*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 253: Đứng cạnh anh rất xấu hổ sao?.
Lạc Thiếu Hoàng kéo Lục Tiểu Hy bước đến cửa phòng tổ chức tiệc.
Anh ta đột nhiên nghiêng người, tới gần lỗ tai Lục Tiểu Hy, nhẹ giọng nói: “Lục Tiểu Hy, nhớ rõ làm tròn trách nhiệm của mình.”
Lục Tiểu Hy cau mày theo bản năng, khẽ đưa mắt nhìn ra xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, bèn hơi nhấc đôi giày cao gót lên, giẫm mạnh xuống chân Lạc Thiếu Hoàng.
Nét mặt Lạc Thiếu Hoàng cứng đờ, sau đó bỗng có chút đỏ lên.
Lục Tiểu Hy biết rõ mình ra tay không hề nhẹ, cho nên nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng dốc sức nhịn đau, trong lòng cô ta âm thầm nở nụ cười.
Hai cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn trang trí rực rỡ được kéo ra, bên trong sảnh đã có không ít khách mời, Lạc Thiếu Hoàng khôi phục vẻ điềm tĩnh trên gương mặt, kéo Lục Tiểu Hy chậm rãi đi vào.
Ánh mắt của mọi người nhất thời tập trung hết vào hai người họ.
Trước mắt bao người, Lục Tiểu Hy có chút thẹn thùng khẽ cúi đầu, nhưng lúc này chỉ thấy Lạc Thiếu Hoàng thì thầm bên tai cô ta, giọng nói trầm thấp và kiên định: “Ngẩng đầu lên, đứng cạnh anh rất xấu hổ sao?”
Lục Tiểu Hy miễn cưỡng cong khóe môi, hơi hếch cằm, bình tĩnh nhìn về phía trước.
“Đây có phải là tình mới của cậu Lạc không nhỉ? Trông cũng không tồi đâu đấy.”
“Ha ha, ai biết tươi mới được đến lúc nào.”
“Không phải là con gái nhà họ Lục đấy chứ? Sao lại đi cùng cậu Lạc thế kia?”
Vô số tiếng thì thầm truyền vào tai Lục Tiểu Hy, sắc mặt cô ta có phần khó xử, trước giờ cô ta vẫn luôn không thích ứng được với những trường hợp như này, chỉ có thể cau mày khoác tay Lục Tiểu Hy đi về phía trước, muốn nhanh chóng tìm một chỗ trốn.
Đột nhiên, một giọng nói tinh tế vang lên từ phía sau hai người: “Anh trai!”
Là tiếng của Lạc Thanh Tâm.
Lạc Thiếu Hoàng hơi nhắm mắt lại, biết rằng giờ phút này sớm muộn gì cũng tới, anh ta xoay người, chưa kịp nói gì đã thấy Lạc Thanh Tâm hào hứng chạy qua, nắm lấy cánh tay, cứng rắn kéo giãn khoảng cách giữa anh ta và Lục Tiểu Hy.
Hôm nay Lạc Thanh Tâm mặc một chiếc váy nhỏ màu da với những viên thủy tinh lấp lánh đính trên ngực, vừa cử động liền phản chiếu những tia sáng chói lóa, đường may lễ phục bó sát còn tôn lên vóc người quyến rũ khiến đối phương khó lòng dời mắt khỏi người đẹp.
“Anh, sao anh đi nhanh thế, không đợi em gì cả.”
Lạc Thanh Tâm vươn hai cánh tay mảnh khảnh của mình lên, choàng qua cổ Lạc Thiếu Hoàng, đồng thời hơi kiễng mũi chân để khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ đó cách mặt anh ta chỉ trong gang tấc!
Cho dù quan hệ giữa hai người là anh em, thứ khoảng cách này cũng quá là thân mật rồi!
Lục Tiểu Hy đứng ở một bên, nhìn động tác phóng túng và lớn mật của Lạc Thanh Tâm, nghĩ thầm trong bụng.
nên mờ mịt, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã nâng chiếc cằm thanh tú của mình lên, liên tục nhìn vào khuôn mặt của Lục Tiểu Hy, rồi bất ngờ bật cười đầy chế nhạo.
“Anh à, ở chung một chỗ với loại phụ nữ này sẽ tự hạ thấp giá trị con người mình đấy.”
Cô ta dừng lại, vươn tay kéo Lạc Thiếu Hoàng trở lại bên cạnh mình, hai người đứng cạnh nhau, Lục Tiểu Hy đứng ở phía đối diện, như thể cô chỉ là một người ngoài cuộc.
Buổi tiệc chưa bắt đầu, không khí đã trở nên vô cùng khó xử.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cả ba, thi thoảng lại chụm đầu rỉ tai, ai cũng biết cô con gái nhà họ Lạc này vô cùng điêu ngoa, chọc đến chỉ tổ rước thêm phiền thoái.
Lạc Thiếu Hoàng cau mày nhìn xung quanh.
Lục Tiểu Hy hơi híp mắt, vẻ mặt dần trở nên nguy hiểm, đột nhiên lên tiếng: “Câu này tôi nghe không được hiểu cho lắm.”
Lạc Thanh Tâm lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi chọn cách phớt lờ, quay sang cười nói với Lạc Thiếu Hoàng: “Mấy năm nay thấy bảo nhà họ Lục đang trên đường xuống dốc, nghe đâu còn sắp phá sản tới nơi rồi.”
Dứt lời, cô ta đắc ý liếc nhìn Lục Tiểu Hy: “Nói không chừng ngày mai liền tiêu đời, ai đó sẽ trở thành kẻ nghèo không chốn nương thân, nợ nần chồng chất cũng nên. Anh, đừng để mình bị loại phụ nữ này lừa.”
Dù Lạc Thanh Tâm không hề nói rõ, nhưng từng câu từng chữ của cô ta đều mang ý ám chỉ Lục Tiểu Hy cặp kè với Lạc Thiếu Hoàng chỉ vì tiền.
Lục Tiểu Hy nghe vậy liền tức giận trong lòng, nét mặt lạnh lùng, đôi tay nhỏ nắm thành quyền, toàn thân khẽ run lên.
Thấy cô ta phản ứng như vậy, Lạc Thanh Tâm thầm sảng khoái, dứt khoát đi tới trước mặt Lục Tiểu Hy, trong mắt hiện lên vô số ý cười châm chọc: “Cô Lục, nhà họ Lục đã thành như vậy rồi, cô vẫn còn tâm trạng đến đây vui chơi sao? Nếu tôi là cô, đã sớm nghĩ cách giúp công ty vượt qua khó khăn rồi. Ôi, sao tôi lại quên mất chứ, chẳng phải cô đang nỗ lực vì công ty đây còn gì?
Cô ta gằn từng chữ một, trong ngoài đều ám chỉ Lục Tiểu Hy và Lạc Thiếu Hoàng ở bên nhau chỉ vì tiền và công ty!
Lục Tiểu Hy nhìn chằm chằm thứ hình ảnh đang phản chiếu trong con ngươi của mình, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang nín nhịn xúc động muốn xông tới tát cho cô ta một phát.
Bởi vì Lục Tiểu Hy biết rõ, phản kích lúc thẹn quá thành giận, chẳng khác gì thừa nhận những gì cô ta nói chính là sự thật.
“Được rồi!” Lạc Thiếu Hoàng cau mày, tiến lên một bước, kéo Lục Tiểu Hy trở lại bên người, cụp mắt nhìn Lạc Thanh Tâm: “Chuyện của anh không liên quan gì đến em, về sau ít can dự thôi!”
Đã có người chú ý thấy bầu không khí ở chỗ này không ổn, không ngờ Lạc Thiếu Hoàng lại trở mặt với em gái mình chỉ vì người phụ nữ này, xem ra quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.
Lục Tiểu Hy lén rút tay mình khỏi tay Lạc Thiếu Hoàng. Lạc Thiếu Hoàng cụp mắt, biểu tình trên mặt có phần đáng sợ, còn bất giác nhíu mày.
Lục Tiểu Hy mím chặt môi, tiến về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Tâm tới mức làm cô ta chột dạ.
Mặc dù Lục Tiểu Hy cũng không thích động tay động chân, nhưng trong trường hợp đặc thù, nếu Lạc Thanh Tâm cứ liên tục dồn ép, nếu không dạy dỗ lại cô ta thì sẽ bị đám anh em trước kia cười đến rụng răng mất.
Lúc này lại có người bước vào, bầu không khí chung quanh bỗng trở nên khác lạ, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Chính là Tần Lệ Phong.
“Kìa, tổng giám đốc Tần cũng tới.”
“Mấy người nghe nói gì chưa? Gần đây thấy bảo anh ấy đang hẹn hò với Lạc Thanh Tâm.”
“Đúng, đúng, xem ra J. L. đang có ý định hợp tác cùng với nhà họ Lạc!”
Hôm nay Tần Lệ Phong mặc một bộ vest đen tuyền, vóc dáng thon dài của anh nổi bật dưới những đường cắt may tỉ mỉ, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người con gái.
Anh không hề chớp mắt, sải bước đến bên cạnh Lục Tiểu Hy giống như đang có ý muốn bảo vệ.
Lục Tiểu Hy cũng không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở đây, trong khoảnh khắc, cô ta đột nhiên mỉm cười, cất tiếng gọi: “Anh!”
Đôi môi mím chặt của Tần Lệ Phong khẽ nhếch lên, tầm mắt chậm rãi rơi vào hai người đối diện. Đáy mắt tối đen của anh như một cái giếng cạn sâu thẳm, ẩn chứa những suy nghĩ thâm thúy khiến người khác không thể nắm bắt.
Lạc Thiếu Hoàng nhìn Tần Lệ Phong đương nhiên không thể có chút hảo cảm nào, ai bảo anh không đồng ý cho anh ta ở cùng một chỗ với Tiểu Hy!
Anh ta bước lên phía trước, đứng giữa Tần Lệ Phong và Tiểu Hy, nở nụ cười, vươn tay ra: “Tổng giám đốc Tần, chúng ta lại gặp nhau.”
Tần Lệ Phong liếc anh ta một cái, bắt tay cho có lệ rồi lại nhìn về phía Lục Tiểu Hy, giống như đang chất vấn cô vì sao lại ở chỗ này.
Lục Tiểu Hy nhún vai: “Không còn cách nào khác, chú Tần có vẻ rất thích anh ta.”
Tần Lệ Phong lập tức liền hiểu ra, lại nhìn về phía Lạc Thanh Tâm đối diện.
Khí thế mạnh mẽ của anh làm Lạc Thanh Tâm sợ hãi tới mức đầu óc trống rỗng, nỗi sợ trỗi dậy như một loại bản năng, làm cô ta không thể không thu mình đứng phía sau Lạc Thiếu Hoàng.
“Anh…anh đừng nghĩ nhiều, vừa nãy chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm thôi.”
Thực ra cô ta vẫn rất sợ Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Lạc Thiếu Hoàng: “Vừa rồi, hình như tôi nghe thấy có người cười nhạo em gái mình.”
Tầm mắt Lạc Thiếu Hoàng hơi cứng lại, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Có tôi ở đây, người nào dám? Đương nhiên, cũng có thể là em gái tôi vừa nãy đã ăn nói lung tung, nhưng tổng giám đốc Tần không cần phải so đo với em ấy.”
Bất kể Lạc Thiếu Hoàng thầm có thái độ thế nào đối với Lạc Thanh Tâm, trước mặt người ngoài anh ta vẫn cần phải bảo vệ mặt mũi cho người nhà mình.
Lục Tiểu Hy hơi nhấc mắt, nhìn Lạc Thanh Tâm đang cố tình tỏ vẻ đáng thương, không khỏi trợn mắt xem thường.
Diễn xuất tốt như vậy sao không đi làm diễn viên đi?
Tần Lệ Phong thuận nước đẩy thuyền, quay đầu nhìn Lục Tiểu Hy: “Thật sự là như vậy sao?”
Lục Tiểu Hy nghe vậy liền nở nụ cười: “Sao lại không phải chứ! Những gì anh Lạc nói đều đúng cả, chỉ bằng nhân cách của anh Lạc đây, lời nói còn có thể giả dối hay sao? Hihi…Anh ấy nói cô Lạc không có ý xấu, thì chính là không có ý xấu thật mà.”
Càng nói, sắc mặt của Lạc Thiếu Hoàng càng tối đen, nhưng Tiểu Hy không quan tâm đến những chuyện đó. Lạc Thanh Tâm đã làm mình xấu hổ ở nơi công cộng, còn nói xấu nhà họ Lục, cô ta có thể bỏ qua cho người này mới là chuyện lạ!
Tần Lệ Phong đã hiểu rõ, khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Lạc Thiếu Hoàng: “Chuyện này lát nữa chúng ta sẽ nói sau.”
Anh dừng lại một chút, sau đó nói: “Tiểu Hy là em gái tôi, tôi không thích nhìn thấy người cố tình công kích em ấy.”
Mặt mũi Lạc Thanh Tâm vừa xanh vừa đỏ, thầm nghiến răng nghiến lợi, thực sự là hận chết hai anh em nhà này. Người ngoài đều nói cô ta và Tần Lệ Phong đang hẹn hò, nhưng anh lại mặc kệ, ở bên ngoài còn cố tình bênh vực em gái!
Vậy “vị hôn thê” như cô ta thì tính sao?
Tần Lệ Phong quay đầu lại hỏi Lục Tiểu Hy: “Em còn muốn ở lại đây không? Hay anh cho người đưa em về nhà nhé.”
Lục Tiểu Hy liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong, vội vàng gật đầu.
Rời đi là tốt nhất! Không cần phải nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng nữa!