Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 1




Chương 1: Mầm mống tai họa này là của ai?

*Thụ tỉnh nhân tạo hả mẹ?”

Tô Phương Dung không ngờ mẹ chồng cô lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Bà Quý nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Phương Dung, mẹ biết nếu làm như thế thì con sẽ rất tủi thân, nhưng mà… con cũng biết tình trạng của Bình Long như thế nào rồi mà, thằng bé đã hôn mê hơn một năm trời, cũng không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. Nhà họ Quý chúng ta không.

thể không có người nối dõi được con ơi”

Tô Phương Dung cau mày rồi cắn răng nói “Mẹ, con đồng ý”

“Thật sao? Ôi trời, vậy thì tốt quá rồi!” Bà Quý kích động không thôi: “Phương Dung này, mẹ biết con là đứa hiểu chuyện mà. Sau này chắc chắn mẹ sẽ không để Bình Long phụ lòng con đâu.”

Nói đến đó mắt bà ta lại đỏ hoe: “Nếu như: thẳng bé có thể tỉnh lại thì tốt quá.”

“Anh ấy sẽ tỉnh lại mà mẹ” Tô Phương Dung an ủi mẹ chồng bằng giọng quan tâm.

Suốt một năm nay, cô luôn tự an ủi mình bằng cách này, dốc hết sức lực chăm sóc Bình Long vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chăm sóc tình yêu duy nhất của mình.

Bà Quý làm việc rất nhanh, ngay lập tức sắp xếp cho Tô Phương Dung tới bệnh viện.

Nằm trên bàn khám lạnh như bằng, Tô Phương Dung tách hai chân ra theo yêu cầu của bác sĩ. Đối với người chưa có kinh nghiệm như cô  mà nói thì tư thế này khiến cô cảm thấy khá xấu hổ.

Cô quay mặt sang chỗ khác để không nhìn thấy hành động của bác sĩ, Quá trình diễn ra rất nhanh, bác sĩ nói: “Được rồi, nâng hông lên và giữ nguyên tư thế đó trong vòng mười lăm phút là được”

Các nhân viên y tế lần lượt đi ra ngoài.

Tô Phương Dung không dám nhúc nhích, cô cứ năm nguyên như vậy tâm mười lầm phút theo chỉ thị của bác sĩ. Cô tự nhủ rằng, vì Bình Long thì tất cả mọi chuyện đều xứng đáng Tô Phương Dung bị chậm kinh.

Sau khi chứng thực cô đã có thai thì bà Quý.

vui mừng mãi không thôi, ngày nào cũng nấu thật nhiều món bố dưỡng để cô bồi bố cơ thế.

Tô Phương Dung cũng trở nên cẩn thận hơn, cô cực kỳ mong đợi đứa con mà bản thân không dễ dàng mới có được này. Dấu sao thì đứa bé cũng là cốt nhục của cô và Bình Long mà.

Bụng cô ngày càng lớn dân, Tô Phương Dung đặt cho con yêu một biệt danh rất đáng yêu là Gia Bảo. Cô mong Bình Long có thể sớm tỉnh lại, cùng cô chăm sóc con yêu của hai người.

Ngày mồng chín tháng tư.

Trong phòng sinh truyền ra một tiếng khóe nỉ non, bà Quý không kiềm chế được sự kích động của mình: “Sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi.”

Không lâu sau đó, Tô Phương Dung được đẩy ra ngoài. Khuôn mặt cô trắng bệch ra, mồ hôi lấm tấm trên trán, đứa bé được đặt bên cạnh người cô.

“Vất vả cho con rồi Phương Dung” Nói xong, bà Quý không chờ được nữa mà liếc nhìn ngay đứa cháu bé bỏng của mình.

Tô Phương Dung cực kỳ mệt mỏi, sau khi được đưa vào phòng bệnh thì cô chìm ngay vào giấc ngủ say. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu nữa.

Khi cô mở mắt ra thì chỉ thấy cả căn phòng đang chìm trong yên ẳng.

Cổ họng cô rát như lửa đốt, đôi môi cũng khô khốc cả lại. Tô Phương Dung khẽ cử động, muốn đứng dậy tìm chút nước uống nhưng vừa cử động thì thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn như muốn nứt ra.

Đúng lúc đó thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Thấy người đi vào là bà Quý, Tô Phương Dung thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Mẹ, con khát nước, mẹ cho con xin cốc nước.”

Vẻ mặt của bà Quý lạnh lẽo như băng, không hề có một chút vui mừng như lúc trước. Thấy bà ta đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích thì Tô.

Phương Dung cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Mẹ ơï?”

Bà Quý nheo mắt lại rồi đột nhiên lao tới tát một cái thật mạnh vào mặt cô: “Con khốn nạn!”

Bà Quý tát bằng tất cả sức lực của mình, mà cơ thế của người vừa mới sinh con vốn yếu ớt, nên một tát này của bà ta khiến mắt Tô Phương Dung tối sầm cả lại “Mày là một con khốn! Nhà họ Quý chúng tao đối xử với mày có tệ bạc gì đâu mà mày lại có thể làm cái chuyện không biết xấu hổ như vậy”

Phải mất rất lâu Tô Phương Dung mới có thể lấy lại bình tĩnh, cô chống tay xuống giường đế đỡ cả cơ thể: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Con… Con đã làm gì sai ạ?”

“Mày còn có mặt mũi hỏi tao nữa à?” Bà Quý chỉ tay về phía cô bằng vẻ tức giận: “Nói mau cho tao! Mầm mống tai họa đó là của ai?”

Tô Phương Dung không nghe rõ bà Quý nói gì: “Mẹ… con không hiểu mẹ đang nói gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.