Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 4




Sáng hôm sau...

Tiêu Tiểu Diệp vừa dậy thì đã bị Cung Ân Thần làm phiền.

- Tiểu Diệp, hôm nay là ngày tuyển thực tập sinh của bệnh viện chúng ta, nhanh lên, chuẩn bị đến giờ rồi.

" Ừm" Tiêu Tiểu Diệp lười biếng trả lời. Tiếng điện thoại kêu lên, đánh thức tâm tình của cô

" Bác sĩ Tiêu, kì hạn nội trú của cô sắp hết, nên chút nữa sau khi tuyển thực tập sinh xong mời cô tới phòng Trưởng khoa nhận phiếu đánh giá ạ..."

" Tôi biết rồi. Khoảng 9h30 tôi sẽ tới."

Tiêu Tiểu Diệp cầm li cafe rời khỏi phòng, xuống hội trường của bệnh viện. Bệnh viện mà cô đang làm việc là bệnh viện lớn nhất Trung Quốc, thuộc quyền điều hành của Tĩnh gia, hàng năm, bệnh viện sẽ tuyển 20 bác sĩ, yêu cầu chuyên môn rất cao, nên sau mỗi đợt tuyển sẽ có một buổi khảo nghiệm lại. Tiêu Tiểu Diệp vì bà ngoại nên năm nào cô cũng phải giúp bà kiểm tra thực tập sinh.

Nơi hội trường, các thực tập sinh đang trò chuyện rôm rả, chẳng có ai biểu hiện sự sợ hãi hay lo lắng gì cả.

Tiêu Tiểu Diệp đi vào, ngồi đúng chỗ khuất nhất, bắt đầu nghe thực tập sinh trình bày. Hai mươi người đều là những người có gia thế khủng, học lực cũng chẳng phải bình thường.

- Bác sĩ là gì?- Trưởng khoa ngoại Hàn Trạch ra câu hỏi.

- Bác sĩ là người duy trì, phục hồi bằng cách nghiên cứu, chẩn đoán và chữa trị bệnh tật và thương tật dựa trên kiến thức về.-Tất cả các thực tập sinh đồng thanh trả lời

Tiêu Tiểu Diệp rời khỏi chỗ ngồi, đi lên phía các thực tập sinh, đánh giá kĩ từng người một.

- Tôi hỏi tất cả các bạn đúng một câu thôi: Nếu có người trả cho các bạn 5 tệ để phẫu thuật não cho người thân của họ thì liệu các bạn có làm không?

Cả hội trường dần trở nên im lặng, ai ai cũng đăm chiêu suy nghĩ, Tiêu Tiêu Diệp chỉ tay về phía thực tập sinh mang áo số 1." Cậu, trả lời cho tôi.."

Cậu kia hình như có hơi hoảng sợ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: " Tôi sẽ không làm ạ!"

- Vì...-Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.

- 5 tệ không đủ để làm phẫu thuật ạ.

Tiêu Tiểu Diệp cười lạnh, " tất cả các cô cậu đều cho là như vậy".

Tất cả 20 thực tập sinh đều không lên tiếng.

- Cởi áo blouse trắng của bác sĩ ra đi, các người không xứng để mặc nó.- Hàn Trạch lớn tiếng.

Ai cũng tái mặt đi, nhìn nhau. Tiêu Tiểu Diệp nói:" 5 tệ đối với các cô, các cậu chẳng qua chỉ là số tiền nhỏ nhưng đối với những người khác lại chính là cả gia sản, 5 tệ, một khoản tiền lớn như vậy mà các người không đồng ý phẫu thuật thì đừng làm bác sĩ nữa.

Bệnh viện chúng tôi cần người có tài, có đức chứ không cần lũ có tài nhưng không đức. Các người trước khi ra trường chắc đều đọc lời thề Hippocrates rồi đúng không? Tại sao lại không làm đúng như lời thề."

Cả hội trường vẫn chìm trong im lặng. Tiêu Tiểu Diệp chỉ về phía cậu thực tập sinh lúc nãy: " Điều thứ hai của lời thề là gì?"

-Tôi sẽ ứng dụng, vì lợi ích của người bệnh, tất cả các biện pháp khi cần thiết, tránh xa vào việc điều trị thái quá và điều trị theo chủ nghĩa hư vô.

- Lúc nãy cậu trả lời tôi như vậy đã được coi là vì lợi ích của bệnh nhân chưa?-Tiêu Tiểu Diệp nói.

- Thưa bác sĩ,chưa ạ..!

- Vậy bây giờ chỉ cần cậu đọc được hết lời thề Hippocrates thì tôi sẽ tuyển cậu.-Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười.

"Tôi thề phải thực hiện, đến hết khả năng và sự phán đoán của tôi, giao ước này:..

Tôi sẽ tôn trọng những thành quả khoa học của các thầy thuốc đi trước, và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình cho những người tiếp nối.

Tôi sẽ ứng dụng, vì lợi ích của người bệnh, tất cả các biện pháp khi cần thiết, tránh xa vào việc điều trị thái quá và điều trị theo chủ nghĩa hư vô.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng nghệ thuật của việc chữa bệnh hay của khoa học, cần sự ấm áp, cảm thông, và sự hiểu biết, điều đó có thể lớn hơn con dao của bác sĩ phẫu thuật hoặc thuốc của người dược sĩ.

Tôi sẽ không xấu hổ khi nói rằng "

Tôi không biết", cũng sẽ không ngần ngại tham vấn ý kiến của các đồng nghiệp khi các kỹ năng của họ cần thiết cho việc phục hồi của bệnh nhân.

Tôi sẽ tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân, không được tiết lộ các vấn đề của họ. Quan trọng hơn, tôi không thể quyết định được sự sống và cái chết. Trên hết, tôi không thể đóng vai trò của Chúa trời.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng mình không phải điều trị một cơn sốt, hay sự phát triển của khối u, mà là đang điều trị một người đang mắc bệnh, tình trạng bệnh có thể ảnh hưởng đến gia đình người đó và sự ổn định của nền kinh tế. Trách nhiệm của tôi bao gồm những vấn đề liên quan, để chăm sóc đầy đủ cho người bệnh.

Tôi sẽ tìm mọi cách để phòng bệnh bất cứ khi nào tôi có thể nhưng tôi sẽ luôn luôn tìm kiếm một phương hướng chữa cho tất cả các bệnh.

Tôi luôn nhớ rằng mình vẫn là một thành viên của xã hội, với những nghĩa vụ đặc biệt cho đồng bào của tôi, tâm trí và thể xác tôi cũng như các bệnh tật.

Nếu tôi không vi phạm lời thề này, tôi sẽ được tận hưởng cuộc sống mỹ mãn, được tôn trọng khi còn sống và nhớ đến mãi về sau. Tôi sẽ luôn làm việc để giữ gìn các truyền thống của điều mà tôi đã chọn và tôi sẽ có thể trải nghiệm niềm vui của việc cứu chữa những người tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi."

Tiêu Tiểu Diệp vỗ vào vai của cậu thực tập sinh:"" Cậu thuộc làu lời thề vậy mà lại chẳng thể thực hiện nổi nó thì cũng công cốc. Cậu được tuyển, hãy nhớ tất cả những gì tôi nói."

Tiêu Tiểu Diệp đi về phía Hàn Trạch:"" Trưởng khoa Hàn, cậu kia đã được tuyển, hãy đưa cậu ta tới khoa của tôi, những người khác thì tùy anh định đoạt."

- Bác sĩ Tiêu đã vất vả rồi.- Hàn Trạch mỉm cười.

Khi hai mươi người kia nghe thấy Hàn Trạch gọi nữ bác sĩ kia là Bác sĩ Tiêu thì ai cũng hốt hoảng, vừa rồi chính là ""Băng sơn ma nữ" sao? Nữ thần của ngành y xinh đẹp, lạnh lùng-Tiêu Tiểu Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.