Tổng Tài Phu Nhân Trở Về

Chương 20: 20: An Toàn Về Nước




Đến tối cô đã đến được chỗ cũ, tiếng động rần rần làm cho đám người James cảnh giác, anh hô

" Chuẩn bị chiến đấu "

Tiểu Thủy ngoắc đuôi bạn thân mình về, nhìn thấy cô nó cúi chào

" khè khè"

Cô cưới nói

" Lâu không gặp mày rồi tiểu Thủy "

Lúc này cô xuống khỏi lưng tiểu Hỏa, khoe chiến lợi phẩm mà quên mất James đang đứng nhìn cô chằm chằm, cô khoe với tiểu Thủy lại thấy nó xích người qua trái hoài, cô nhìn theo thấy James bèn cười như đứa trẻ " Em về rồi "

Dù người cô có bẩn nhưng nụ cườ đó vãn làm anh xao xuyến và có chút động lòng.

Đám binh lính đi theo luôn ở tư thế chuẩn bị chiến đấu nhưng lại ngơ ngác nhìn cô

" Cô gái nhỏ thế kia lại là chủ của nguyên đám thú này sao? ".

Cô thấy vui vậy đủ rồi nên về thôi.

Cô nói James

" anh James anh gọi máy bay đến đây được không? Em làm mất thiết bị liên lạc rồi? "

Anh hoàng hồn gọi ngay trực thăng, 10 phút mữa máy bay đến, lúc này cô lại ra lệnh cho Tiểu Thanh

" biến bọn chúng nhỏ lại đi mới đem tụi bây đi đước"

tiểu Thanh phát sáng lần nữa làm cho 2 con rắn 1 lam 1 đỏ nhỏ lại cỡ nó, lúc này nó ngất đi do sử dụng hơi quá sức, cô để nó vào túi trên đai lưng vũ khí, cho nó vào đó ngủ.

10 phút sau máy bay đến, nói đúng hơn là máy bay quân dụng, cô lên máy bay cùng với James và các anh lính đi cứu hộ.

Cô an tâm rời khỏi đây, cô chợt nhớ viên ngọc cô để ở trong giáy bót, cô lấy bỏ vào chỗ tiểu Thanh ngủ, Tiểu Hỏa và Thủy nói cô

" phải có máu của cô và viên ngọc thì nó mới khôi phục sức mạnh " .

Đám lính nhìn cô

" Cô ta điên à nhìn rắn mà biết nó nới gì sao? "

khác với cô họ khong nghe giọng nói chỉ nghe " khè khè".

Bên cạnh cô không có binh lính nào đám ngồi trừ James.

Tối 6 giờ

Uyển Tâm và đội cứu trợ về đến dinh thự.

Binh lính xuống về về quân doanh.

Chỉ còn James và Uyển Tâm, anh chạy đến ôm chặt cô vào lòng nói

" Thật may là em an toàn trở về, ich vermisse dich so "

Cô không hiểu dòng sau anh nói gì, nghe có vẻ là tiếng maf cô chưa tiếp xúc qua nên chưa rõ nghĩa.

Dòng chữ đó có nghĩa là

" Anh nhớ em rất nhiều "

Từ xa Ngài bộ trưởng nhìn thấy tất cả, ông cos suy nghĩ

" Ông nên cắt đi sợi tơ duyên nqy2 của cháu mình rồi "

Ông nghe tin tất cả mọi người đax về an toàn nên dặn nhà bếp làm tiệc tẩy trần cho tất cả mọi người.

Cô để anh ôm sao đó lại nói

" Cảm ơn anh đồng chí ".

Nói xong cô rời vòng tay anh mà vào dinh thự tắm rửa thay quần áo để lại James tổn thuơng trái tim, anh nắm chặt tay mình suy nghĩ

" đến lúc anh nên từ bỏ rồi "

Cô lên phòng tắm gội sạch sẽ bật điện thoại lên, thấy rất nhiều cuộc gọi nhở của" bạn cùng phòng".

Cô bắm gọi lại nghe bên kia giọng nữ ngọt ngào nói " Thiếu Kỳ có người gọi nè "

Nói xong cô nghe giọng nói nam tính truyến đến " Alo "

Chưa kịp trả lời cô nghe lời nói biểu hiện sự tức giận " về ký hợp đồng "

Xong cô nghe tiếng cúp máy cái cụp.

Cô cười khổ rồi lại để điện thoại lên giường nằm xuống suy nghĩ " chỉ cần 1 năm thôi cô sẽ ly dị "

Cô sẽ buông anh để anh đến với người anh yêu.

Thay xong bộ đồ chỉnh chu cô xuống lầu dùng bữa.

Cô thấy Ngài bộ trưởng đã ngồi vào ghế, cô lễ phép nói

" xin lỗi cháu thất lễ rồi ạ "

Nói xong ong lain cười hiền hòa nói

" không sao đâu cháu mau ăn đi"

James cũng vừa thay xong một bộ đồ giản dị, cô lại không thấy Dung Tề và Kinh Lục nên hỏi

" Ông ơi 2 người kia đâu rồi ạ ".

Ông nói " chúng về nước rồi do Kinh Lục bị thuơng, giờ nó ổn rồi đang dương thuơng, cô cũng bình tĩnh dùng bữa, nghe họ không sao là cô an tâm rồi.

"

Ông nhìn cô rồi lại nói " Lát cháu vào phòng sách với ta một lát "

cô cười lễ phép đáp " dạ ông ".

James vẫn trầm mặc cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong anh xin phép lên phòng trước.

20 phút sau

cô và Ngài bộ trưởng ăn xong.

Cô xin phép ông lên phòng báo bình an cho chồng, thật ra là cô đem ít đồ ăn cho thú nuối mới của cô.

Ông gật đầu đồng ý.

Cô lên phòng cho chúng ăn sau đó là mở laptop lên xem mail thấy có bản thảo hôn nhân anh gửi cho cô.

Cô không ý kiến gập laptop lại và qua phòng của ông .

Cô gõ cửa " cốc cốc " lại nghe tiếng ông nói " mời vào ".

Ông sai quản gia pha trà và mang ít hoa quả lên.

Hai ông cháu bàn chuyện thuốc do cô chế

Ông nói " ta muốn mua công thức của vắc xin cháu nghiên cứu kể cả bản quyền".

Cô cười đáp

" Cháu không thể bán cho ông công thức nhưng lô thức thành công cháu sẽ gửi đếm nước ông đầu tiên, 5 lô hàng, ông thấy sao ạ?".

Ông cười suy nghĩ " xem ra con nhóc này muốn để dành công thức này vào sách y học của nước nó chứ gì"

Ông đáp " quả là nhân tài đất nước, ông khâm phục cháu đấy không ham hư vinh "

ông hào sảng đáp tiếp " ta đồng ý điều kiện của cháu"

Quản gia gõ cửa bưng trà và hoa quả vào rồi lui ra.

Ông lại nói tiếp vấn đề " cháu xem James là gì của cháu ?"

Cô đáp ngay " anh trai ạ ".

Ông đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, đoán ra là cháu ông rồi nên ông cố ý hỏi cô như vậy.

Cô lại nói " Từ trước đến giờ cháu chỉ yêu chồng cháu, những người đàn ông cùng cháu làm nghiên cứu, hợp tác làm ăn hay từng học chung một trường với cháu, cháu đều xem họ là bạn là anh hay tiền bối tri kỷ thôi.

Ngoài ra, cháu không có tình cảm khác giới với họ".

Ông lại thấy cô có tố chất làm lãnh đao ông bèn hỏi cô " Cháu muốn tranh cử vào bộ máy chình trị nước cháu không? Ta sẽ lo cho cháu "

Cô đáp " Cháu chỉ muốn nghiên cứu sâu bọ thôi ông ạ ".

Nói xong cô thuởng thức trà nói

" vị ngọt thanh, mang cảm giác tươi mới của giọt sương sớm".

Ông nhìn cô rồi cưới nói " Không ngờ cháu cũng biết trà đạo sao? Sự hiểu biết của cháu làm ta kinh ngạc đấy, không hổ là chái gái lão Đông Phương ".

Cô khiêm nhường nói " So với ông cháu chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ông khen cháu hoài cháu sẽ tự mãn đấy".

Ông cười xong lại nói " khi nào cháu về nước, ta sai người đưa cháu về tận cửa ".

Cô nói " mai ạ cháu đi chuyến bay sớm nhất ạ "

Ông gọi quản gia chuẩn bị phi cơ riêng chở cô về nước.

Sau cuộc trò chuyện với ngài bộ trưởng cô quay về phòng và gọi điện cho mẹ chồng báo bình an và mai cô sẽ về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.