Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 12




Chương 12: Ngay lập tức trở thành vợ chưa cưới

Tần Lệ Phong dập tắt điếu thuốc và nói: “Lên xe.

Tô Phương Dung lập tức cảm thấy nguy hiểm nên lùi về sau, cảnh giác nhìn anh và nói: “Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt phòng bị đó làm Tần Lệ Phong nhớ đến chuyện lúc chiều.

Khuôn mặt anh thoáng nét giêu cợt, anh chớp mắt nói: “Yên tâm đi, trong lúc tỉnh táo thì tôi sẽ không có bất kì hứng thú gì với cô đâu”

Anh hạ thấp Tô Phương Dung rõ ràng như thế sao cô có thể không nhận ra, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt là sự an toàn của bản thân, những chuyện khác đương nhiên cô sẽ không để ý tới. Hơn nữa, Tần Lệ Phong thật sự có năng lực để ngông cuồng như thế.

Cô do dự rồi hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tần Lệ Phong liếc cô một cái rồi nói: “Tôi không thích phụ nữ lắm lời” Anh ngồi ngay ngắn lại, bắt chéo hai chân rồi vẫn nói với giọng trầm thấp: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Lúc này khí thế của Tần Lệ Phong hơn hẳn người thường, anh có sự dứt khoát và kiên quyết đặc biệt của một doanh nhân, cảm giác đó chính là chỉ cần là điều anh nói ra thì không cho cô có quyền được nói không.

Tô Phương Dung chau mày, cắn chặt răng xách theo va li và ngồi vào trong xe.

Người giàu có như Tần Lệ Phong đã quen với việc hô mưa gọi gió, muốn đối phó với cô thì cũng dễ dàng như việc móc ngoéo tay, vì vậy cô có lo lắng cũng chỉ vô ích.

Không gian bên trong chiếc SUV rất rộng rãi, cảm giác khi ngồi trên ghế bọc da thật sự cũng rất tuyệt. Tân Lệ Phong ngồi ở ghế sau, Tô Phương Dung cũng cẩn thận ngồi ở đầu còn lại, giữa họ cách nhau một khoảng không rất lớn.

Tài xế lái xe ra khỏi đó, lên đường quốc lộ.

Tô Phương Dung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn sang Tần Lệ Phong thì thấy anh đang lim dim, hình như vết thương đang đau, dường như giữa hai chân mày còn nhíu lại thành một nếp nhăn. Băng quấn trên đầu anh ta rất nhức mắt, không lúc nào không nhắc nhở cô chuyện đã xảy ra lúc chiều.

Mười mấy phút sau thì xe dừng lại.

“Tổng giám đốc, đến rồi” Tài xế nói.

Tần Lệ Phong mở mắt ra, đẩy cửa và bước xuống xe.

Tô Phương Dung nhìn ra bên ngoài xe thì thấy đối diện là một căn biệt thự. Dưới sự chiếu rọi của hàng đèn chiếu nhỏ, nó như một cung điện thời cổ xưa, toát ra một hơi thở huyền bí.

“Đây là đâu?” Cô nhỏ tiếng hỏi.

Tần Lệ Phong quay lại liếc cô một cái rồi nói: “Bắt đầu từ bây giờ, thân phận của cô chính là vợ chưa cưới của tôi.”

Tô Phương Dung ngây ra, ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Tần… tôi không hiểu cho lắm”

“Cô không cần phải hiểu, cô chỉ cần phối hợp thôi” Anh ta dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như phát ra lời cảnh báo: “Xem như để bù đắp cho lỗi lầm chiều hôm nay cô đã phạm phải.”

Anh nói xong thì đi thẳng vào trong.

Tô Phương Dung băn khoăn một lúc rồi cũng xuống xe và đi theo anh.

Dù sao thì so với việc ngồi nhà lao ăn cơm miễn phí thì giả làm vợ chưa cưới cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khi họ bước vào biệt thự thì quản gia đã ra đón ở cổng vì ông ta đã nhận được điện thoại thông báo trước.

“Cậu chủ, cậu đã về rồi”

Tần Lệ Phong cởi áo vest ra đưa cho quản gia rồi vừa đi vừa hỏi: “Tình hình bà nội thế nào rồi?”

Quản gia trả lời: “Sau khi bác sĩ Hác ghé qua thì bà đã đỡ nhiều rồi ạ”

Tần Lệ Phong đi được mấy bước thì lại dừng lại, nhìn sang người đang đứng ở cổng, chau mày nói: “Còn đứng đó làm gì nữa?”

Tô Phương Dung bối rối cúi đầu, từ từ bước vào.

Quản gia vội hỏi: “Cô đây là bạn của cậu chủ sao?”

Tần Lệ Phong quay người bước lên lầu, nói với giọng lạnh lùng và đều đều: “Vợ chưa cưới.”

Quản gia ngây người ra, nhìn lại Tô Phương Dung một lần nữa làm cô càng mất tự nhiên hơn.

Cô vội vã chạy theo Tân Lệ Phong lên lầu.

Anh đẩy cửa một căn phòng ngủ ra thì thấy trong phòng tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp.

Tần Lệ Phong bước nhẹ chân đến bên giường rồi khẽ gọi một tiếng: “Bà nội!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.