Chương 144: Thật sự rất muốn em.
Gia Bảo ngơ ngác nhìn Tô Phương Dung, không hiểu tại sao cậu bé lại cảm thấy mẹ mình có hơi kỳ lạ.
“Con biết rồi ạ.” Cậu bé đồng ý với Tô Phương Dung: “Mẹ, con buồn ngủ rồi.”
Tô Phương Dung sửng sốt, nhìn đồ ăn đang nấu trong bếp: “Con đi ngủ trước đi, đợi một lát nữa ăn cơm tối, mẹ gọi con.”
“Vâng ạ.” Gia Bảo vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó quay người trở về phòng.
Nhìn qua khe cửa để chắc chắn rằng Tô Phương Dung đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, cậu bé lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Bấm số điện thoại quen thuộc.
“Alo…” Giọng nói của Tần Lệ Phong vang lên, lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Chú.” Gia Bảo nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hả?” Nghe thấy giọng nói của Gia Bảo, Tần Lệ Phong rõ ràng hơi ngạc nhiên.
“Chú, có phải chú làm mẹ cháu tức giận không?” Gia Bảo cắn môi, khúm núm hỏi.
“Sao cháu lại hỏi vậy?” Tần Lệ Phong lật xem tài liệu, uống một ngụm nước trên bàn.
“Mẹ cháu nói không cho cháu nhắc tới chú nữa.” Gia Bảo bĩu môi, trong giọng nói đầy tủi thân.
“Ồ?” Tần Lệ Phong dừng lại: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó nữa ạ. Nhưng cháu thấy mẹ cháu có chút không vui, chỉ có một chút…, từ đó gọi là gì nhỉ.” Gia Bảo gãi gãi đầu.
“Cô đơn?”
“Không ạ.” Gia Bảo lắc lắc đầu.
“Buồn bã?”
“Cũng không phải ạ.”
“Cô độc?”
“Đúng rồi, hình như là từ này ạ.” Gia Bảo chép chép miệng: “Mấy ngày nay tâm trạng mẹ cháu không tốt lắm, chỉ là làm việc, lại giống như đi vào cõi thần tiên vậy.”
“Ồ?” Nghe nói như vậy, khóe miệng Tần Lệ Phong nhếch thành một vòng cung khó nhận ra.
“Vâng vâng, cháu gọi một lúc lâu mẹ mới phản ứng lại.” Gia Bảo vỗ vỗ ngực thề son sắt nói, cậu bé liếc mắt nhìn lén khe cửa một cái: “Chú ơi, cháu không nói nữa, mẹ cháu sắp phát hiện ra rồi.” Cậu bé nói xong liền cúp máy.
“Gia Bảo, ăn cơm thôi.” Tô Phương Dung ở bên ngoài gọi.
Gia Bảo ngáp một cái: “Con ra ngay ạ.” Ai da, cậu bé thật giống người mai mối trong phim truyền hình, đau lòng quá.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung đến công ty, mới vừa ngồi xuống, đã nghe giám đốc Ngôn nói tối hôm nay đi liên hoan.
Tô Phương Dung khó hiểu chớp mắt: “Tại sao lại liên hoan?”
Phú Quý sơn sơn móng tay: “Chắc chắn không phải ông ấy mời nhỉ?”
“Bên trên nói phương án của chúng ta hoàn thành rất tốt, đây coi như là phần thưởng, nghe nói tổng giám đốc Tần cũng sẽ đi.” Nói xong nháy mắt với Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung cau mày, cô cũng không hy vọng nhìn thấy Tần Lệ Phong.
Phú Quý thấy tâm trạng cô không tốt, chọc chọc vào hai má cô: “Không phải là cô cãi nhau với tổng giám đốc Tần đấy chứ?”
Tô Phương Dung cúi đầu, không trả lời anh ta.
Phú Quý hừ một tiếng, kéo kéo lỗ tai cô: “Đừng trách chị em không nhắc nhở cô…” Anh ta thì thào nói: “Có rất nhiều người thèm muốn tổng giám đốc Tần, cô đừng để bị người khác chơi xỏ cũng không biết.”
Nói xong, anh ta đứng thẳng người, về lại chỗ ngồi của mình.
Tô Phương Dung cắn môi, suy nghĩ về lời nói của Phú Quý.
…
Buổi tối, bộ phận phát triển hi hi ha ha đi đến nhà hàng.
Giám đốc Ngôn tuân theo chủ nghĩa không cần tốt nhất chỉ cần đắt nhất, gọi tất cả đồ ăn trong khách sạn.
Phú Quý vỗ vỗ bả vai Tô Phương Dung: “Không thấy đau lòng sao?”
Tô Phương Dung liếc mắt một cái: “Không phải tiền của tôi.” Nói xong liền cùng Phú Quý ngồi xuống.
Tần Lệ Phong là người đến muộn nhất, giám đốc Ngôn uống đến hồ đồ, đứng dậy yêu cầu Tần Lệ Phong tự phạt ba ly.
Tần Lệ Phong nhướng mày lên, lạnh lùng lên tiếng: “Còn chỗ nào không?”
Phú Quý đứng dậy ngay lập tức: “Tổng giám đốc Tần ngồi đây.” Anh ta nhìn Tần Lệ Phong cười hì hì một tiếng.
Tô Phương Dung nhíu mày, vội vàng kéo kéo quần áo của Phú Quý.
Phú Quý giả vờ như không cảm thấy gì, nhường lại chỗ của mình.
Tần Lệ Phong tự nhiên không khách sáo ngồi xuống, Giám đốc Ngôn nhanh chóng cầm lấy bát đũa mới.
Chỉ thấy Tần Lệ Phong không định ăn uống gì, mà uống rượu liên tục.
Rượu trắng, rượu đỏ, ai đến mời cũng không từ chối.
Hết ly này đến ly khác, lông mày Tô Phương Dung càng ngày càng nhăn lại, bỗng chốc đè vào tay anh: “Đừng uống nữa.” Cô nhỏ giọng nói.
Tần Lệ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói mang ý giận dỗi: “Em đừng xen vào.”
“Dạ dày anh không đau à?”
“Đau chết thì càng tốt.” Lại uống thêm một ly rượu nữa.
Tô Phương Dung nhíu nhíu mày, bưng bát của anh lên, múc cho anh một bát cháo hải sản.
“Anh uống cái này trước đi.”
“Anh muốn ăn hàu.” Anh liếc nhìn đồ ăn trên bàn.
Tô Phương Dung tức giận liếc nhìn anh một cái: “Uống chút cháo cho ấm bụng trước.”
“Hừ.” Tần Lệ Phong quay mặt đi, lại cầm ly rượu lên.
Tô Phương Dung nghiến răng, cam chịu gắp hàu cho anh: “Cần em đút cho anh không?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói
Tần Lệ Phong nhướng mày một cái: “Nếu như em muốn.”
“…”
Từ lúc đó trở đi, Tô Phương Dung không ăn nhiều, toàn bộ bữa ăn đều phải hầu hạ tổ tiên này.
Cô nhéo nhéo đầu lông mày, tại sao cô lại không có định lực như vậy, nhìn thấy anh uống rượu thì không nỡ.
Sau khi ăn cơm uống rượu no say, mọi người tạm biệt nhau, Tô Phương Dung giúp đỡ Tần Lệ Phong, uống nhiều rượu như vậy, đầu anh có chút choáng váng.
Cô dìu anh lên xe: “Bác tài ơi, phiền bác nhé.” Cô nhìn tài xế ngồi trên ghế lái.
Bác tài xế cười sang sảng: “Không thành vấn đề.”
“Không được đi.” Tần Lệ Phong nắm chặt tay Tô Phương Dung, không cho cô rời đi.
Tô Phương Dung nghiến răng: “Tổng giám đốc Tần, xin anh tôn trọng một chút.”
Tần Lệ Phong dùng một chút sức kéo cô vào trong lòng: “Nếu không thì sao?”
“Anh…” Tô Phương Dung tức giận trừng mắt nhìn anh, xem cô là cái gì? Gọi đến là đến bảo đi là đi sao?
“Buông ra.” Cô liều mạng giãy dụa, chút sức lực nho nhỏ này, trước mặt Tần Lệ Phong không đáng nhắc tới.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Mũi hơi đau xót, cô ngừng giãy giụa, nhìn Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhìn cô thật sâu, sau đó hôn lên trán cô: “Anh sai rồi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Tô Phương Dung sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
“Không nghe thấy thì thôi.” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói một câu.
Thấy anh vẫn như vậy, Tô Phương Dung có chút buồn bực, cô giãy dụa: “Tổng giám đốc Tần, em phải về nhà rồi.”
“Không được.”
Hai người giằng co trong một lát, Tô Phương Dung cúi đầu cười: “Em chỉ là một người phụ nữ thích hư vinh, tổng giám đốc Tần cần gì phải làm vậy?”
“…”
“Anh có thể buông tay ra không?”
“…”
Tần Lệ Phong cũng không buông tay, đem cô ôm vào trong lòng.
“Tô Phương Dung, ngày đó là do anh tức giận, những lời đó, đều là nói năng thiếu suy nghĩ.” Anh chậm rãi giải thích.
“Anh biết em đang trách anh, anh cũng biết em đi tìm Quý Bình Long là vì viên kim cương.”
“Nhưng lúc đó anh rất tức giận, không biết suy nghĩ, biết em chịu thiệt thòi.”
“Anh đã nhận sai rồi, em tha thứ cho anh nhé?”
Sau khi anh một hơi nói xong lời này, Tô Phương Dung sững sờ tại chỗ, có chút ngơ ngác ở trong lòng anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lệ Phong ăn nói khép nép, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Sao em không nói gì vậy?”
Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong, dùng sức chọc vào má anh: “Anh không phải là anh em sinh đôi của anh ấy chứ?”
Tần Lệ Phong nhướng nhướng mày, cắn môi dưới.
Gương mặt này, biểu cảm này, ngoại trừ anh thì không còn ai khác.
Cô vỗ vỗ vai anh, Tần Lệ Phong đúng lúc buông cô ra: “Em không giận nữa à?”
“Giận chứ!”
“Vậy anh lại dỗ em nhé?”
“Dỗ như thế nào?”
“Mua, mua, mua.”
“… Phụt…” Nghe đến đây, Tô Phương Dung rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng: “Sau này đừng không phân rõ trắng đen đã chụp mũ lên đầu em như vậy nữa.”
“Được.” Tần Lệ Phong gật gật đầu.
“Anh đừng đồng ý nhanh như vậy.”
“Những chuyện anh đã đồng ý, có chuyện gì chưa làm được không?”
Tô Phương Dung gật gật đầu, coi như không: “Ừ.”
“Còn chuyện nữa là…” Cô xấu hổ cúi đầu, vùi vào trong ngực anh: “Anh đừng cắn miệng em, mỗi ngày khóe miệng bị rách thì nói chuyện kiểu gì đây?”
“Hả?” Tần Lệ Phong nhướng mắt: “Chuyện này còn cần phải xem xét.”
Tô Phương Dung trừng mắt nhìn hắn một cái: “Rốt cuộc có phải đồng ý hay không?”
“Được, được, nghe theo em.”
Anh ôm Tô Phương Dung, tách hai chân cô ra, ngồi trên eo anh.
Cách ngồi ám muội này, không tránh khỏi khiến Tô Phương Dung cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi một câu, Tần Lệ Phong cúi đầu mạng theo một chút lưu manh: “Làm em.”
“Anh…” Tô Phương Dung đập mạnh vào vai anh.
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô chợt lóe: “Lần sau anh tức giận thì đừng không nghe người khác giải thích, anh có biết cảm giác của em khi bị anh quay lưng ngó lơ không?” Cô oán hận trừng mắt nhìn anh.
“Là anh hồ đồ.” Tần Lệ Phong rất ngoan ngoãn nhận lỗi, lúc này không nhận lỗi thì có mà chờ vịt chín bay đi hay sao? Tần Lệ Phong rất am hiểu câu nói này.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lệ Phong ngoan ngoãn như vậy, Tô Phương Dung ngồi ở trên người anh loay ha loay hoay.
“A?” Tần Lệ Phong rên lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tô Phương Dung tưởng rằng mình đè vào chỗ nào đó của anh, chuẩn bị đứng dậy, lại bị Tần Lệ Phong dùng sức đè lại.
Anh cúi đầu ghé vào tai cô: “Anh muốn em.”
Tô Phương Dung trợn to hai mắt: “Anh…”
“A.”
“Anh điên rồi à?” Mới vừa phát ra tiếng, Tô Phương Dung liền che miệng lại.
Tần Lệ Phong không cảm thấy có gì không ổn, duỗi tay thò vào trong quần áo của cô.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, bầu ngực để cho anh tùy ý nhào nặn, cô ôm lấy cổ anh, phát ra âm thanh nhè nhẹ: “Anh nhẹ một chút.” Cô nhỏ giọng thở hổn hển.
Tần Lệ Phong nhướng mày, hôn lên vành tai của cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, thì giúp anh phát tiết một chút.”
“Làm như thế nào?”
Tần Lệ Phong cầm lấy tay cô, đặt vào chỗ nhô cao dưới thân.
Hai tay bỏng rát khiến Tô Phương Dung đỏ mặt: “Em không muốn.”
“Giúp anh.” Giọng nói gợi cảm của anh vang lên bên tai cô.
Tô Phương Dung chịu mê hoặc, nhưng vẫn như cũ cố thủ trận địa, đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Lệ Phong thấy cô không theo, cũng không ép buộc, tiếp tục đùa cô.
…
Xe rất nhanh chóng chạy đến khu chung cư của Tần Lệ Phong.
Tô Phương Dung sửa sang lại quần áo, không được tự nhiên bước xuống xe.
Tần Lệ Phong đi xuống theo, giữ chặt tay cô, bước nhanh vào trong nhà.
Tô Phương Dung đỏ mặt, bước chân của anh quá lớn, khiến cô chỉ có thể lon ton chạy theo mà thôi.
Vừa về đến nhà, anh đã không kìm được đè cô vào tấm cửa.
“Ơ, chú, mẹ, hai người về lúc nào vậy?” Gia Bảo dụi mắt, bước ra khỏi phòng ngủ.
Tô Phương Dung cả kinh, vội vàng đẩy Tần Lệ Phong ra.
Người phía sau nhanh chóng nới lỏng cà vạt.
“Gia Bảo, sao con lại ở đây?” Tô Phương Dung hỏi để che giấu sự bối rối.
Gia Bảo ngáp dài một cái: “Chú đón con về ạ.”
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn Tần Lệ Phong: “Anh đón về?”
“Nếu không thì sao anh lại đến muộn?”
“Nhưng mà em có quan hệ rất tốt với nhân viên nam đó nhỉ?” Anh đột ngột hỏi một câu.
Tô Phương Dung cười ha ha: “Đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, điều nên làm mà.”