Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 547




Chương 547: Chuyến đi cắm trại 4

 

“Cậu ước điều gì?” Sao băng đã vụt đi, Âu Dương Noãn có chút phấn khích nhìn tôi, hỏi.

Tôi thản nhiên nói: “Năm nào cũng bình an, mọi việc đều như ý!” Cô ấy cắt lời tôi một cái: “Thật nhàm chán, đến cầu nguyện còn cầu những điều chung chung như vậy, không bằng cậu cầu nguyện trực tiếp luôn, cầu cho cậu mau chóng tỉnh ngộ!” Sau đó, cô quay đầu nhìn Mục Dĩ Thâm với vẻ mặt hiếu kỳ: “Anh Mục, anh ước gì vậy?” Mục Dĩ Thâm vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Tôi không tin vào những chuyện này!” Nói xong, anh ta nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Có lẽ cảm thấy tất cả chúng tôi đều khá nhàm chán. Cô ấy đi đến bên cạnh chỗ Bảo Lâm và Đoàn Thanh Lan để hỏi họ đã ước những gì.

Tôi hơi thất thần ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh, tôi thực sự rất thích những cảnh tượng như thế này, cảm thấy vô cùng thoải mái, suy nghĩ trong đầu đều treo lơ lửng trên không.

Nhắm mắt lại, tôi nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy bản thân đang ở nơi nào đó không phải nhân gian này.

Nằm một hồi, không biết là ai nói: “Cô Nhiên An hình như đi hơi lâu rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không?” Tôi mở mắt ra nhìn xung quanh, thật sự không nhìn thấy Chu Nhiên An.

Âu Dương Noãn cùng Bảo Lâm đang nói chuyện phiếm, thản nhiên nói: “Lo lắng cái gì? Dù sao nếu gặp phải thú hoang, Bạch Liên Hoa như cô tôi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Bây giờ đã sắp .

giờ, tính ra Chu Nhiên An đã đi được 1 tiếng rồi.

Tôi cẩn thận nhìn về Phó Thắng Nam, nói: “Tổng giám đốc Nam, hay là anh đi xem xem cô ấy có sao không đi, cô ấy là con gái, ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm!” “Đúng vậy! Tổng giám đốc Nam, anh xem đi xem thử đi!” Tất cả mọi người đều lên tiếng, ăn cũng đã ăn xong rồi, ngắm sao cũng lâu rồi, không còn sớm nữa cũng nên đi nghỉ ngơi.

Nói thế nào đi nữa Chu Nhiên An cũng là được Phó Thắng Nam đưa tới, anh đứng dậy, cũng không nói nhiều, đi về hướng Chu Nhiên An đã đi.

Âu Dương Noãn đứng sau lưng tôi và nói: “Nghiêm túc mà nói, cậu là người phụ nữ độ lượng nhất mà mình từng thấy. Có thể đẩy chồng của mình cho người phụ nữ khác, cậu đúng là thiên tài!” Thấy Mục Dĩ Thâm đã vào lều rồi, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy cười: “Cậu còn không lo đi ngủ đi?” Cô nhíu mi, nhìn về phía Mục Dĩ Thâm, lúc này Mục Dĩ Thâm đang nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt nặng nề.

Cô ấy liền đỏ mặt nhìn tôi nói: “Cái gì? Mình và anh ấy buổi tối chỉ ngủ thôi, một mình nhất định sẽ rất khó ngủ, có hai người sẽ tốt hơn, đúng không?” Tôi không nhịn được muốn cười một chút, liếc nhìn cô, không nói gì.

Cô ấy bị tôi nhìn thấu tim đen, càng đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Cậu đừng nghĩ nhiều, mình và anh ấy lúc đó không làm mấy chuyện kia đâu, thật sự rất trong sáng!” Ta nhún vai, cười nói: “Mình cũng chưa nói gì, cậu đã nóng lòng giải thích cái gì? Hơn nữa Mục Dĩ Thâm lần trước vẫn còn bị chảy máu mà đúng không?” Dừng một chút, tôi kéo dài giọng điệu nói: “Chẳng lẽ Mục Dĩ Thâm sức khỏe không tốt hả?” “Thôi không nói nữa, ngủ đi!” Nói xong liền đi chậm về hướng lều.

Tôi không khỏi cười cười, nhìn về hướng Phó Thắng Nam đang rời đi, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.

Dù sao ở đây cũng là rừng núi hoang vắng, nếu Chu Nhiên An xảy ra chuyện gì, Phó Thắng Nam cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Trầm mặc một lúc, tôi thở dài quay về lầu, Âu Dương Noãn đã thu xếp xong chỗ ngủ, thu mình vào trong chăn bông nhìn tôi: “Người đẹp, tối nay hãy ở bên cạnh anh!” Tôi nhất thời cạn lời, nửa khóc nửa cười: “Tôi cảm thấy với trạng thái như bây giờ thì cậu nên đến tìm Mục Dĩ Thâm, dưới bầu trời đầy sao và trăng này sẽ rất lãng mạn và kích thích” Cô ấy cười đến nghẹn, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hình, cậu đúng là đen tối!” Tôi tỏ vẻ vô tội và nói: “Mình đen tối cái gì chứ? Mình không làm gì cả? Sao lại đen tối được?” Cô ấy thu mình vào trong chăn bông, không phục bày tỏ : “Nói thật đi, bây giờ cậu không lo lắng cho Phó Thắng Nam sao?” Tôi sửng sốt, tôi nói: “Lo lắng cho anh ấy cái gì?” Cô chớp mắt mấy cái rồi nói: “Chính là như này, cậu thử nghĩ đi, lúc này, Chu Nhiên An và Phó Thắng Nam đang ở trong một khu rừng rậm, nam thì đẹp trai, nữ thì quyến rũ, hai mắt nhìn nhau liền phóng ra tia sét, cậu không lo lắng sao?” Tôi cười: “Mình cảm thấy bây giờ lên lo lắng cho sự an toàn của hai người họ hơn” Cô ấy cắt một tiếng, nằm xuống giường chuẩn bị tìm một chỗ thoải mái để ngủ.

Giọng nói của Mục Dĩ Thâm truyền vào từ bên ngoài lều: “Thẩm Xuân Hinh, Âu Dương Noãn!” “Làm sao vậy?” Âu Dương Noãn nghe thấy tiếng nói liền bật dậy, mở lều ra nhìn anh ta hỏi.

Mục Dĩ Thâm nghiêm mặt nhìn tôi, mặt có chút nghiêm trọng: “Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An đi quá lâu rồi, có thể đã gặp nguy hiểm” “Sao có thể chứ!” Âu Dương Noãn nhíu mi.

“Chung quanh đây đều là đồng cỏ, thì có gì nguy hiểm? Không thể có thú hoang ở đây!” “Không phải mà thú hoang!” Dương Ánh Tuyết cho biết: “Đúng là xung quanh đây toàn là đồng cỏ, nhưng cũng có mấy ngọn núi trà cách hàng chục dặm, vào mùa mưa hay xảy ra sạt lở đất” “Đúng vậy, trong trường hợp họ không may mắn, có thể đã gặp phiền toái!” Bảo Lâm nói.

Đọc full tại truyen.one nhé Tôi cũng nhất thời hơi kinh ngạc, mặc áo khoác đi ra khỏi lều, nói: “Vậy chúng ta cùng đi xem thử một chút” “Cũng được!” Âu Dương Noấn cũng từ trong lầu đi ra, nói: “Hai người này cũng thật phiền phức!” Một nhóm đi theo hướng nơi Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An đã rời đi để tìm họ. Đúng như Dương Ánh Tuyết nói, xung quanh đây không chỉ có đồng cỏ, còn có mấy chục ngọn đồ trà.

May thay, ánh trăng tháng tám sáng ngời, chỉ cần ánh trăng cũng có thể thấy rõ đường đi, đi một đoạn lâu cũng không phát hiện người nào, cũng không thấy có dấu hiệu vụ sạt lở đất nào.

Âu Dương Noãn nói: “Có khi nào hai người này đi về trước rồi không?” “Không thể bào!” Bảo Lâm nói.

Tôi tìm kỹ hơn một vòng nữa, cũng vẫn không thấy hình bóng Chu Nhiên An và Phó Thắng Nam, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay chúng ta chia nhau ra để đi tìm họ đi!” “Hả? Như vậy không ổn!” Âu Dương Noãn nhíu mày: “Chúng ta đã ít người rồi, nếu lại lạc thêm người thì phải làm sao? Tôi đã từng bị như vậy ở vùng núi Myanmar, không muốn nếm mùi đau khổ lần thứ hai đau” “Không đâu, chúng ta không cần đi quá xa, ngọn núi này cũng không lớn. Mỗi người đều đem theo điện thoại di động, đừng lo lắng, nếu đi qua xa, thì trước hết hãy gọi điện thoại cho mọi người, được chứ?” Nói tới đây tôi nhớ ra cầm điện thoại gọi cho Phó Thắng Nam, gọi nửa ngày anh vẫn không nhất máy.

Mục Dĩ Thâm nhìn tôi nói: “Anh ấy để điện thoại trong lều!” Tôi sửng sốt: “Sao anh biết?” “Tôi đã xem qua lều của anh ấy!” Được rồi! Vì vậy, vài người đã tách nhau ra tìm, tôi đi cùng với Bảo Lâm và Đoàn Thanh Lan, những người còn lại đi cùng nhau.

Mọi chuyện cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, có sự trợ giúp của ánh trăng, nên đường cũng không khó đi lắm.

“Cô nó xem có phải cô Nhiên An cố ý không? Cô ta chỉ có bị đau bụng thôi, có cần phải chạy xa như vậy không, có khi nào cô ta muốn cùng…

Đọc full tại truyen.one nhé Tổng giám đốc Nam đến vùng hoang dã sống chẳng hạn, sau đó hai người sẽ có trải nghiệm tình cảm đầy hoang dã!” Bảo Lâm vừa nói đùa vừa soi đèn pin trên đường, tôi cười cười không nói nhiều. Tôi nhìn địa hình gần đó, nghĩ cho dù Chu Nhiên An muốn tìm một nơi kín đáo cho tiện, thì con gái cũng không thể đi qua xa, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.