Chương 530: Đơn ly hôn 9
Chỉ cách nhau vài bước chân, Âu Dương Noãn đã dọn thức ăn lên bàn xong rồi, thấy chúng tôi vào thì cười nói: “Hôm nay thật là náo nhiệt nha, thật lâu rồi tôi chưa ăn cơm cùng nhiều người thế này đó.” Cô ấy cầm bát đũa, tôi thấy hình như Mục Dĩ Thâm vẫn chưa xuống nên không hiểu mà nhìn về phía Âu Dương Noãn, hỏi: “Cậu gọi Mục Dĩ Thâm chưa?” Cô ấy gật đầu, mặt hơi đỏ lên đáp: “Lát nữa anh ấy sẽ xuống” Thấy dáng vẻ bất thường của cô ấy, tôi hơi lơ mơ hỏi: “Sao rồi?” Cô ấy cười cười, vẫn còn hơi ngượng ngùng đáp: ‘Ăn cơm trước đã” Đại khái hai phút sau thì Mục Dĩ Thâm đã thay quần áo đi xuống, anh ta nhìn thấy Phó Thắng Nam cũng không có vẻ gì kinh ngạc, mà lại thuần thục chào hỏi nhau một chút rồi cùng ngồi xuống ăn cơm.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, có lẽ mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có tôi là không biết gì.
“Thẩm Xuân Hinh, cậu dự định làm gì vào ngày Thất Tịch? Âu Dương Noãn đột nhiên mở miệng hỏi thế, làm tôi nhất thời cảm thấy hơi mơ hồ, tôi nâng mắt, khó hiểu nhìn cô ấy.
Cô ấy cười cười với tôi rồi nói tiếp: “Có phải là không có ai bên cạnh cậu đúng không? Không thì cậu hỏi Tổng giám đốc Nam thử xem, hai người có thể ở cùng nhau không?” Tôi ngây người tự hỏi: “Cô gái này đang làm gì thế?” Mục Dĩ Thâm nâng mắt lên nhìn nhìn nhưng cũng không nói gì, Trần Văn Nghĩa lại nói: “Hình như ngày mai chính là Thất Tịch rồi” “Đúng thế, ngày mai cũng chính là cuối tuần!” Âu Dương Noãn mở miệng nói, cô ấy chuyển sự chú ý lên người Mục Dĩ Thâm, hỏi: “Tổng giám đốc Thâm, có người nào hẹn anh chưa?” Mục Dĩ Thâm là một người lạnh nhạt, anh ta chỉ thản nhiên nhìn cô ấy một cái rồi nói: ‘Không cói” Âu Dương Noãn không cần nghĩ ngợi gì đã nói: “Vậy thì tôi đặt trước anh rồi đó nha” “Khụ khụ…’ Trong giây phút ấy Mục Dĩ Thâm đột nhiên ho khan kịch liệt, anh ta hơi hoảng loạn mà vươn tay rút khăn giấy.
Âu Dương Noãn đưa khăn giấy cho anh ta, trên mặt có đôi chút cạn lời nói: “Uống một cốc nước thôi mà cũng có thể bị sặc, có phải trẻ con đâu chứ!” Tôi không nhịn được mà bật cười, lần đầu tiên tôi thấy một người lãnh đạm nội liễm như Mục Dĩ Thâm đánh mất đi sự ưu nhã thường ngày, rất ngoài ý muốn.
Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình nên tôi không tự chủ mà nâng mắt lên, đối mặt với ánh mắt đen kịt thâm thúy của Phó Thắng Nam, trong phút chốc tôi liền kinh ngạc, xém chút nữa đã đẩy ngã cốc nước ngay bên cạnh.
“Mấy người bị làm sao thế? Người nào cũng hấp tấp, bộp chộp là sao?” Âu Dương Noãn thấy tôi như vậy thì không nhịn được mà lại lảm nhảm nữa.
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười, giả vờ ho khan vài tiếng, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Một lát sau, Âu Dương Noãn lại thở dài nói: “Thẩm Xuân Hinh, khi nào cậu mới chuyển tới chỗ mình ở thế? Một mình mình ở đó thật sự là rất buồn tẻ, cậu phải chuyển tới nhanh lên đó!” Tôi gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại hình như trước đó Linda đã nói Mục Dĩ Thâm không quá thích bảo mẫu ở trong nhà mình, vì vậy nên cơ bản là không có trợ lý hay thư ký gì lui tới nơi này cả.
Trong lúc nhất thời, tôi có chút ngẩn ngơ.
Bụng dưới hơi âm ỉ đau, tôi không nhịn được mà nhăn mặt, Âu Dương Noấn đứng dậy lấy nước ép dưa hấu đã được để lạnh trong tủ lạnh ra, cô ấy nói: “Mọi người nếm thử đi, tôi vừa học được cách ướp lạnh dưa hấu đó, mọi người thử đi” Trời tháng tám, được uống một cốc nước ép dưa hấu thì không gì sánh bằng, tôi không nhịn được mà cũng uống vài ngụm, dạ dày cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mọi người nhàn nhã nói chuyện phiếm một chốc, hình như là Mục Dĩ Thâm có lời gì đó muốn nói với Âu Dương Noãn nên hai người cùng đi ra sân sau.
Trần Văn Nghĩa đã bị gọi đi có việc, chỉ chừa lại tôi và Phó Thắng Nam ở đó, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tôi đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa thì thấy Phó Thắng Nam đang dùng ánh mắt hơi quái đị nhìn tôi, trong giây lát tôi liền thấy hơi hoảng hốt, tôi nói: “Anh… không thì anh ở phòng khách nghỉ ngơi một lát đi?” Anh cũng không mở miệng đáp lại tôi, vẻ mặt anh hời hợt đứng dậy thu dọn hết bát đũa trên bàn rồi mang vào phòng bếp.
Dù sao thì cũng là khách, tôi muốn cản anh lại nhưng thấy ánh mắt thâm trầm của anh thì trong nháy mắt một câu cũng không thể nói ra được.
Tôi chỉ đành cúi thấp đầu đi rửa chén, vẫn chưa kịp mở nước thì tôi đã bị kéo sang một bên, anh nói: “Đứng im đấy đi, để anh làm!” Sau đó tôi chỉ thấy bàn tay thon dài của anh bắt đầu thu dọn phòng bếp, trong nháy mắt tôi liền cảm thấy hơi thấp thỏm không yên.
Tôi muốn tiến lên phía trước giúp anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh cản lại, tôi cứ đứng im như thế, thật sự là rất ngượng ngùng.
Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao anh lại đột nhiên chuyển tới đây ở vậy, không phải là sắp quay về thủ đô rồi sao?” Anh liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt trong suốt lạnh lùng, anh đáp: “Em không thích anh ở lại đây sao?” Thật sự là không phải! Tôi lắc đầu đáp: “Ở thủ đô còn nhiều việc như vậy, công việc của anh ở bên này hình như là đã giải quyết xong hết rồi mà” “Vi thế nên?” Anh cúi thấp đầu chuyên tâm rửa bát đũa trong tay, động tác nhìn có vẻ rất thành thạo.
Tôi vẫn luôn cảm thấy anh không muốn nói chuyện cùng tôi nên liền trực tiếp không tiếp lời anh nữa.
Tôi lặng lẽ đứng ở một bên đợi anh rửa bát xong để đưa khăn giấy cho anh lau tay, anh thuận tay tiếp nhận, sau đó không hiểu tại sao lại đưa lại cho tôi.
Copy của truyên.one Anh tìm gì đó trong tủ lạnh, tôi cảm thấy hơi nghỉ hoặc nên hỏi anh: “Anh tìm gì thế?” “Trứng gài” “Tìm trứng gà để làm gì?” Anh cũng lấy thêm đường nâu ra, anh thản nhiên nhìn tôi rồi nói: “Không cảm thấy bụng không thoải mái sao?” Tôi sửng sốt một lát, tôi không hiểu ý anh là gì nhưng cũng gạt gật đầu đáp: “Hơi khó chịu một chút, nhưng có liên quan gì tới chuyện lấy trứng gà chứ?” Anh mím môi, thản nhiên nói: “Em đi vào phòng thay quần áo đi, trong nhà có đồ dự phòng để dùng không?” Tôi ngây ngẩn cả người, cảm thấy rất ngượng ngùng, cho dù là có ngốc hơn nữa thì cũng có thể hiểu được anh có ý gì.
Tôi theo bản năng mà ngoái đầu nhìn về phía sau của mình, sau quần bị bẩn một mảng thật lớn, rất rõ ràng, vậy mà tôi vẫn luôn không phát hiện ra.
Vừa nãy chỉ cảm thấy bụng hơi đau một chút, nhưng không ngờ rằng lại bà dì cả lại tới, dù sao thì từ hai tháng trước hình như bà dì vẫn luôn không tới nên tôi cũng không nhớ rõ thời gian là khi nào.
Trong nháy mắt tôi liền ngây ngẩn, trên mặt đỏ bừng, anh thấy tôi mờ mịt như thế thì nhẹ nhàng than thở một tiếng, anh bảo: “Đi thay quần áo đi, lát nữa anh đi mua cho eml” Tôi cũng không thể nghĩ gì nhiều nữa mà trực tiếp xoay người chạy lên lầu.
Nhưng vẫn chưa ra khỏi nhà bếp thì đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn truyền đến từ bên ngoài, hai người bọn họ quay trở lại rồi! Tôi kinh hãi tới mức toát mồ hôi lạnh, tôi quay đầu lại, trên mặt toàn vẻ mờ mịt mà nhìn Phó Thắng Nam.
Copy của truyên.one Anh vẫn coi như là còn bình tĩnh, anh cởi chiếc áo vest màu đen trên người xuống, rồi mở miệng nói với tôi: “Thời tiết lạnh, mặc nhiều quần áo một chút Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đi tới, thấy như thế, Âu Dương Noãn cười tủm tỉm nói: “Có phải chúng tôi tới không đúng lúc rồi không?” Tôi ngượng ngùng mím môi cười, mở miệng nói: “Mình quay về phòng thay một bộ quần áo dày hơn một chút đây.” May mà áo vest của Phó Thắng Nam đủ dài và rộng, cơ thể anh thon dài nên tự nhiên quần áo cũng phải dài hơn bình thường một chút, vừa vặn có thể che khuất.
Về tới phòng, tôi thay quần áo mới, trong nhà không có băng vệ sinh dự phòng, vừa nãy lúc chạy lên vội quá nên tôi quên cầm điện thoại theo.
Tôi không nhịn được mà ngồi trên bồn cầu bắt đầu sầu não.
“Đùng đùng!” Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, tôi đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Âu Dương Noãn.
Cô ấy đưa băng vệ sinh trong tay cho tôi, trên mặt là một nụ cười mờ ám, cô ấy nói: “Vợ chồng hai người cũng thật là ăn ý!” Tôi mím môi tiếp nhận băng vệ sinh rồi đi vào phòng tắm thay, lúc đi ra thì thấy cô ấy đang ngồi bên giường tôi thẫn thờ, tôi không nhịn được mà hỏi: “Cậu và Mục Dĩ Thâm đi ra sau vườn nói gì thế?” “Nói về đời người, cậu tin không?” cô ấy thở dài, tôi cảm thấy hình như cô ấy không vui vẻ lắm.
Thấy cô ấy như thế thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Vốn dĩ thì mình tính sẽ chuyển qua chỗ cậu ở, nhưng xem ra bây giờ có thể là không được nữa rồi, mình đã đồng ý lo ba bữa một ngày cho anh ta rồi” Cô ấy gật đầu nói: “Biết rồi “