Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 289




Chương 289: Tôi nghe nói hai người ly thân.

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, Tiêu Trình quay lại nhìn cô: “Chị gầy đi rất nhiều. Có vất vả không?”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Không có gì, chị quen rồi.”

“Khi nào cần thì gọi cho tôi, dù bận thế nào tôi cũng sẽ qua sớm nhất có thể.”

Tô Phương Dung cảm kích nhếch khóe miệng: “Tiêu Trình, cảm ơn em.”

Tiêu Trình dừng lại: “Chị cũng biết, thứ tôi muốn không chỉ có lời cảm ơn.”

Lời của anh ta rõ ràng như vậy, Tô Phương Dung làm sao có thể không hiểu ý. Hơn nữa, Tiêu Trình không bao giờ bận tâm đến việc che giấu cảm xúc của mình.

“Tiêu Trình, chị nghĩ chị đã nói rõ rồi.”

Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Chị không muốn chậm trễ em.”

Tiêu Trình chỉ hơi nhướng mày: “Vấn đề này, có thể tạm thời gác lại.”

“Tiêu Trình.”

“Ý tôi là, không phải gác nó lại vô thời hạn, mà là đợi cho đến khi chị sẵn sàng nói chuyện, nguyện ý chấp nhận tôi.”

Anh ta mỉm cười, bước ra cửa vẫy tay với cô: “Chị vào đi.”

Nhìn bộ dạng của anh ta, Tô Phương Dung khẽ thở dài, nhưng thật ra không có tâm tư liền không cảm thấy rối rắm.

Tiêu Trình thích Gia Bảo ở đôi mắt của thằng bé, khi đôi mắt to tròn của Gia Bảo nhìn anh ta luôn toát lên vẻ đáng yêu, khi cậu bé nghiêng đầu kêu lên “chú Trình” khiến trái tim anh ta không khỏi mềm nhũn.

Hơn nữa, cậu bé là con củaTô Phương Dung, con của người phụ nữ anh ta yêu,tình yêu của Tiêu Trình dành cho Gia Bảo đã tăng lên trong lòng anh ta một cách khó hiểu.

Hiện giờ Gia Bảo đang ở bệnh viện, anh ta lại càng muốn chăm sóc cho thằng bé nhiều hơn, chỉ cần có thời gian, anh ta sẽ đến bệnh viện xem Gia Bảo, mua một ít đồ ăn ngon cho cậu bé.

Tiêu Trình thỉnh thoảng nhìn thấy bố mẹ củaTô Phương Dung trong bệnh viện, anh ta cũng không có lấy nửa điểm khẩn trương hay câu nệ, ngược lại rất lễ phép chào hỏi hai người họ, không kiêu ngạo cũng không hống hách, khiến người ta cảm thấy rất dễ mến.

Trên thực tế, Phó Ngữ Anh và chồng bà ấy đều đã nhìn thấy những điều khác của Tiêu Trình. Là con trai của Tần Bảo Đông, trong lòng đối với tính cách của Tiêu Trình, trước đó đại khái cũng đã có hiểu biết.

Dần dần, trong ánh mắt của bà không thể che giấu được sự cảm kích và yêu mến của mình dành cho Tiêu Trình. Nhất là khi mỗi lần khi con gái mình gặp chuyện không may Tiêu Trình đều là người đứng ra giúp đỡ, trợ giúp Tô Phương Dung vượt qua cửa ải khó khăn.

Trong mắt Phó Ngữ anh ta chính là một người hoàn hảo cho chức con rể.

Chỉ có Tô Bác Kiến là không bình luận gì về Tiêu Trình.

Phó Ngữ Anh nhìn Tiêu Trình và Tô Phương Dung trong phòng, cùng với Gia Bảo trên giường, ánh chiều tà chiếu lên trên người họ, có một cảm giác ấm áp của một nhà ba người.

“Ông nhìn bọn họ xem, không tốt sao?”

Tô Bác Kiến liếc nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó xoay người nhìn sang chỗ khác: “Tôi chỉ có thể nói với bà, đừng tham gia vào chuyện của con gái.”

Phó Ngữ Anh cảm thấy khó hiểu: “Tại sao? Ông không muốn con gái mình tìm được một người có thể dựa vào sao? Con bé một mình chăm sóc cho Gia Bảo, thực sự rất vất vả.”

Tô Bác Kiến im lặng một lúc, mới nói: “Bà cũng biết trong lòng con bé có ai.”

Phó Ngữ Anh cắn môi, sau đó nói: “Bọn chúng cứ hợp rồi lại rời xa nhau, đi đến bước này, khả năng có thể quay lại với nhau là quá nhỏ. Tôi không muốn con gái của mình lãng phí thời gian trên người một người đàn ông không thể ở bên cạnh mình.”

“Bà…”

Tô Bác Kiến còn muốn khuyên điều gì, Phó Ngữ Anh không còn muốn nghe nữa, biểu hiện trên mặt là một tia kiên trì hiếm thấy.

“Phương Dung, ra ngoài một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Phó Ngữ Anh không muốn phá vỡ sự hòa hợp của bọn họ, nhưng sự kiện cả đời của con gái bà vẫn phải ưu tiên hàng đầu, vì vậy khẽ gọi Tô Phương Dung ra bên ngoài phòng bệnh.

Tô Phương Dung nghe thấy tiếng mẹ gọi mình nên nhờ Tiêu Trình tạm thời chăm sóc Gia Bảo, sau đó cùng mẹ đi dạo bên ngoài.

Tiêu Trình nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con cô, rồi thu lại ánh mắt, tập trung vào việc chơi với Gia Bảo.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?” Tô Phương Dung nhìn thấy vẻ mặt của Phó Ngữ Anh có chút nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Phó Ngữ Anh nhìn con gái, trong đầu vô thức xẹt qua hình ảnh Tần Lệ Phong, nghĩ về những chuyện mà cậu ta và con gái mình đã từng có trước đây. Những lời muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được.

Phó Ngữ Anh có chút lo lắng, vì sợ Tô Phương Dung sẽ buồn khi nghĩ đến Tần Lệ Phong làm cho đau lòng, nhưng nếu muốn quên Tần Lệ Phong mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhất định phải trải qua chuyện này.

Sau khi nghĩ lại, Phó Ngữ Anh vẫn nghĩ nên nói ra lời này, dù sao thì thời gian cũng có thể nguôi ngoai mọi chuyện, nếu con gái bà thật sự tiếp tục hẹn hò với Tiêu Trình, sẽ không khó để quên được Tần Lệ Phong.

Với thái độ của Tiêu Trình đối với Tô Phương Dung, sự chăm sóc tỉ mỉ của anh ta, sớm muộn gì cô cũng sẽ cảm động.

“Mẹ nghĩ… Tiêu Trình đối xử với con khá tốt. Một số người đã trở thành quá khứ, vì vậy đừng nghĩ về nó nữa, không ngại thì buông bỏ quá khứ, thử với Tiêu Trình một chút, có thể coi như bắt đầu một cuộc sống mới.” Phó Ngữ Anh lời này nói ra nghiêm túc chân thành, trong lời nói cũng lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Tô Phương Dung nhìn mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc, cô hiểu được mẹ đối với chuyện của mình có bao nhiêu lo lắng, cũng biết chuyện trước đây với Tần Lệ Phong. Nhưng trong lòng cô chỉ có chính cô mới có thể hiểu được, bản thân mình thật sự có thể quên đi Tần Lệ Phong hay không.

Tô Phương Dung không muốn mẹ cô cảm thấy khó xử, cô biết mẹ mình cũng không dễ dàng gì, nhưng đối với tình cảm của bản thân, cô vẫn luôn cho rằng dưa hái xanh không ngọt.

Cô biết Tiêu Trình đối với mình rất tốt, cho dù không có Tần Lệ Phong, cô đối với Tiêu Trình cũng chỉ là cảm thấy biết ơn mà thôi.

Vì cô biết rõ không có khả năng ở cùng một chỗ Tiêu Trình, nên ngay từ đầu cô đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Tiêu Trình, bọn họ chỉ có thể là bạn, cô không thể trì hoãn tương lai của Tiêu Trình.

“Mẹ, con biết mẹ đối với con rất tốt, nhưng con và Tiêu Trình chỉ là bạn bè, không phức tạp như mẹ nghĩ. Con nghĩ mẹ không cần phải lo chuyện của bọn con nữa.” Tô Phương Dung có chút đau lòng nhìn mẹ mình, nhưng cô không nói thêm bất cứ điều gì, vấn đề này thực sự cô không thể đồng ý với mẹ.

Phó Ngữ Anh nhìn con gái kiên quyết phủ nhận ý nghĩ của bà, cứ nghĩ mà xem con gái mình đã lớn thế này rồi, sẽ có phán đoán đúng sai của riêng mình, chỉ cần con bé hạnh phúc, thân là một người mẹ bà cũng coi như cảm thấy mãn nguyện rồi.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ: “Tiêu Trình, không phải em còn có một cuộc họp sao?”

Tiêu Trình gật đầu: “Ừm, gần đây tôi có thể hơi bận, không thể đến bệnh viện mỗi ngày để chơi với Gia Bảo được. Chờ đến khi tôi kết thúc cuộc họp này thì sẽ ổn thôi.”

Giọng điệu của Tiêu Trình có chút tiếc nuối, không nỡ rời đi còn mang theo một tia áy náy.

“Không sao đâu, em cũng có việc của mình, chị thay mặt Gia Bảo cảm ơn em, chị sẽ chăm sóc cho Gia Bảo.” Ánh mắt Tô Phương Dung nhìn Tiêu Trình tràn đầy cảm kích, đối với chuyện chăm sóc Gia Bảo, cô cũng không muốn làm phiền Tiêu Trình, không muốn đối phương phải phiền não.

“Chú Trình, khi nào chú có thời gian lại đến thăm cháu nhé.” Gia Bảo cũng hiểu, giọng điệu rất miễn cưỡng, sắc mặt của Tiêu Trình ngay lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Chú Trình hứa với cháu, khi nào có thời gian nhất định sẽ đến.” Đoạn đối thoại giữa Tiêu Trình và Gia Bảo khiến Tô Phương Dung hài lòng, nhìn thấy cậu bé đối với Tần Lệ Phong hay Tiêu Trình rất tốt, cô đang nghĩ, có lẽ cuộc sống của Gia Bảo thực sự thiếu thốn tình thương của “người bố”.

Sau khi Tiêu Trình chào tạm biệt Gia Bảo, anh ta ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Phương Dung đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt u sầu, anh ta đưa tay ra trước mắt Tô Phương Dung vài lần: “Chị nghĩ gì thế?”

Giọng nói vui đùa của Tiêu Trình vang lên, Tô Phương Dung đột nhiên hoàn hồn lại: “Không có chuyện gì, em phải đi rồi sao? Để chị tiễn em.”

Tô Phương Dung không thấy Tiêu Trình đã đi theo hay chưa, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Tiêu Trình chào tạm biệt người nhà của Tô Phương Dung, sau đó lái xe rời đi.

“Tổng giám đốc, lần này là báo cáo điều tra của JL.” Thư ký báo cáo tình hình đấu thầu với giọng điệu kính cẩn, nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Trình, nhìn thấy sếp của mình ánh mắt có chút khác thường, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm mê người.

“Cô… Cô nghĩ tôi thế nào?” Tiêu Trình quay đầu lại đột ngột hỏi, hơi nheo mắt lại, cảnh tượng lúc này càng mơ hồ, mơ hồ.

Cô thư ký hiển nhiên bị vẻ đẹp trai của Tiêu Trình mê hoặc, ánh mắt ngưỡng mộ nói ra điều muốn nói trong lòng: “Anh đẹp trai phong độ, đúng là một quý ông lịch lãm.”

Tiêu Trình nhìn vẻ mặt của thư ký trong mắt mang theo ý cười, nhưng không mang theo độ ấm, khóe môi nhẹ nhàng mở ra: “Có thể đến phòng tài vụ nhận tiền lương của cô được rồi.”

Tiêu Trình nói xong liền xoay người đi ra khỏi văn phòng, bộ dáng rất tự do thoải mái, chỉ còn lại thư ký trong phòng làm việc tiêu hóa những gì Tiêu Trình vừa nói.

Cô thư ký rưng rưng, nhưng không ai có thể giúp cô ta, rốt cuộc đã xâm phạm đến điểm mấu chốt của Tiêu Trình. Tổng giám đốc tuy là một người khoan hồng độ lượng, nhưng cũng là người có nguyên tắc riêng.

Dự án đấu thầu đang được chuẩn bị kỹ lưỡng và cuộc chiến không có thuốc súng đang diễn ra. Tất cả các công ty đủ tiêu chuẩn đấu thầu đều đang chuẩn bị kỹ lưỡng, bao gồm cả J.l.

Ba ngày sau.

Không có bất ngờ gì xảy ra Tiêu Trình tham gia đấu thầu, nhưng điều mà Tiêu Trình không ngờ tới là anh ta thực sự có thể nhìn thấy một người mà bản thân không muốn gặp ở đây.

Tiêu Trình bình tĩnh đi tới trước mặt một người đàn ông mặc vest mang giày da, giọng điệu bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, anh cả của tôi.”

Khi Tiêu Trình nói điều này, trên gương mặt của anh ta không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng có thể nghe thấy một sự bất mãn và mỉa mai mạnh mẽ trong giọng điệu của anh ta.

Tần Lệ Phong không có ý sẽ cùng đối phương nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn Tiêu Trình.

“Như thế nào? Đến một mình à? Thật là trùng hợp.”

Tần Lệ Phong nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Tôi đã thử liên lạc với cậu mấy lần chỉ để nói chuyện với cậu.”

Anh chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang: “Ồ, vâng. Vài ngày trước tôi đến bệnh viện thăm Gia Bảo, tinh thần của thằng nhóc không tồi.”

Nhìn thấy sắc mặt Tần Lệ Phong thay đổi, Tiêu Trình cười, trong ánh mắt toát lên một tia khó hiểu.

“Nghe nói anh và Tô Phương Dung ly thân? Ha ha, chuyện tốt, không tồi.”

Lời nói của Tiêu Trình chắc chắn đã đâm vào chỗ đau của Tần Lệ Phong, trong phút chốc, vẻ mặt của Tần Lệ Phong càng trở nên lạnh lùng tức giận, nhưng chuyện này anh không có cách nào để phủ nhận.

“Chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi, không cần cậu tới xen vào.” Giọng điệu của Tần Lệ Phong rất bình tĩnh, nhưng lời nói của anh lại ẩn chứa kiếm khí.

Nhìn qua giống như anh không hề thực sự để ý tới chuyện này.

“Được, anh không biết quý trọng cô ấy, vậy sau này đứng quấy rầy cô ấy nữa.”

Giọng điệu của Tiêu Trình sắc bén, đôi mắt sắc bén không ngừng nhìn chằm chằm vào Tần Lệ Phong, anh ta cố ý dừng lại:“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. ”

Lời này nói ra khi lọt vào tai lại chấn động khó tả, Tiêu Trình như đang tuyên bố chủ quyền của mình, Tần Lệ Phong sắc mặt càng ngày càng lạnh, thậm chí còn trở nên xanh mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.