hiểu: “Cậu đang nói cái gì vậy? Sao lại có mấy anh đẹp trai ở đây? Hay là từ ngoài trường vào?” Cô vừa nghe nói hôm nay sẽ có vài ông chủ công ty phát biểu, nhưng không phải là mấy ông chú bốn năm mươi tuổi rồi sao? Anh chàng đẹp trai kia có thể đến từ đâu?

Bích Hằng đã thay váy và giày: “Này, sao tin tức của cậu chán vậy? Cậu không thấy là mới sáng sớm mà tất cả mọi người đã chờ ở bên ngoài rồi sao? Hôm nay người giàu có và đẹp trai quyền lực nhất thành phố Nam Thanh sẽ đến đây đó.”

Đẹp trai và giàu có…Lạc Cẩn Thi có thành kiến với danh từ này, theo quan điểm của cô, chỉ là một người tiêu tiền của gia đình và không nghiểm chỉnh.

“Hừm…” Lạc Cẩn Thi tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt lại đắp chăn bông lên đầu: “Mọi người đi đi, tôi ngủ tiếp đây.”

Phương Giang lấy một cuốn sổ nhỏ trên giường, bĩu môi đi xuống.

Mấy người trong phòng nán lại một lúc, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lạc Cẩn Thi xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Không phải cô không có hứng thú với những anh chàng đẹp trai, mà là cô không hứng thú đến mức đó.

Trong toàn trường, Mạnh Quyên là hoa khôi, đồng thời cô cũng là một trong những người đẹp nhất trường, nên đương nhiên không thiếu những người đẹp trai theo đuổi cô.

Lần thứ hai tỉnh dậy, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng, hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh sáng lọt vào khiến lòng người dễ chịu.

Hôm qua tuyết mới rơi một chút, và mái nhà đều đã trắng xóa.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng hét, tất cả đều là nữ sinh, có chút giống như đang đuổi theo một ngôi sao.

Lạc Cẩn Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, có một nhóm các cô gái ở tầng dưới, tất cả đều cầm điện thoại di động và máy ảnh trên tay, tất cả đều đang chụp ảnh một người. Người này được các vệ sĩ mặc đồ đen bảo vệ nên cô không thể thấy rõ.

Sau khi vệ sinh cá nhân một chút, cô mang theo túi đầy sách chuyên ngành và rời khỏi phòng ngủ, cô định đến lúc có bào phát biểu hay gì đấy thì cô lấy sách ra đọc.

Kỳ thực tập sắp đến, và cô cần phải đạt điểm cao.

Trong khán đài, rất nhiều người đều thò nhìn đến một chỗ, giống như chỉ có Lạc Cẩn Thi là người ngược dòng, cô cố hết sức ngồi lại, ai biết là sẽ khó đi lại như vậy.

“Nhanh lên, tổng giám đốc Cư sắp vào rồi…”

Lạc Cẩn Thi đột ngột dừng lại, vừa rồi cô có phải nghe nhầm không? Tổng giám đốc Cư…cô chỉ biết một tổng giám đốc Cư ở thành phố Nam Thanh. Chẳng lẽ người đến diễn thuyết hôm nay là anh?

“Này này, bạn học.” Lạc Cẩn Thi nắm lấy cánh tay của người vừa nói: “Cậu nói ai sắp đến vậy? Tổng giám đốc Cư sao? Tổng giám đốc Cư thật sao?” Trong lòng cô liều mạng cầu xin, mong không phải là Cư Hàn Lâm.

Nhưng những gì người đó nói khiến cô ớn lạnh: “Cậu không biết sao? Là tổng giám đốc Cư, Cư Hàn Lâm đến từ công ty Hoa Phú. Cậu buông tôi ra, tôi không chạy đến đấy được.”

Người nọ thiếu kiên nhẫn gỡ tay Lạc Cẩn Thi ra , vội vã theo dòng người đến lối vào.

Cư Hàn Lâm, thực sự là Cư Hàn Lâm…

Lạc Cẩn Thi sững sờ tại chỗ, bị người chen lấn đẩy tận ra lối vào, cô vội vàng chen vào cửa sau, đây không phải là liều mạng sao? Nếu chẳng may bị Cư Hàn Lâm biết mình không thực sự là Cao Mạn Ngọc, thì lúc đó không phải trò đùa đâu!

Nhưng ngay khi rời khỏi đám đông, cô lại dừng lại.

Không đúng! Lời nhắn mà Cư Hàn Lâm đưa cho cô vào ngày hôm đó có nội dung là ‘hẹn gặp lại ngày kia’. Không phải là hôm nay sao? Nhưng, tại sao…Anh có biết danh tính của mình không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.