Chương 135: Chú ơi, mẹ cháu đang giận cháu.
“Rất đau lòng sao?”
“Đúng thế, chú ơi, tối nay chú có đến không?” Gia Bảo nhỏ giọng hỏi: “Cháu cảm thấy hình như mẹ cháu đang giận cháu, bình thường khi ở nhà chú, mẹ sẽ nấu xong cơm tối cho chú rồi mới rời đi.”
“Cháu xem phim thấy, thông thường trong những trường hợp như này thì người con trai đều sẽ dỗ dành người con gái.”
Tần Lệ Phong xoa trán, không tiếp tục xử lý công việc nữa, anh đưa tay đóng tập tài liệu lại nói: “Đợi chú qua đó.” Anh nói vào điện thoại.
Gia Bảo vừa nghe thấy thế liền vui mừng khôn xiết: “Vậy cháu sẽ đợi mở cửa cho chú.”
“Ừ.”
Tô Phương Dung ở trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài còn tưởng rằng Tô Thanh Vân đã trở về rồi.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, cô mở một mắt, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Vân à?”
Người đến không trả lời cô, chỉ bước đến bên cạnh giường, yên lặng nhìn cô.
Bởi vì trong phòng không bật điện, Tô Phương Dung không nhìn rõ người đến là ai, cảm giác khủng hoảng lặng lẽ ập đến.
“Ai vậy?” Cô run rẩy hỏi.
“Cơn khủng hoảng của em?” Tần Lên Phong lạnh lùng lên tiếng.
Tô Phương Dung khẽ giật mình: “Sao anh lại đến đây?”
“Đây là chỗ của anh, vì sao anh lại không thể đến?” Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Ý của anh là gì?”
Cô cảm thấy bên người mát lạnh, lúc này Tô Phương Dung mới nhìn thấy vị khách không mời mà đến này đã leo lên giường của mình.
“Xuống dưới.” Trên người anh toát ra vẻ lạnh nhạt, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Nghe nói em vừa khóc?”
“Anh nghe ai nói? Nói bậy.” Cô khó chịu phản bác lại.
“Tô Phương Dung, em có biết khi con gái khóc, rất dễ dàng có được sự thương hại không?”
“Tôi…” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh một cái, nhất thời không nói lên lời.
Tần Lệ Phong siết chặt cằm của cô: “Không phải anh đã nói với em rồi sao? Không được nói một đằng nghĩ một nẻo? Vì sao em lại không nghe lời như vậy?”
Tô Phương Dung nghiêng đầu sang một bên, tránh né bàn tay của anh: “Tần Lệ Phong, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh muốn em.” Anh nói thẳng không chút do dự.
“Anh…” Lời nói thẳng của anh, khiến cô có chút lúng túng.
“Vậy vì sao anh…” Cô chưa còn chưa nói xong, ánh mắt do dự nhìn xung quanh, sự tự tôn của cô không cho phép cô hỏi câu đó.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong tối sầm, anh hôn lên trán cô một cái, khó chịu quay mặt đi: “Em ngủ đi.”
Trên người anh mang theo cảm giác ướt át, Tô Phương Dung không thoải mái lấy tay lau đi: “Anh làm sao thế?”
“Bên ngoài trời đang mưa.” Anh nhanh chóng trả lời.
Tô Phương Dung giật mình nói: “Anh đi tắm đi.”
“Không đi.”
“Anh thế này khiến em cảm thấy không thoải mái.” Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh, thì phát hiện ra Tần Lệ Phong cũng đang nhìn về phía cô.
“Anh sẽ bị ốm mất.” Có lẽ là do ánh mắt của anh quá nỏng bỏng khiến cô lập tức cúi thấp đầu, nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngoan nào.” Tần Lệ Phong đưa tay xoa đầu cô.
Anh đứng dậy, đi thẳng vào trong phòng tắm.
Tô Phương Dung liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 8 giờ, chắc anh vẫn chưa ăn cơm?
Cô ngồi thẳng dậy, tùy tiện khoác lên người một bộ quần áo, đôi tai lập tức nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài, hóa ra trời đổ mưa rồi, anh đội mưa đến đây sao?
Nghĩ đến đây, trái tim của Tô Phương Dung lập tức cảm thấy ấm áp.
Cô bước đến phòng bếp, nấu cho anh một bát mì.
“Ngoài cửa có quần áo sạch.” Tô Phương Dung nói với người trong phòng tắm.
“Ừm.” Tần Lệ Phong thuận miệng trả lời, sau đó bật cười: “Anh thích không mặc gì.”
Khuôn mặt của Tô Phương Dung lập tức đỏ bừng, cô biết người này lại đang trêu chọc cô.
Tần Lệ Phong tắm rửa xong liền đứng dựa người ở cửa phòng ngủ, nhìn Tô Phương Dung đang đi qua đi lại trong bếp.
“Ai mua cho em bộ quần áo này thế?” Anh nhàn nhạt lên tiếng.
Tô Phương Dung cúi đầu nhìn một cái, nói: “Ngọc Vân.”
“Bảo sao.” Ánh mắt Tần Lệ Phong lóe sáng, móc móc ngón tay gọi cô.
Dường như anh rất thích động tác này.
Tô Phương Dung cúi thấp đầu, ngoan ngoãn bước đến chỗ anh: “Em là ăn xin sao?” Cô bước đến trước mặt anh, anh đưa tay gõ lên đầu cô.
Tô Phương Dung chớp mắt, không hiểu sao đột nhiên anh lại nói thế?
Tần Lệ Phong quay lại phòng ngủ, lấy từ trong ví tiền ra một chiếc thẻ màu vàng: “Đây là thẻ phụ của anh, sau này em muốn mua gì thì có thể tự mình đi mua.”
“Em không cần.” Tô Phương Dung nhíu mày.
“Em cần.” Phong cách ăn mặc này rõ ràng là kiểu mà Ngọc Vân thích.
“Anh như thế này là đang ép mua ép bán đó!”
“Em là người phụ nữ của anh, mua đồ cho em hoàn toàn tùy thuộc vào ý thích của anh.” Anh nhét tấm thẻ vào trong tay của cô.
Tô Phương Dung cầm chặt chiếc thẻ màu vàng trong tay, lòng bàn tay nóng rực, có chút bất lực, cô nghĩ bụng lần khác sẽ tìm cơ hội để trả lại cho anh.
Tần Lệ Phong ngồi trên ghế, ăn đồ ăn cô nấu: “Cô em họ của em đâu rồi?” Anh vô thức hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu nói: “Chắc là đang ở chỗ bố mẹ.”
“Ừ.”
“Vì sao lại không đến tìm anh?” Ăn xong liền lau miệng một cách đầy tao nhã.
Tô Phương Dung giật mình, không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi điều này.
“Anh không muốn gặp em, em đi tìm anh làm gì chứ?” Cô cúi đầu, nghiêm túc nói.
“Sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“Anh nói không muốn gặp em lúc nào? Là em cứ tự mình suy đoán lung tung.” Anh vứt tờ giấy ăn đã dùng vào trong thùng rác.
“Em không có.” Tô Phương Dung phủ nhận, nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “Thái độ của anh khiến cho em cảm thấy anh chỉ là đang chơi đùa em mà thôi.”
“Nếu đã như vậy thì tại sao em cứ phải bày ra bộ dáng là một người phụ nữ bị chồng mình ruồng bỏ, chờ đợi để được anh cưng chiều chứ?” Cô nói thẳng, không nhịn được muốn hò reo sự dũng cảm của bản thân.
Tần Lệ Phong nhìn cô chằm chằm, lắc đầu cười: “Tô Phương Dung, từ lúc nào mà em trở thành một người biết cách nói chuyện như vậy?”
“Em đang nói sự thật.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, chắp tay trước ngực nói: “Ngụy biện.”
“Vậy vì sao em không hỏi anh?”
“Vì sao lại phải hỏi anh, lẽ nào phải hỏi vì sao đột nhiên anh lạnh nhạt như thế sao?” Nghe thấy lời này, Tô Phương Dung cảm thấy không sao nói lên lời.
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy thì đến đây làm vài hành động thiết thực đi, để em thấy có phải là anh lạnh nhạt với em không?” Nói xong, anh liền bước về phía cô.
“Đừng, em đang đến tháng.” Tô Phương Dung lùi về phía sau, tùy tiện tìm một lý do.
“Anh nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của em là ngày hai mươi tám cơ mà.” Tần Lệ Phong khoanh hay tay trước ngực, khóe miệng lộ ra ý cười.
“Em…” Tô Phương Dung sững sờ: “Sao anh biết?”
Tần Lệ Phong hừ lạnh một tiếng: “Vong ân bội nghĩa.”
“Sao?” Anh nói thế khiến Tô Phương Dung không hiểu chuyện gì cả.
“Nước đường đỏ hôm đó em uống có ngon không?”
“Anh đang nói bát nước đường đỏ đó là do anh nấu?” Tô Phương Dung ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
“Tự mình đa tình.” Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Phương Dung vội vàng đi sau lưng anh, trong giọng nói lộ ra chút vui mừng: “Thật sự là do anh nấu sao?”
Tần Lệ Phong đột nhiên quay đầu, khiến cô không kịp phản ứng, đứng áp sát trước người anh: “Phải thì thế nào? Mà không phải thì thế nào?”
“Không thế nào cả.”
“Không có chút cảm động nào sao?”
“Có một chút xíu.”
“Vậy chúng ta quay về chủ đề chính đi.” Tần Lệ Phong giữ chặt khuôn mặt của cô nói: “Vì sao không đến tìm anh?”
“Không phải em đã nói rồi sao? Thái độ của anh khiến em nhìn không thấu.”
“Sao cơ?” Anh nhướng mi.
Tô Phương Dung nuốt nước miếng, biết điều nói: “Em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Em không nên tự cho là đúng.”
“Ngoan.”
“Anh đã rất tức giận đấy.” Tần Lệ Phong cởi dép ra, leo lên giường, thong thả ung dung nói.
Hai mắt Tô Phương Dung khẽ co rút, anh đang giải thích sao?
“Vì sao?”
“Lí do không quan trọng, bây giờ đã tốt hơn rồi.”
Tô Phương Dung ngồi bên mép giường, rơi vào trầm tư.
Tần Lệ Phong nhìn thấy dáng vẻ của cô, đưa tay nắm chặt cổ tay cô trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực mình.
“Anh làm gì thế?”
“Anh muốn xem xem rốt cuộc đầu em có thứ gì bên trong.”
Tô Phương Dung nhíu mày nói: “Đều là thứ tốt cả.”
“Ha.” Anh cười một tiếng nói: “Anh rất mệt.”
Nói xong, anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Tô Phương Dung đưa tay xoa thái dương cho anh, thấp giọng mắt một câu: “Đáng đời.”
“Tại ai?” Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn.
“Lẽ nào tại em sao?” Tô Phương Dung khó hiểu nói.
“Không phải sao?” Tần Lệ Phong giữ chặt khuôn mặt cô: “Nếu không phải em thích tự mình làm khổ mình, thì sao anh phải chạy qua đây lúc nửa đêm nửa hôm?”
“Nói như vậy là anh đến để dỗ dành em sao?” Tô Phương Dung nhìn anh, trong giọng nói mang theo chút vui vẻ.
“Anh không nói gì nhé.”
“Tần Lệ Phong…”
“Ừm?”
“Em phát hiện ra anh rất chảnh nhé.”
“…”
Mọi hiểu lầm được giải thích rõ ràng, rốt cuộc Tô Phương Dung cũng ngủ được một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau cô dậy thật sớm, chuẩn bị bữa ăn sáng tươm tất, sau đó đánh thức Tần Lệ Phong vẫn đang say sưa ngủ.
“Ăn sáng thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Người trên giường gật đầu, hé mắt nói: “Không ngủ nữa sao?”
“Sáng bảnh mắt rồi ai còn ngủ chứ?”
“Vậy thì xem ra tối hôm qua anh vẫn chưa đủ nỗ lực, nên em không hài lòng?”
Khuôn mặt Tô Phương Dung nóng bừng: “Nói linh tinh gì thế?”
“Nếu sao sao bây giờ em vẫn có thể tràn đầy sức sống như thế?” Anh cười trêu cô.
Gia Bảo đứng nép người ở cửa ra vào: “Haizzz, vì sao chú và mẹ ngủ trên cùng một chiếc giường thì mẹ không thể tràn đầy sức sống nữa chứ?”
Nghe thấy tiếng cậu bé, Tô Phương Dung giật mình, cô đá nhẹ Tần Lệ Phong, sau đó đổi chủ đề: “Chú đang nói đùa thôi, con ăn xong chưa? Chuẩn bị đến trường mẫu giáo thôi.”
Gia Bảo gật đầu thật mạnh: “Con ăn xong rồi.”
Cậu bé dùng đôi chân ngắn của mình chạy đến trước mặt Tần Lệ Phong, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ hỏi: “Chú ơi, tại sao thế ạ?”
Tô Phương Dung xoa trán, dùng ánh mắt cảnh cáo Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhìn thấy ánh mắt hung dữ của cô, nhún vai nói: “Bởi vì…”
“Bởi vì thể lực của mẹ cháu không tốt, cho nên muốn làm biếng.”
“Em…” Nghe thấy câu trả lời của anh, Tô Phương Dung cắn môi, nhất thời không biết nói gì, tức thật!
“Chú ơi, hôm nay chú có muốn đến trường học với cháu không?” Gia Bảo ngồi trong lồng ngực Tần Lệ Phong nói: “Hôm nay trường cháu sẽ công bố bảng xếp hạng.”
“Cháu muốn chú đi sao?”
“Vâng!” Gia Bảo gật đầu nói: “Cháu muốn tặng cho chú bảng vàng.” Cậu bé cười vui vẻ.
“Gia Bảo, không được phép làm phiền chú.” Tô Phương Dung lên tiếng ngăn cản.
“Được.” Tần Lệ Phong giống như không nghe thấy lời cô nói, mỉm cười gật đầu, đồng ý với Gia Bảo.
“Anh như thế sẽ chiều hư thằng bé mất.”
“Con trai anh đương nhiên anh phải chiều chuộng rồi.” Anh nói như thể đó là lẽ đương nhiên: “Em không đi làm sao? Đi muộn một phút sẽ bị phạt bảy trăm nghìn đó.” Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt mang theo ý cười.
Nghe thấy lời này, Tô Phương Dung lập tức lấy lại tinh thần nói: “Gia Bảo, con đi tìm bà Dương đi, mẹ phải đi làm rồi.” Cô nhanh chóng cầm lấy túi xách, tùy tiện buộc gọn tóc lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.” Tần Lệ Phong đứng sau lưng cô: “Cùng đường với anh.”
Tô Phương Dung vuốt trán nói: “Tổng giám đốc Tần, công tư phân minh.”
“Em gọi anh là gì?” Tần Lệ Phong tinh nghich nhìn Tô Phương Dung.
“Tổng giám đốc Tần sao?”
“Sao?”
“Tần Lệ Phong?”
“Hả?”
“Anh Phong…”
“Ngoan.”
“…”