Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 363




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 363: Gia đình là quan trọng nhất.

Vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, bỗng nhiên có một chiếc Aston Martin màu trắng lướt qua, cô cảm thấy quen thuộc, bấy giờ mới chợt nhớ ra chính là người vừa rồi vô tình gặp ở sân bay.

Có khả năng là người đó cũng sống ở đây?

Sau khi xuống xe, Lạc Cẩn Thi trả tiền rồi đi ra cốp xe lấy hành lý, bên tai lại nghe thấy những thanh âm phàn nàn.

“Cậu không định sống ở đây chứ? Này, tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ không ở trong đó đâu! Chẳng phải bố đã nói mua nhà ở vườn hoa Minh Lệ gì đó rồi, tất cả đã bố trí xong? Tại sao cậu lại lái xe về đây?”

Lạc Cẩn Thi bất lực bước vào tòa nhà: “Tớ vẫn còn một báo cáo phải làm tối nay. Vườn hoa Minh Lệ ở quá xa, lại còn ở hướng ngược lại. Vì vậy, Cao đại tiểu thư, cậu cứ đợi tớ làm xong báo cáo, ngày mai ngày kia có thời gian tớ sẽ đưa cậu qua đó, được chưa!”

Cao Mạn Ngọc bày ra vẻ mặt khinh thường, nhưng ánh mắt càng thêm bất an: “Nhưng cậu để tớ sống ở đây? Cậu nghĩ tớ thích hợp sống ở đây sao?”

Cô nhìn Lệ Cẩn Thi bước vào cửa tòa nhà, không đáp lại lời nói của cô, nhìn trái nhìn phải, chỉ đành đi theo: “Này, cậu ném tớ lại như thế này sao! Lệ Cẩn Thi! Cậu không muốn sống nữa đúng không?”

Ánh mắt của Lạc Cẩn Thi sắp trợn tròn cả ra sau rồi, nhưng cô cũng chỉ có thể nghe người phía sau nói chuyện, từ nhỏ cô đã lớn lên với Cao Mạn Ngọc, cô hiểu cái miệng của cô ấy không thể dừng lại được.

“Này, tớ đói rồi, cậu có thể mua cho tớ một con tôm hùm về được không? Tớ muốn ăn tôm hùm đút lò phô mai.” Cao Mạn Ngọc tiếp tục nói sau lưng cô, ánh mắt đầy chán ghét nhìn bóng tối và rác rưởi trong hành lang.

Chuyến đi Pháp không suôn sẻ, ký kết hợp đồng không suôn sẻ, còn bị chậm một ngày nhưng Cư Hàn Lâm không bận lòng những điều này, chỉ cần ha bên có được quyền lợi xứng đáng là cũng coi như thành công.

Vừa bước vào công ty, Lâm Dịch Tuấn đã giơ đống tài liệu trong tay lên: “Hai ngày qua người trong ban giám đốc đều đang thảo luận về việc đấu thầu khu đất ở khu ngoại ô phía nam thành phố. Họ nói rằng chúng ta phải rút lui khỏi cuộc đấu thầu, NS chắc chắn sẽ không buông tay.”

Cư Hàn Lâm khẽ nhếch khóe miệng, lật xem tài liệu trong tay trong thang máy, vừa đọc vừa nói: “Đừng lo lắng, tuy NS ở trong tay Cư Hàn Quân, nhưng nó không còn là mối đe dọa nữa. Lần này ở Pháp có một số tin tức có lợi cho chúng ta.”

Lâm Dịch Tuấn hiểu được một chút, chả trách Cư Hàn Lâm không hề buồn bực, trên lông mày có chút vui mừng không thể giấu được: “Vậy thì, phía bên ban giám đốc, tôi sẽ thúc giục cho anh.”

Nói đến đây, hai người ra khỏi thang máy và vào văn phòng.

Cư Hàn Lâm về cơ bản đã đọc hết thông tin trên tay và rất hài lòng: “Trong số những công ty này, có công ty nào tốt hơn không? Cứ nói cho tôi biết là được.”

Lâm Dịch Tuấn cầm hồ sơ đánh dấu mấy công ty bên trên, lúc này Cư Hàn Lâm cũng đã cởi áo khoác, nhiệt độ trong phòng làm việc rất ấm, chỉ cần mặc áo sơ mi là đủ.

“Đến lúc đó, anh chú ý đến những công ty này. Đến tháng 5 năm sau là được. Nếu không có vấn đề gì thì tổng kết cho tôi.” Cư Hàn Lâm trầm ngâm, bưng ly trà nóng lên bàn, “Ngày đó…”

Chỉ có hai từ, và không nói thêm nữa.

Lâm Dịch Tuấn đóng hồ sơ lại: “Tổng giám đốc Cư, anh định xen vào việc của em gái mình sao? Có muốn gọi ông chủ của họ qua không…”

Lâm Dịch Tuấn lại sững sờ, có chút bối rối: “Đúng vậy, mới vừa rồi nói mấy ngày nữa là kỷ niệm 40 năm thành lập trường. Mời tổng giám đốc đến nói chuyện thành công cho những sinh viên sắp tốt nghiệp.”

Nghe có vẻ hơi buồn cười khi để một người cùng lớp, thậm chí có thể trẻ hơn sinh viên sắp tốt nghiệp giảng bài.

Nghĩ đến đây, anh thật sự không khỏi cười thầm, nhưng Lâm Dịch Tuấn lại sửng sốt.

“Tổng giám đốc muốn nói là, anh sẽ đồng ý với bài phát biểu này?” Lâm Dịch Tuấn cố gắng tìm hiểu ý của Cư Hàn Lâm, nhìn vào mắt Cư Hàn Lâm, cố gắng lấy được thông tin gì đó qua ánh mắt anh, nhưng tiếc là vô ích.

Cư Hàn Lâm đặt tách trà đã cạn xuống: “Thêm chút trà nữa, anh quay lại gặp hiệu trưởng Trương, gửi thư mời qua đây đi.” Anh cũng không thể nói tại sao mình lại đồng ý với buổi chia sẻ thành công giả tạo và trống rỗng như vậy, nhưng dường như một cảm xúc nào đó trong trái tim anh đang thôi thúc anh và yêu cầu anh đồng ý.

Lâm Dịch Tuấn gật đầu rời khỏi văn phòng.

Mùa đông trời tối nhanh, mới năm giờ chiều, bên ngoài đã sáng đèn, Cư Hàn Lâm vươn vai, công việc vô cùng bận bịu, bận đến tận đêm khuya.

Trên màn hình máy tính, trên đó viết rất rõ ràng hai chữ Lạc Cẩn Thi, không biết tại sao, anh chỉ nhớ được cái tên.

Khi nghĩ đến cái tên này, trong mắt anh lại hiện lên đôi mắt nhìn anh ngày hôm đó, cô ấy có nghị lực khác thường, bướng bỉnh và không bao giờ thừa nhận thất bại, điều này khiến anh nhớ đến Tô Phương Dung, mẹ của anh.

Từ nhỏ, anh chưa bao giờ ngưỡng mộ người phụ nữ nào, chỉ có mẹ anh là một trong số họ, và có lẽ, là người duy nhất.

“Lệ Cẩn Thi …” Anh mấp máy ba chữ, dường như cái tên vừa thốt ra lại bị gọi quay lại.

Đột nhiên, anh dường như nhận ra điều gì đó và lắc đầu. Điện thoại réo rắt, là cuộc gọi từ nhà, hôm nay là thứ 6. Hôm nay anh từ Pháp về, gia đình anh đều biết, chắc chắn la gọi anh về để ăn tối.

Quả nhiên là Tô Phương Dung gọi: “Con trai, về nhà ăn cơm đi, bố nói là có chuyện muốn nói với con.”

Cư Hàn Lâm đáp lại và cúp điện thoại. Những bông tuyết bên ngoài vẫn là đang rơi, bay lơ lửng dưới ngọn đèn đường, phản chiếu ánh sáng trong suốt, giống như những tinh thể băng. Anh ấy thích nhất là mùa này. Dường như lúc nào cũng tràn đầy hơi ấm, ánh sáng mặt trời ban ngày cũng trở nên sáng hơn.

Bên cạnh hòn non bộ trong sân nhà họ Tần có mấy chiếc ô tô đang đậu, Cư Hàn Lâm vừa bước vào sân đã nhận ra, xem ra hôm nay lại là một buổi sum họp gia đình.

Công ty luật của Tần Mộ Tân đã khai trương, Nhan Ninh cũng bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng, sau Tết là đến bài đánh giá của Tần Lệ Phong, công ty của bố anh gần đây thuận buồm xuôi gió.

Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Cư Hàn Lâm biết chắc hẳn bà Lưu đã làm món sườn xào chua ngọt.

“Mẹ, em gái, đây là nước hoa và mỹ phẩm mang về từ Pháp, hai mùi giống nhau.” Cư Hàn Lâm mỉm cười bước đến ghế sô pha.

Tô Phương Dung đang tết tóc cho Nhan Ninh, quay đầu cười: “Con nhanh đi thay quần áo đi. Nhìn cả người con đều dính tuyết rồi. Bố đang ở phòng làm việc trên lầu. Con đi tìm bố đi, hình như bố có chuyện muốn nói với con.”

Nhan Ninh vừa mới vui mừng khi nhìn thấy món quà, tóc của cô vô tình bị kéo ra, cô vội vàng che da đầu; “Mẹ, mẹ nhẹ tay thôi…”

Càng gần ngày nghỉ lễ, mọi người đang chuẩn bị hành lý về nhà, nhưng Lệ Cẩn Thi đang đọc sách trong đêm, mười hai giờ đêm, trên bàn làm việc có một ngọn đèn và hai cuốn sách trước mặt cô.

Một tay trên mặt bàn, một tay đỡ trên đầu, mắt cô đã bắt đầu có chút chùng xuống.

Cô cầm ly cà phê còn bốc khói trên bàn uống vài ngụm lớn, tinh thần lực như đột nhiên tràn vào toàn thân, nhẹ nhàng vươn eo tránh gây tiếng động làm phiền người khác đang ngủ.

Bên ngoài có tiếng còi đột ngột vang lên làm cô giật thót mình, không biết là ai nửa đêm vừa đậu xe ở chung cư sinh viên vừa bóp còi, không sợ bị dì quản lý dưới nhà mắng sao?

Cô định lật một trang sách để đọc tiếp, nhưng tiếng còi ở tầng dưới vang lên không dứt, mấy bạn cùng phòng ở tầng trên bị đánh thức, không chịu được liền quay lại chửi bới.

Lệ Cẩn Thi nhẹ nhàng đứng dậy, dựa sát vào bệ cửa sổ nhìn xuống lầu, cô ở tầng không qua cao, vừa nhìn ra liền thấy một chiếc Porsche màu đỏ chói mắt dừng ở dưới lầu, một lần nữa, một người phụ nữ mặc áo khoác len màu đỏ bước xuống xe với cặp kính râm trên mặt.

Lạc Cẩn Thi hít một hơi thật sâu, không phải là Cao Mạn Ngọc thì còn là ai được nữa!

Nhưng tại sao nửa đêm, cô ấy nói đến là đến vậy?

Cô nhìn nửa tách cà phê còn sót lại trên bàn, khẽ thở dài, xoay người bước ra ngoài cửa ký túc xá, vừa đi xuống cầu thang, cô vội vàng nhắn lại cho Cao Mạn Ngọc, nói với cô rằng cô sắp đi xuống, để những người khác không bị ảnh hưởng bởi tiếng còi của Cao Mạn Ngọc nữa.

Cô nàng đại tiểu thư này, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Khi cô xuống lầu, dì quản lý ký túc xá không ngăn cản cô, trực tiếp mở cửa cho cô, cô tranh thủ xem xét căn phòng của dì quản lý kí túc xá thì thấy trên đó có một xấp tiền và hoa quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.