Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 579




Chương 579 Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (8)

 

Cúp điện thoại, tôi nhìn Trân Văn Nghĩa sắp xếp mọi thứ, rửa cam cẩn thận, liên không nhịn được mà nói “Cứ để tôi, làm phiên anh quá!” Anh nói “Cô cứ ăn đi, anh Phó bảo tôi phải tận mắt nhìn thấy cô ăn, sau đó phải làm cho cô một ly nước trái cây.” Tôi…

Phó Thắng Nam thật sự là không có giới hạn mà.

Thấy Trân Văn Nghĩa không cho tôi cơ hội vào bếp, tôi cũng không muốn dông dài, lắng lặng lấy hết hải sản ở trong hộp ra.

Âu Dương Noãn vội vàng chạy tới, cô mặc bộ quân áo rộng thùng thình, tóc buộc tùy tiện. Có thể thấy cô nàng vừa nhảy từ giường, chạy tới đây.

“Đáng ghét, Phó Thắng Nam là bạn trai thân tiên phương nào vậy, ngọt ngào và lãng mạn quá chừng, tớ ghen tị với cậu đấy!” Cô lấy điện thoại ra, chụp vào bức ảnh, mở miệng nói “Tớ phải đăng status để cho người khác học cách làm bạn trai” Tôi cười, chưa kịp bảo gì đã thấy cô ấy lấy điện thoại của tôi chụp ảnh.

Tôi khó hiểu, “Âu Dương Noãn, cậu làm gì thế” “Xem danh sách bạn bè của cậu, xem cậu giao thiệp thể nào!” Cô vừa nói, vừa gõ bàn phím, nhìn vào danh sách bạn của tôi mà nói, “Tớ hỏi này, Thẩm Xuân Hinh, sao danh sách bạn của lại ít đến mức gì thế này”

Tôi lắc đầu, “Tại không đăng gì nên thết” Cô cong môi, “Đúng là khác người, cậu thật là cô gái đầu tiên chả bao giờ đăng status hay moments đấy” Thuận tiện, cô cũng ngó sang danh sách bạn của Phó Thắng Nam mà chán ghét nói “Hai người đúng là xứng đáng làm vợ chồng. Hành vi thực sự giống nhau. Danh sách bạn bè đều ít đến đáng thương. Hay thật đấy!” Trần Văn Nghĩa đã chuẩn bị thứ gì đó ngon lành, nhìn chúng tôi và nói “Hai người ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không ngon!” Âu Dương Noãn đói nên mặc kệ xung quanh, vì vậy liền lao vào bàn ăn, đánh rơi cả hình tượng.

Buổi sáng tôi đã ăn rồi nên cũng không đói lắm, nhìn thấy Trân Văn Nghĩa đang bất động nhìn, chắc anh sợ tôi ăn ít.

Tôi cứng họng một lúc, nhưng nghĩ đến lời của Phó Thắng Nam, tôi đành phải động đũa dùng bữa với Âu Dương Noãn.

Thấy đã gần ăn xong, Trân Văn Nghĩa nhìn tôi và nói “Thưa phu nhân, buổi tối phu nhân sẽ về lúc mấy giờ” “Sẽ không về!” Âu Dương Noãn nói thay, “Tôi và Thẩm Xuân Hinh đến chỗ ông nội tôi. Tí nữa, anh báo lại với Phó Thắng Nam, buổi tối không cần phải đợi” Trân Văn Nghĩa ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, tôi gật đầu, ngầm khẳng định.

Thấy vậy, Trân Văn Nghĩa mặc dù còn chuyện muốn nói, nhưng lại thôi, chỉ đơn giản buông một câu “Tôi có việc bận, hiện tại phải rời đi!” Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Âu Dương Noãn nhìn tôi nói “Gia đình Phó Thắng Nam nuôi anh ấy từ nhỏ phải không Có vẻ dạy dỗ rất nghiêm khắc!” Tôi cười, không nói nhiều, điện thoại vang lên, Âu Dương Noãn đi trước một bước, nhìn vào tên hiện lên danh bạ, liếc mắt nhìn tôi nói “Anh Phó lại thể hiện tình cảm kia, chán quá đi!”

Cuối cùng, tôi nhấc máy trả lời, “Phó Thắng Nam, em ăn rồi!” Đâu bên kia không lên tiếng, im lặng một hồi, thì giọng nói trầm thấp, đặc biệt dịu dàng mới vang lên, “Ừ, anh biết là em sẽ thích!” Tôi trả lời và không thể không hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Nếu Trần Văn Nghĩa đã báo cáo về việc ăn uống của tôi, anh ấy bận rộn như vậy, hoàn toàn không cần gọi điện cho tôi để kiểm tra lần nữa.

Suy nghĩ một lúc, tôi lại tự khai: “Tối nay em sẽ ở cùng Âu Dương Noãn tại làng Hòa An, vì vậy sế không về vào buổi tối đâu!” Anh có vẻ không hề ngạc nhiên, chỉ hừ một tiếng, và nói, “Anh đã biết! Hình như không phải là chuyện này.

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng một lúc sau, anh mới nói: “Bức ảnh chụp rất đẹp Tôi sửng sốt, không thể giải thích, và không thể không thốt lên, “Ảnh gì?” “Ảnh đăng gửi cho danh sách bạn, rất đẹp!” Anh nói, có thể nhìn thấy nụ cười trong giọng điệu.

Tôi hơi bối rồi, hình như anh cũng nằm trong danh sách bạn của tôi. Sau khi nói ra điều muốn nói, anh chỉ dặn dò: “Được rồi, chú ý an toàn khi ra ngoài!” Nói xong, anh cúp máy, tôi có chút bối rối, không thể không kiểm tra Zalo.

Nhìn thấy háng tá tin nhắn hiện lên, tôi liền nhấp vào.

Thẩm Minh Thành: [Em gái muốn ăn gì, anh trai sẽ mua cho] Mạc Thanh Mây: [Mẹ kiếp, cả năm chả thấy đăng bài nào cho bạn bè thấy. Lúc đăng thì thể hiện tình cảm. Cậu định cho mình ăn cơm chó phải không?” Hàn Trí Trung trả lời Mạc Thanh Mây: [Vợ yêu, đừng ghen tị, nếu em muốn ăn, anh sẽ tự tay làm cho em] Hồ Diệp: [Thật tốt, mấy bạn trông có vẻ rất hạnh phúc ở thành phố A.] Tôi nhấp vào status. Nó được đăng bởi máy tôi, là bức ảnh tôi đang cúi đầu ăn hải sản. Từ bức ảnh, trông tôi rất vui vẻ, sung sướng ăn không biết trời đất.

Caption đính kèm ảnh là: Trời trở lạnh, mùa hè đã qua, thu và đông sắp đến rồi, tôi mong có thể cùng anh tránh rét tại Nhật Bản. Cảm ơn anh Phó vì bữa trưa thân mật, hương vị rất ngon.

Một chuỗi biểu cảm hạnh phúc được thêm sau caption.

Tôi không khỏi ngước mắt lên nhìn Âu Dương Noãn. Bị tôi nhìn, cô ấy hỏi: “Làm sao vậy?” “Cậu dùng điện thoại của mình để đăng status?” Cô gật đầu: “Đúng vậy, cậu dùng Zalo lâu rồi mà chẳng có mấy bạn bè, lại còn không lưu lại khoảnh khắc cuộc sống. Cổ hủ quá mức mà Tôi cau mày, nhìn xuống hàng chục tin nhắn, tất cả đều là bạn bè, đã thế, tôi còn nhận được không ít lượt thích.

Đặc biệt còn nhìn thấy tài khoản của Phó Thắng Nam.

Thấy tôi cau mày, Âu Dương Noãn bước tới cho tôi, nhìn xuống điện thoại di động, thì thào bảo: “Zalo có chức năng để cậu ghi lại khoảnh khắc cuộc đời mình. Cậu không đăng gì, không cảm nhận gì về cuộc sống, chẳng lẽ cậu thấy những khoảnh khắc trong đời không đáng để nhớ?” Dừng vài giây, cô không kìm được mà thốt lên: “Nhìn xem, trong danh sách bạn bè của cậu, ai cũng thích bức ảnh này cả, ai cũng gửi lời chúc phúc, thật tuyệt vời!” Nhìn thấy bình luận của Phó Thắng Nam, cô không khỏi đọc to, “Tương lai còn dài. Anh sẽ cho em thấy và cảm nhận tình yêu như em muốn. Anh không dịu dàng, nhưng vì em, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Sau khi đọc xong, cô không khỏi chặc lưỡi, nói: “Đàn ông lạnh lùng mà khi nói về tình yêu lại gây chết người thế này, câu trả lời của anh Phó quá là ngọt ngào, phải không? Đây đúng là cho mọi người ăn cơm chó mài!” Tôi ôm trán lướt qua bình luận của mọi người, vì tôi ít chơi Zalo nên không biết trả lời.

Âu Dương Noãn nhìn tôi, không khỏi nói: “Bạn hiền à, người ta nhiệt tình chúc phúc, cậu không trả lời, thật là bất lịch sự. Cái này giống như là gặp nhau trên đường, người ta chào đón cậu, cậu lại phớt lờ người ta. Đây là sự quan tâm người ta dành cho cậu, vì vậy nhanh chóng trả lời đi” Tôi sửng sốt, gật đầu đáp ứng, Âu Dương Noãn nhìn tôi cách tôi trả lời, liền không nói nên lời, “Haizz, cậu sống nhàm chán quá đi!” Ngừng một chút, cô thở dài: “Quên đi, không trách được cậu, coi như cậu đã biết trả lời bình luận, xem như là có tiến bộ lắm rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.